Có mệnh lệnh của Chủ tịch huyện và Cục trưởng, tâm lý của Chu Đại Quân hiện giờ giống như là khâm sai đang cầm trong tay Thượng Phương bảo kiếm vậy, bình tĩnh là xử lý. Ở huyện Bình Xuyên tuy có nhiều thế lực, nhưng nhà họ Phương chủ yếu kết thù oán với Quách Lượng – Quách đại đầu, tuy rằng sau khi xảy ra vụ Phó trưởng trấn Thành Công bị hạ bệ, Quách Lượng – Quách đại đầu cũng lặng lẽ nhìn nhà họ Phương, nhưng ai có thể cam đoan là tâm tư của gã đã chết không còn gì? Quách Lượng đã ở huyện Bình Xuyên nhiều năm, có mặt mũi, lại có mạng lưới quan hệ đông đảo, có thể nói là ở huyện Bình Xuyên này thế lực rất lớn. Vừa nãy ý của Chủ tịch huyện và Cục trưởng là phải bảo đảm nhà họ Phương phải được bình an ở trong huyện, như vậy nếu không dẹp được cái đinh nhọn này thì cũng phải chỉnh lại gã cho thích hợp, để tránh bọn họ không xảy ra việc gì!
Chính mình cùng Phương Minh Viễn đến tiệm cơm của gã, cho họ biết là trên huyện ủng hộ nhà họ Phương, chuyện này coi như là một cách rung cây dọa khỉ ôn hòa, Chu Đại Quân cảm thấy mình đã rất là nhẹ nhàng chiếu cố một số nhân vật có mặt mũi ở huyện.
Phương Minh Viễn tuy không ngờ là Chu Đại Quân lại có ý như vậy, nhưng nếu Chu Đại Quân chủ động đề xuất mời đến tiệm cơm tốt nhất trong huyện, thì dù nói thế nào, ông ta là bậc trên, nếu ông ta đã nói ra thì làm ông ta mất thể diện không không hay lắm.
Ở huyện Bình Xuyên, Quách Lượng – Quách đại đầu có hai tiệm cơm, trong đó có một tiệm ở ngay bên cạnh khu trung tâm thương mại, được coi là tiệm cơm hạng nhất ở huyện Bình Xuyên này, chuyên món ăn Tứ Xuyên. Hương vị thức ăn tương đối thuần khiết, tên tiệm cơm cũng hay, gọi là Du Thượng Nhân Gia. Giám đốc ở tiệm này chính là con của Phó trưởng trấn Thành Công trước kia. Phó trưởng trấn Thành tuy đã bị mất chức, nhưng Quách Lượng vẫn chưa dậu đổ bìm leo, vẫn cho con gã làm quản lý như trước.
Tới giữa trưa, khách ở đây đã dần dần nhiều lên, thường thì đã tới nơi này phần lớn là nhân viên các nghề ở tầng cao trong xã hội đến để mở tiệc chiêu đãi nhân viên các cơ quan chính phủ, từ trước đến nay người Hoa Hạ quen bàn bạc, quyết định chuyện đại sự trên bàn rượu, đây là lúc ăn uống ngon, tâm tình tốt, tự nhiên là mọi chuyện đều thương lượng tốt đẹp. Để đáp ứng chuyện này, đương nhiên là phải chọn nơi cao cấp, nếu không đối phương vừa nghe, nếu là nơi không tốt, tưởng là có ý khinh thường, đó chẳng phải lại thành chuyện xấu sao.
Cho nên mới mười một giờ, tầng hai này đã có năm sáu bàn đã có người ngồi, sau mười hai giờ, những người đến mà không đặt bàn trước, thì chỉ có đứng chờ ngoài cửa.
Khi mấy người Phương Minh Viễn tới, bên ngoài tiệm vốn đã không ít xe đỗ lại có thêm nhiều người muốn đỗ vào bãi đậu xe, Tiểu Mã vừa định lái xe vào lại có một chiếc Toyota Nhật lao vọt vào, giành chỗ trước, nếu không phải Tiểu Mã nhanh tay nhanh mắt, đạp phanh xe đúng lúc, khẳng định là hai xe đã va vào nhau. Như vậy nhưng mấy người Chu Đại Quân trong xe cũng lảo đảo cả người, Chu Viên Triều không hề chuẩn bị gì, suýt chút nữa là đầu đụng lên trần xe. - Dừng xe kiểu gì vội vàng như vậy, định đi đầu thai sao?
Tiểu Mã tức giận ló đầu ra mắng to, y đã chú ý xe đó mang biển số xe của huyện Nghiêu, chạy sang địa phận huyện Bình Xuyên vậy mà còn dám càn rỡ, không ngờ dám tranh chỗ với xe cảnh sát, thật đúng là trời đất rộng lớn, chuyện gì cũng có.
