Chương 125: Quyển 2 Chương Lời Xin Lỗi Không Được Chấp Nhận

Tiếng gầm giận dữ thình lình vang lên, khiến Vương Đắc Bảo đang đắc ý cầm chén rượu bỗng run lên, chén rượu còn lại một nửa gần như toàn bộ hắt vào mặt Tề Ái Quốc ngồi bên cạnh, bị rượu trắng văng vào mặt, Tề Ái Quốc làm sao chịu được, hét lên một tiếng thảm thiết, đứng phắt dậy khỏi ghế, ngay cả bát thức ăn trước mặt cũng làm rơi xuống đất. - Vệ Quốc, lấy nước lại đây cho anh nhanh lên.

Tề Ái Quốc bưng mặt nói liên thanh, rượu trắng văng vào mắt, xót kinh khủng, hiện tại gã không làm sao mà mở mắt được. May là bên cạnh có bình nước sôi để nguội, Tề Vệ Quốc vội vàng bưng ra cho gã.

Lúc anh anh em nhà họ Tề đang bận rộn không nói tới, còn Vương Đắc Bảo thấy rõ ràng Phương Bân đang đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận, hai mắt như hung thần, y chấn động trong lòng. Y không ngờ là chuyện xảy ra đúng dịp phòng của mấy người Phương Bân ở ngay sát vách, trong tiệm nhà Quách Lượng thì cách âm lại bình thường, vừa khéo trong mấy người đó lại có Chu Đại Quân có một ít kỹ xảo nghe trộm khéo léo, kết quả là trò đổi trắng thay đen vừa rồi của y toàn bộ đã bị Phương Bân nghe thấy hết. Y trước một câu thằng nhà quê, sau lại một câu thằng quê mùa, khiến Phương Bân nổi đóa.

Thấy rõ là Phương Bân rồi, Vương Đắc Bảo ngược lại trở nên điềm tĩnh, nơi này là tiệm cơm nhà Quách Lượng, trừ phi mày quả thực có thực lực, nếu không, ở trong này gây rối sẽ không có kết cục tốt đẹp. Vương Đắc Bảo từng thấy có mấy nhân viên chính phủ ở trấn trên, ở đây uống rượu rồi sinh sự, kết quả là bị người ở trong tiệm đánh đuổi ra ngoài, làm cho mặt đầy máu, kết quả là những người đó còn phải gióng trống khua chiêng mà đến chịu nhận lỗi, chuyện hồi đó gây chấn động huyện một thời. - Làm sao lại là cậu? Có biết đây là chỗ nào không? Không phải là chỗ cho nông dân các cậu giương oai đâu!

Vương Đắc Bảo đập bàn một cái, lấy hết sức gào to, tin là âm thanh này cũng đủ để kinh động những người trong tiệm.

- Vương Đắc Bảo, đồ đầu heo! Hôm nay ta phải…

Phương Bân còn chưa nói hết câu đã bị người trong tiệm vội vàng đến ngăn cản.

- Quý khách, giữa các vị có mâu thuẫn gì xin mời ra bên ngoài giải quyết, đừng quấy rầy việc kinh doanh của tiệm chúng tôi!

Người nói chuyện là một người không thấp, chừng một mét tám tư, tám lăm, cao lớn vạm vỡ, cánh tay còn có hình xăm đầu hổ, vô hình trung tạo thành một uy thế.

Chu Đại Quân nhìn Tiểu Mã một cách đầy ngụ ý, Tiểu Mã hiểu ý liền đến vỗ vai người kia nói:

- Anh chắc là người của Quách Lượng hả, đây là chuyện của đồn cảnh sát, tốt nhất là anh đừng nên xen vào.

