Chương 120: Quyển 2 Chương Dốc Hết Toàn Lực Để Phối Hợp

Tin tức chi nhánh tiệm cơm phải khai trương và tuyển dụng người nhà của những cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ lan truyền rất nhanh trong Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên và cả trong các đồn công an, mọi người chung quanh đều tò mò muốn hỏi thăm tín tức thật sự.

Quán ăn Phương Gia ở huyện Bình xuyên giờ đây đã rất nổi tiếng, ai chẳng biết quán ăn nhà đó có món bánh canh đầu cá khiến chủ tịch huyện Lý Đông Tinh hài lòng. Nhưng siêu thị là cái gì vậy? Mọi người còn hơi hoang mang, nhưng theo cách nhà họ muốn tuyển người, họ cũng có thể đoán ra. Như vậy là làm ở cửa hàng trong nhà. Thời buổi này, làm người bán hàng là chuyện tốt đẹp, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, bán đắt hàng một chút còn được thưởng, so với việc làm trong nhà máy thì cuộc sống gia đình ổn hơn. - Hừ, mọi người biết không? Cái siêu thị mà nhà họ Phương bán bánh canh đầu cá sắp mở ra chính là cửa hàng. Về việc họ tuyển những người nhà của các đồng đội hy sinh vì nhiệm vụ của chúng ta, các lãnh đạo trong cục rất coi trọng. Tối qua cấp trên họp đến chín giờ đó.

Người thạo tin khoe khoang trước mặt đồng nghiệp nói:

- Vì chuyện số người trong một nhà mà có mấy vị cục phó đập bàn luôn.

- Việc bán hàng này thực ra cũng không tệ đâu, nhưng cũng đâu đến nỗi bọn họ phải đập bàn?

Có người lấy làm lạ nói:

- Cũng đâu phải lên danh sách vào đại học, có đáng không?

- Thật ra không tệ hả? Ha ha…vừa nghe đã biết anh không biết gì. Anh có biết nhà họ Phương trả lương thế nào không? Họ nói chỉ cần làm tốt, tiền lương có thể lên đến từ hai trăm tới ba trăm tệ. Hai đến ba trăm tệ đó. - Hai đến ba trăm tệ? Nhiều vậy sao?

Người nghe không kìm được kêu lên kinh hãi. Tiền lương này ở huyện Bình Xuyên cũng là loại thu nhập cao.

-Mấy người họ Phương lú lẫn rồi sao? Sao lại trả lương cao vậy? Tôi nói chắc là anh nghe nhầm rồi. Không hơn từ một đến hai trăm tệ, không dám hơn hai trăm tệ đâu. - Tin này được Cục trưởng Chu và Phó đội trưởng Tiền Lỗ Sinh xác thực. Đúng vậy đó, nếu anh không tin có thể đi hỏi xem sao.

Nhiều chuyện tương tự như vậy ở huyện Bình Xuyên, không quá hai ngày, tin tức lan truyền khắp thị trấn Bình Xuyên, ngay cả các đồn công an xã, thị trấn lân cận cũng đều biết. Mọi người đều không khỏi bàn tán, đồng thời cũng lấy làm lạ vì sao nhà họ Phương có thể trả lương cao như vậy.

Hôm nay, tâm trạng của Chu Đại Quân tốt khác thường. Ngay từ cửa vào, tất cả mọi người nhìn thấy ông ta đều gọi một tiếng thân thiết “Cục trưởng Chu”, ngay cả một số người bình thường không thèm phản ứng với ông ta, dùng hết khả năng lảng tránh ông ta cũng vậy. Đây là việc từ khi ông ta đến huyện Bình Xuyên đến nay chưa từng có.

Hôm qua, cục trưởng từ sau bốn giờ đã họp đến chín giờ tối, vì phân phối số lượng người, cục trường và mấy vị cục phó cãi nhau ầm ĩ, mọi người đập bàn trừng mắt, nổi nóng đến mức thậm chí muốn chụp lấy súng trên bàn. Vì tính đặc thù của Cục cảnh sát, các nhân viên đầu não đều là bộ đội chuyển ngành, hoặc là trong nội bộ đề bạt lên. Trong hai mươi năm làm cảnh sát, người nào mà không gặp qua trường hợp đồng nghiệp hy sinh vì nhiệm vụ, lại có người nào không có thân tín, thuộc hạ bị thương? Bởi Phương Minh Viễn chỉ chịu nhân ba mươi người, cũng có thể tăng thêm chút ít, cho nên các vị này đều muốn dùng hết khả năng tranh thủ cho các chiến hữu của mình. Mỗi tháng nhận được hai đến ba trăm tệ, có khoản thu nhập này, cuộc sống của mẹ góa con côi sẽ khá hơn nhiều, không còn phải ăn bánh ngô với dưa muối nữa, đến ngày Tết cũng có thể mua hai bộ quần áo mới. Người già trong nhà cũng không cần phải vì tiếc mấy tệ mà không dám đến bệnh viện khám bệnh nữa, ở nhà chống chọi với cái chết.