Đã biết trên xe có thêm một vị Phó cục trưởng, còn có một nhà đầu tư đáng nể, nếu có xảy ra chuyện gì, mình cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Từ trong xe có hai thanh niên đi xuống, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, vẻ mặt cũng có vẻ giận dữ, chỉ có điều lúc này mới chú ý, đối phương là xe cảnh sát, trước xe lại có dán thẻ, lúc này mới giật mình kinh hãi, hành vi của bọn họ mới vừa rồi, nói nặng không phải nặng mà nhẹ cũng không phải nhẹ, nhưng nếu đối phương cố tình truy cứu, thì cũng sẽ phiền toái đây, cảnh sát giao thông cũng là cảnh sát mà!
Trong số đó, người thấp hơn tỏ một vẻ mặt xin lỗi nhìn Tiểu Mã cười cười, dắt thanh niên còn lại đi khỏi. Đã đụng vào người không thể trêu chọc mà còn muốn trốn đi cho nhanh sao? Tiểu Mã cũng nhận là người có thân phận, muốn tranh chỗ với y sao, chuyện mất mặt này quả là không nhịn được, còn tỏ ra không nghe lời nói của y. - Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ như vậy không đáng để gây chuyện với bọn họ, bên kia còn chỗ đỗ xe kìa.
Chu Đại Quân thản nhiên nói.
Nếu Chu Đại Quân đã nói như vậy thì Tiểu Mã sẽ không nói thêm gì nữa, lại lái xe đến dừng ở chỗ bên kia, vì chuyện này mà bị trì hoãn không ít thời gian. Ý của Tiểu Mã là lái xe sẽ không cùng vào, một lúc sau sẽ đi mua đồ ăn, nhưng bất kể là Chu Đại Quân hay Phương Minh Viễn đều kiên trì muốn Tiểu Mã cùng đi, cuối cùng y chỉ còn biết cung kính không bằng tuân mệnh.
Khi bọn họ đến được Du Thượng Nhân Gia, nhìn lên bên trên đã thấy Phương Bân và một người trung niên mập mạp đang đứng nói chuyện ở cửa tiệm, nhìn thần sắc hình như nói chuyện gì đó không được thoải mái cho lắm.
Khi bọn họ gần đến nơi, thì người trung niên mập mạp kia đã đi vào bên trong tiệm, chỉ có Phương Bân đứng đó nghiến răng nghiến lợi.
- Chú Út, người mập mạp vừa rồi là ai vậy?
Phương Minh Viễn nhìn một cách kỳ lạ vào trong tiệm, đã không thấy bóng dáng người mập đó đâu.
- Là Vương Đắc Bảo, là giám đốc khu trung tâm thương mại mà chúng ta đang định thuê chỗ đó.
Phương Bân tức giận nói, vì chuyện thuê chỗ ở trung tâm thương mại mà anh ta với người mập mạp kia mới gặp nhau, mấy người Vương Đắc Bảo lại đưa ra điều kiện hà khắc, đương nhiên là hai bên chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì. Không ngờ hôm nay là gặp nhau ở chỗ này, Vương Đắc Bảo lại còn khiêu khích anh ta, khiến cho Phương Bân tức cả người. - Chú Út, chú tức giận làm gì, chờ chúng ta khai trương rồi, cháu sẽ giúp chú khiến cho bọn họ hoàn toàn suy sụp, vậy được không? Bây giờ tức giận thì có ích gì?
Phương Minh Viễn cười lạnh nói, đối với loại công phu sư tử ngoạm này, coi tiền như rác, hắn không có cảm tình chút nào. Trung tâm thương mại sắp thua lỗ, nợ tiền công nhân viên chức đến hơn một trăm nghìn tệ, nhiều người phải chịu cảnh đói, vậy mà vị giám đốc Vương Đắc Bảo này còn thoải mái nhàn hạ đến Du Thượng Nhân Gia ăn cơm, hiển nhiên không phải người tốt.
Lúc này Phương Bân mới bớt giận vài phần, cười khổ nói:
- Thôi vậy, coi như bị chó cắn!
Sau khi đoàn người vào cửa thì có nhân viên phục vụ đưa họ tới phòng Chu Đại Quân đã đặt trước, đương nhiên Chu Đại Quân ngồi trước, mọi người sau đó mới tùy ý ngồi vào. - Đều là người một nhà, mọi người cứ gọi món, không cần hỏi ý tôi, chuyện này coi như đi công vụ, nhưng tôi có một yêu cầu, chúng ta ăn nhiều hay ít gì thì cũng đừng lãng phí thức ăn, Chu Đại Quân giơ tay nói:
- Hôm nay nhà họ Phương và cảnh sát chúng tôi có thể nói là cả hai bên cùng thắng, vì sự hợp tác tốt đẹp của hai bên sau này, uống vài chén mới được! Tiểu Mã, cậu phải lái xe, Minh Viễn thì vẫn là người vị thành niên, để tránh cha cháu sau này oán giận bác, cho nên hai người này không được uống rượu.
Mọi người hỉ hả gọi đồ ăn, Phương Minh Viễn ngồi nhàm chán bắt đầu đánh giá cách trang trí trong phòng.