Người kia quay đầu lại mới nhìn thấy trong nhóm người có hai người mặc đồ cảnh sát, hơn nữa gã cũng nhận mặt được lái xe của Phó cục trưởng Cục Cảnh sát, đương nhiên đối với những người cấp trên này cũng biết một chút, ít nhất phải thuộc mặt. Trong lòng gã kinh hãi, nhưng nhìn Chu Đại Quân hình như là không phải vị Phó cục trưởng thường trực kia, nhìn mặt không quen, tuy nhiên như vậy cũng là đủ rồi, anh mở tiệm cơm, có thể cản trở cảnh sát làm việc không?

Chính là không giận được, chỉ có thể để sau hẵng nói, chứ không thể trước mặt mọi người mà không nể mặt. Nếu không, chuyện đến tai lãnh đạo huyện, thì phải có chỗ dựa vững chắc, trừ phi là Bí thư hoặc Chủ tịch huyện, mới áp chế được, còn không thì chẳng có gì là vui vẻ.

Nghĩ đến đây, khí thế của gã liền giảm bảy tám phần, tuy không rời khỏi đó những cũng không ngăn cản gì nữa.

Lúc này mấy người Phương Bân và Phương Minh Viễn đều đã vào trong phòng của Vương Đắc Bảo, lấy ba cái ghế dựa, Phương Minh Viễn, Chu Đại Quân và Phương Bân ngồi xuống ngay trước mặt Vương Đắc Bảo. Anh em nhà họ Tề cảm thấy đầy sức ép, mắt Tề Ái Quốc đỏ lên, giống như con thỏ ngồi trong góc, kinh sợ nhìn hai bên.

Tuy nhiên bây giờ Vương Đắc Bảo không còn điềm tĩnh được như lúc đầu. Tục ngữ có câu, không làm chuyện xấu, đêm không sợ ma quỷ. Những năm gần đây Vương Đắc Bảo làm không ít chuyện vô lý, nhìn thấy sắc mặt Chu Đại Quân thì liền biến sắc. - Hai anh Tề, chúng tôi chính là thằng nhà quê muốn thuê trung tâm thương mại mà Giám đốc Vương Đắc Bảo đây nhắc tới, tuy nhiên cái gì mà ba trăm nghìn tiền thuê, giữ lại tất cả nhân viên cũ, ngay lập tức tăng lương lên ba mươi phần trăm, chuyện ma quỷ như vậy, tôi nghĩ các vị sẽ không tin chứ?

Phương Minh Viễn thản nhiên cười nói.

- Các vị cũng đừng lo lắng chúng tôi tới cướp cái ăn, vừa khéo hôm nay chúng tôi đã tìm được một địa điểm cửa hàng mặt tiền không tồi, tới nơi này để ăn mừng một chút. Kết quả lại gặp một kẻ dở hơi làm người ta chán ngấy. Nếu có quấy rầy xin hai vị thứ lỗi.

Anh em Tề Ái Quốc, Tề Vệ Quốc bây giờ mới buông đũa ra, tuy rằng nhìn bề ngoài thì mấy người này tìm Vương Đắc Bảo, nhưng vừa rồi hai người đã thấy Tiểu Mã, không khỏi nhớ đến cảnh ở bãi đậu xe, trong lòng có chút bất an nghĩ không phải cảnh sát là tìm tới để gây chuyện sao? - Tuy nhiên sau này hai vị lái xe tốt nhất nên chú ý một chút, hành vi như vừa rồi, chẳng những là không có trách nhiệm với sự an toàn của chính bản thân các vị, mà còn ảnh hưởng đến sự an toàn của người khác!

Chu Đại Quân nói lạnh như băng. Hai anh em Tề Ái Quốc, Tề Vệ Quốc chỉ còn nước gật đầu chấp nhận.

Lúc này ba người cùng nhìn về Vương Đắc Bảo, khuôn mặt tròn tròn đầy giận dữ của Vương Đắc Bảo hiện giờ đã không còn cái vẻ tươi cười như vừa rồi khiến Tề Ái Quốc hận không đập cho mấy cái. Tuy trong phòng có quạt, nhưng y vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.