Đương nhiên, giữa lúc như vậy không ai mà không đề xuất, muốn Chu Đại Quân đề nghị Phương Monh Viễn nhận thêm vài người nữa, để hóa giải cảnh sư nhiều mà cháo ít quẫn bách trong cục. Nhưng vừa nghe Phương Minh Viễn phải thu nhận gia đình bộ đội hy sinh vì tổ quốc thì không đề cập đến nữa.

Trong tổng số người phân bổ, bỏ qua chức vụ nhân viên quản lý và chức vụ nhân viên nòng cốt, số lượng còn lại, cảnh sát chiếm đến ba phần tư định mức, Phương Minh Viễn vì nể tình nên hào phóng nhận hết. Mọi người đều hiểu là cho Chu Đại Quân chút thể diện, nhưng ý tốt này, ai cũng không từ chối, lại càng không dám từ chối. Chuyện tốt như vậy, nếu có người dám đưa ra ngoài, toàn bộ cảnh sát huyện Bình Xuyên sẽ không buông tha. Trong ngành cảnh sát đã bao giờ có chuyện tốt như vậy? Bình thường những ngưới có chức vị, lương cao chỉ biết phân chia cho tay chân thân tín trong huyện, khi nào sẽ đến lượt mẹ góa con côi đáng thương kia? Hơn nữa, một ít người có tầm nhìn xa cũng nghĩ tới khả năng, nếu chuyện này có thể trở thành tiền lệ thành công, như vậy, nếu ngày sau nhà họ Phương ngày càng lớn mạnh không ngừng, có thể nhận thêm nhiều người nhà cảnh sát vào làm việc trong nhà họ Phương không? Tuy rằng chỉ là có thể nhưng cũng đã làm người ta hưng phấn không ngừng. Mọi người sợ cảnh khổ rồi, có chút khả năng gia tăng thu nhập đều vui sướng.

Mà đối với nhà họ Phương, trong cục có qua có lại mới toại lòng nhau, các vị cục trưởng, phó cục trưởng đều đã thống nhất cố gắng thỏa mãn tối đa yêu cầu trật tự của nhà họ Phương, tuyệt đối không cho phép có thế lực xấu quấy rầy nhà họ Phương mua bán. Hơn nữa, cục trưởng cũng đề xuất rõ ràng, về sau trong cục có mua thức ăn, nếu trong nhà họ Phương có, điều kiện như nhau, thì ưu tiên cân nhắc cho nhà họ Phương. - Lúc này nhà họ Phương đã giúp cục chúng ta giải quyết được một vấn đề phức tạp không nhỏ phát sinh đã lâu, khiến cho mọi người tháo gỡ được rắc rối.

Cục trưởng Quan Duyệt Võ thở dài một hơi. Tài chính trong huyện hàng năm đều thiếu hụt, ngay cả kinh phí phá án trong cục cũng thường bị khất nợ, vốn không có tiền để bảo đảm cuộc sống cho gia quyến những người đã hy sinh. Nhưng họ còn sống sao có thể trơ mắt nhìn cảnh mẹ góa con côi khổ từng ngày? Người trong cục, ngoại trừ những người mới vào vài năm, người nào mà không phải giúp đỡ gia quyến của những chiến hữu đã mất? Nhưng ai mà không lo gánh vác gia đình, không ai dư dả để có thể giúp đỡ một số tiền cố định hàng năm. Đối với cảnh mẹ góa con côi mà nói, cũng như muối bỏ biển mà thôi, có cứu cũng không cứu được đến cùng.

Nhưng điểm đáng tiếc chính là tiền. Những người lúc này còn sống, chính bản thân họ cũng không có một cuộc sống dư dả. Không cần nói chuyện gì khác, các ngành trong huyện, e rằng cục cảnh sát là hút thuốc bậc nhất, dĩ nhiên là do bọn họ hút nhiều. Mỗi khi phải phá vụ án lớn, trong phòng họp khói thuốc tràn ngập, người không hút thuốc, có thể choáng váng mà ngất. Mặt khác, do mọi người thông thường là không có tiền, vừa muốn có thuốc hút, vừa muốn giúp đỡ gia quyến của các chiến hữu đã chế, mọi người cũng chỉ có thể hút thuốc loại thường thôi.