Vương Đắc Bảo đã nhận ra, vị cảnh sát trung niên này là Cục phó Cục Cảnh sát mới nhận chức Chu Đại Quân. Tuy rằng y nghe nói ở cục là ông ta mới về, cũng chưa có thực quyền là mấy, nhưng dù sao cũng là Cục phó, tốt nhất là không nên đụng chạm vào ông ta. Chẳng lẽ thằng nhà quê kia lại có quan hệ gì với ông ta sao?

Vương Đắc Bảo không khỏi có chút hối hận, lúc đó sao y không thận trọng một chút, hỏi thăm bối cảnh và lai lịch của đối phương, mà đã liều lĩnh từ chối người ta. Hơn nữa mới vừa rồi lại còn trước mặt hai anh em họ Tề, tùy tiện chửi bới người ta, y nhìn anh em nhà họ Tề với ánh mắt cầu xin, ngàn vạn lần xin hai vị đừng nói lại những lời y nói lúc nãy. Nếu một lần nữa thuật lại sự việc trước mặt Chu Đại Quân, khẳng định sẽ lớn chuyện rồi!

Hắn nào đâu biết rằng, không cần hai anh em họ Tề thuật lại, ba người này đã nghe thấy hết thảy những lời y nói lúc nãy, cho nên Phương Bân mới không kìm được giận dữ mà đạp cửa như vậy. - Vương Đắc Bảo, Giám đốc Vương, tuy rằng ông là người ở huyện Bình Xuyên, chúng tôi chỉ là người ở thị trấn Hải Trang, nhưng ông trước nói thằng nhà nhà quê, sau lại thằng nhà quê, có phải là có chút khinh người quá đáng không? Tốt hay xấu mọi người cũng coi như là đồng hương, ông lại hạ thấp chúng tôi, nâng cao bản thân, vậy là có ý gì?

Phương Minh Viễn nói rất bình thản, thậm chí nghe còn không thấy có gì là giận dữ, giống như nói một chuyện vô cùng đơn giản, tuy nhiên lại khiến Vương Đắc Bảo càng kinh sợ hơn.

Vương Đắc Bảo cũng nghe ra được một từ quan trọng đó là thị trấn Hải Trang, làm gã đột nhiên nhớ tới một nhà gần đây được truyện tụng ồn ào huyên náo khắp huyện Bình Xuyên, nhà họ với Chu Đại Quân có quan hệ rất tốt, cả với Chủ tịch huyện cũng vậy. Nghĩ đến đây, trên trán Vương Đắc Bảo xuất hiện những giọt mồ hôi lớn nhỏ như hạt đậu tương, mồ hôi chảy xuống theo hai má, rơi xuống áo của y.

Y sợ hãi rụt rè đứng dậy, làm mặt cười, khuôn mặt cười đối nghịch lại với khuôn mặt giận dữ lúc trước, nói với ba người Phương Minh Viễn:

- Cục phó Chu, Cục phó Chu, đây đều là hiểu lầm thôi, tôi không biết, thật sự không biết bọn họ có quan hệ với ông, ông là quan lớn rộng lượng, không chấp kẻ tiểu nhân chứ. - Giám đốc Vương, không cần nói những câu vô nghĩa như vậy, hôm nay tôi chỉ là khách đi ăn, cùng ông chủ Phương tới hỏi ông vì sao lại chửi bới sau lưng anh ta thôi!

Chu Đại Quân không kiên nhẫn mà đập luôn vào Vương Đắc Bảo, kỳ thật đối với Vương Đắc Bảo, Chu Đại Quân chán ghét hành vi của y nhưng giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì, hơn nữa nếu không phải y to miệng múa võ mồm thì làm sao đến lượt ông ta cho thuê được chỗ kia cho nhà họ Phương?

Chẳng những được tiền thuê khá, hơn nữa còn một bước kéo gần quan hệ giữa cảnh sát và nhà họ Phương, thêm một nền tảng cho hợp tác sau này. Kết quả này đối với nhà họ Phương và Cảnh sát mà nói có thể là hai bên cùng thắng. - Ông chủ Phương?

Ba chữ này giống như ba phát búa tạ đập vào đầu óc Vương Đắc Bảo, chứng minh đoán định vừa rồi trong lòng y! Quả nhiên là nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang, Chủ tịch huyện Lý mới tới kia rất coi trọng nhà họ Phương, nhưng không phải bọn họ muốn tới huyện Bình Xuyên mở quán ăn hay sao?

Sao đột nhiên lại có hứng thú với trung tâm thương mại? Hiện giờ y cũng không rảnh suy nghĩ chuyện này, y chỉ biết là nếu không thể trấn an nhà họ Phương cho tốt, đến lúc đó nếu chẳng may chuyện tới tai Chủ tịch huyện thì có thể dẫn đến phiền toái lớn cho chính mình. Ít nhất chuyện y được điều động đến làm quản lý ở xí nghiệp huyện khác sẽ bị vùi dập mất.

Không phải tiền lệ tốt nhất chính là Phó trưởng trấn Thành Công sao! Y chính là nhân vật ở thị trấn Hải Trang một tay che trời, so với y thì Vương Đắc Bảo cũng bằng nửa điểm một điểm, chẳng may bị Chủ tịch huyện bắt, dẫn đến kết cục bi thảm thì sao? So sánh với chuyện đó thì Vương Đắc Bảo còn tính toán gì nữa?

Vương Đắc Bảo càng làm vẻ mặt tươi cười nói với Phương Bân:

- Ông chủ Phương, thật sự là…

Y lăn lộn lâu trên giang hồ lâu năm vậy mà nhất thời lúc này cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Chẳng những đã đắc tội một người có lai lịch, hơn nữa còn chửi bới sau lưng người ta, phiền toái nhất là còn bị người ta bắt được tận mặt, một bên còn có anh em nhà họ Tề làm chứng, cho dù y có tài ăn nói của Tô Tần, Trương Nghi cũng khó mà xoay chuyển được trong thời gian ngắn.

Trương Nghi (309 TCN) là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông sử dụng tài chính trị và tài thuyết phục của mình mà gây dựng sự nghiệp. Ông là đại diện tiêu biểu của phái Tung hoành gia, đề xướng chính sách Liên hoành, chống lại việc Hợp tung của Tô Tần.

Trương Nghi là người nước Ngụy, bạn đồng môn với Tô Tần, theo học thầy Quỷ Cốc Tử.

Tô Tần (285 TCN), tên tự là Quý Tử, là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp tung thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

- Ông chủ Phương, tôi là người thô lỗ, nói chuyện không biết nặng nhẹ, có mạo phạm đến cậu, tôi xin lấy rượu để xin lỗi!

Dưới tình thế cấp bách, y đành nói như vậy, nói xong cầm một chén rượu còn sạch, rót đầy, hai tay đưa đến trước mặt Phương Bân nói:

- Lúc trước không biết quan lớn xuất hiện, tiếp đãi không chu toàn, xin mời ông chủ Phương uống chén rượu này.

Phương Bân cũng không nhận chén rượu, chỉ cười lạnh nói:

- Giám đốc Vương, tôi không dám uống chén rượu này của ông, bị người ta mắng chửi một lần như thế đã là xấu hổ lắm rồi, sau này nhà họ Phương cũng sẽ không gặp mặt ông lần nữa.

Khuôn mặt béo của Vương Đắc Bảo lập tức chuyển từ hồng sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang tái xanh. Không cần nhiều lời, khẳng định là Phương Bân vừa rồi nghe được lời nói của y, chưa cảm thấy mãn nguyện. Y bèn một tay cầm chén rượu, một tay tát chính mình ba cái tát, tạo ra tiếng động lớn, cũng khá là mạnh tay, lập tức trên khuôn mặt béo hiện rõ vết năm ngón tay. - Ông chủ Phương, Vương Đắc Bảo uống mấy chén nước tiểu, nói chuyện không biết nông sâu, nặng nhẹ, nới hươu nói vượn, đắc tội với ông chủ Phương, cái này xin ông chủ Phương chấp nhận.