Mấy vị phó cục trưởng đều yên lặng gật đầu, không có ở đây, thì thật khó biết được chỗ khó xử. Nếu không như vậy, bọn họ vừa rồi sao có thể vì số người đi làm mà đỏ mặt tía tai? Ai mà không hy vọng cuộc sống nhà mình có thể ngày càng đỡ hơn? - Chúng ta phải tận lực cố gắng hết sức để phối hợp với Phương Gia, lúc này cần phải làm việc thật tốt, như vậy sau này dựa vào quan hệ của cục trưởng Chu và bọn họ, có thể còn có thêm cơ hội, giải quyết rốt ráo vấn đề này. Tôi cũng mới nhận được tin, nhà họ Phương có khả năng không chỉ mở quán ăn và siêu thị trong huyện mà tiếp đó còn có thể có nhiều hàng động lớn, còn có thể có nhiều vị trí hơn.

Lời nói của Quan Duyệt Võ như ném một tảng đá lớn xuống hồ nước phẳng lặng, lập tức gây ra sóng to gió lớn.

Mọi người kinh hãi nìn thoáng qua Chu Đại Quân cũng đang lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại quay đầu nhìn Quan Duyệt Võ, rõ ràng tò mò về nơi phát ra tin tức.

- Các vị, tin tức tôi nghe được là từ chỗ Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh, nhất định không sai, nhưng tôi muốn xin các vị, nhất định phải giữ nghiêm kỷ luật, không nên nói thì không nói, khi nghe được chuyện gì trước, cũng phải giữ trong bụng đến mục nát cho tôi. Nếu ai để lộ phong thanh, ngày sau truy xét ra, đừng trách chủ tịch huyện Lý và tôi xuống tay vô tình, không nói đến tình cảm gì cả.

Quan Duyệt Võ nói rất nghiêm túc.

- Chủ tịch huyện sở dĩ báo cho tôi biết tin này vì muốn yêu cầu chúng ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho nhà họ Phương trong thị trấn, không để bọn xấu quấy rầy công việc bình thường của họ. Hơn nữa, chủ tịch huyện Lý cũng đã hứa với tôi, một khi việc thành công, sẽ nói tốt với nhà họ Phương vài câu. Dùng hết khả năn của chúng ta ưu tien sắp xếp cho mọi việc thuộc nhà họ Phương. Tin tức này tôi đã định nói với mọi người mấy ngày trước, nhưng hôm nay Chu cục trưởng mang tin này về tới, đã biểu lộ nhà họ Phương ủng hộ công việc của cục cảnh sát huyện Bình Xuyên chúng ta, nếu làm thế người được lợi là chúng ta, không thể bỏ qua ý tốt của người khác là điều nên làm. Thế cho nên không làm người ta chạnh lòng, chậm trễ việc lớn của mọi người.

Mọi người đều cảm thấy rất vui mừng, tin tức này nếu do Chủ tịch huyện Lý nói ra, như vậy độ chân thật có thể tin. Đợi đến lúc tin này thành sự thật, dựa vào quan hệ của hai người Chủ tịch huyện Lý và Chu Đại Quân với nhà họ Phương, có lẽ thật sự có thể mang tất cả vấn đề về việc làm của gia quyến của các đồng nghiệp đã hy sinh giải quyết xong. Như vậy, trong cục đã bỏ đi được một gánh nặng. Hơn nữa, việc này không chỉ giải quyết được chuyện khó, mà còn là chiến tích hạng nhất của lãnh đạo. Tuy nói rằng miếng bánh lớn nhất đã phải chia cho Chu Đại Quân và Quan Duyệt Võ, nhưng bọn họ cũng có thể dính tí hào quang. Sau ngày hôm đó, đám thuộc hạ trong cục lo lắng cũng đủ rồi. - Chu cục trưởng, anh và nhà họ Phương quan hệ đã lâu, chuyện liên lạc với họ giao cho anh hết. Nhà họ Phương có yêu cầu gì, anh nhất định phải làm cho xong. Nhớ kỹ, phải để lại ấn tượng tốt cho nhà họ Phương.

Quan Duyệt Võ trịnh trọng giải thích cho Chu Đại Quân. Chuyện này dù tốt, mỗi người đều muốn mối quan hệ với nhà họ Phương tiến thêm một bước, nhưng không nghi ngờ gì, Chu Đại Quân là người thích hợp nhất, chỉ sợ ông ta không biết tranh thủ làm lợi cho cục mà không làm cho nhà họ Phương phản cảm.

Chu Đại Quân tất nhiên bụng làm dạ chịu mà hít xuống một hơi.