Mấy câu này y nói tiếng to đến người ở phòng bên cạnh, người đi qua cũng có thể nghe thấy được.

Y làm như vậy, Phương Bân cũng không còn gì để nói nữa. Tục ngữ có câu: không đánh người chạy lại. Vương Đắc Bảo nói xấu sau lưng, nói hươu nói vượn, nhưng bây giờ ngay trước mặt đông người như vậy lại chịu nhận lỗi, lại còn tự tát mình, nếu mà còn truy cứu tiếp, ngược lại nhà họ Phương lại thành ra người hay để bụng! Nhà họ Phương dù sao cũng mới vào huyện Bình Xuyên, Phương Bân cũng không muốn để lại cho mọi người một ấn tượng như vậy. - Chú à!

Phương Minh Viễn cũng đồng cảm như vậy, nhìn anh ta với ánh mắt đối với loại người thủ đoạn này, không đáng ở trước mặt nhiều người như vậy để lại ấn tượng không tốt.

Phương Bân nhìn Vương Đắc Bảo một cách lãnh đạm, trên mặt Vương Đắc Bảo mồ hôi đã chảy thành suối, từng giọt từng giọt từ hai má chảy xuống sàn nhà. Phương Bân đứng dậy, lấy một chén rượu sạch ở trên tủ, đưa lên ngang mặt hai anh em nhà họ Tề nói; - Hai vị, vừa rồi Phương Bân tôi nghe được tên mập này ở đây nói năng xằng bậy, chửi bới sau lưng, nhất thời không khống chế được cơn giận mà xông vào, quấy rầy hai vị. Tôi xin mời hai vị một chén trước coi như là nhận lỗi, xin hai vị đừng để ý. Tiền bàn rượu này tôi sẽ trả cho hai vị để biểu thị lòng xin lỗi.

Dứt lời, anh ta uống một hơi hết sạch chén rượu, để chén rượu xuống trước mặt anh em nhà họ tề, nhìn Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân rồi quay đầu bước đi.

Chu Đại Quân nhìn khuôn mặt xấu hổ của Vương Đắc Bảo nhẹ giọng nói:

- Về sau chú ý, tốt nhất miệng nên có cái cửa, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, thì nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.

Nhìn bóng dáng ba người đi, hai chân Vương Đắc Bảo run rẩy, hai mắt trống rỗng vô thần, mấy vết ngón tay trên khuôn mặt tười cười làm cho người ta càng sinh ghét.

Anh em nhà họ Tề nhìn nhau, sự việc tới mức này, chắc tên đầu heo này cũng không còn tinh thần ăn uống gì nữa, hai người bọn họ ở lại đây cũng chẳng còn gì thú vị nữa, không bằng đi về thôi. Về phần sở hữu trung tâm thương mại huyện Bình Xuyên, chỉ sợ là cũng đành bỏ ngang vậy, e rằng đến lúc đó người làm chủ cũng không còn là Vương Đắc Bảo này nữa. Tuy là khoản đầu tư này coi như mất không, khiến hai người cảm thấy đau lòng, nhưng nếu nói chuyện đàm phán sau này có thể loại bỏ tên đầu heo này ra ngoài, nhìn thấy y chịu cảnh bị bắt giam thì kết quả này cũng không kém.

Vương Đắc Bảo ngồi ngay xuống nền nhà, ngây người như phỗng, cả đến hai anh em nhà họ Tề đi ra khỏi cửa cũng không thèm để ý.

Mấy cấp dưới của Quách Lượng ở trong tiệm, đứng ở cửa nhìn y với ánh mắt thương hại, một lúc lâu sau lắc lắc đầu, đóng cửa lại.