Lúc lâu sau, hiệu ứng xôn xao bởi Mã Duy Hiên nhận ra được Vũ Điền Quang Ly mới qua đi, do sự nhiệt tình bắt chuyện của Lâm Khải Đông, đám người Mã Đức Tài mới ngồi xuống.
Lâm Liên vốn muốn đưa Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly lên trên lầu chơi, lại bị mẹ cô kéo lại, cũng đưa mắt nhìn Lâm Dung. Lâm Dung hiểu ý dẫn hai người kia lên trên lầu.
Phương Minh Viễn và Hải Dương ngồi ở bên cạnh, vì đám người Mã Đức Tài vừa vào, ánh mắt đã bị Vũ Điền Quang Ly các nàng hớp hồn, cho nên cũng không chú ý nhận ra bọn họ.
Mã Đức Tài áp xuống nội tâm kích động tiến lên dò hỏi Lâm Khải Đông, nói:
- Giám đốc Lâm, trước tiên giới thiệu với anh một chút, vị thanh niên tài giỏi này, chính là công tử Du Kiến Hoa con trai của Phó thị trưởng Du Thắng, cậu ấy là sinh viên xuất sắc Đại học Bắc Kinh, về sau học thạc sĩ tại UCLA Anderson School of Management ở Mỹ, hai năm trước sau khi về nước, từ hai bàn tay trắng tự mình thành lập công ty thương mại, bây giờ tài sản cố định gần 10 triệu, công nhân cũng lên đến gần trăm người!
Lâm Khải Đông không khỏi thoáng động dung, UCLA Anderson School of Management đối với nhiều người trong nước vẫn còn là cái tên xa lạ, nhưng Lâm Khải Đông lại biết, cái tên Anderson School of Management chưa nghe thấy bao giờ này, là một trường đại học lớn của California và Los Angeles. Thành lập đã hơn ba mươi năm , đến nay cũng gần nửa thế kỷ, hơn nữa là một trong những trường đại học kinh tế hàng đầu của nước Mỹ, Du Kiến Hoa đủ khả năng có thể vào đây học, lại có thể tốt nghiệp thành công, quả thật xứng với chữ ‘thiếu niên tài giỏi’.
Bà Lâm tuy rằng không hiểu UCLA Anderson School of Management là gì, nhưng đã nhiều năm làm vợ chồng với Lâm Khải Đông, sớm đã tâm linh tương thông với ông, vừa nhìn thấy bộ dạng của Lâm Khải Đông, liền hiểu trường Đại học mà Mã Đức Tài vừa nói ra hẳn không phải là tầm thường. Lại nhìn Du Kiến Hoa tướng mạo đường hoàng, trong lòng lại cảm mến thêm vài phần. Tuy rằng trong lòng bà cũng có chút lo lắng, Du Kiến Hoa này là con trai của Phó thị trưởng thành phố Phụng Nguyên, còn chồng của mình chỉ là giám đốc một công ty cổ phần mà thôi, đây có thể xem như là không môn đăng hộ đối, người ta làm sao có thể nhìn trúng con gái mình được, sợ rằng vẫn là không thể.
Du Kiến Hoa ngắm Lâm Liên có chút tỉnh tỉnh mê mê vẫn đang chăm chú nhìn nhìn, khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, nói:
-Chú Mã, người cũng đừng đề cao cháu quá. Công ty của cháu như thế nào người chẳng lẽ không rõ sao? Chúng cháu vẫn còn đang nợ quý ngân hàng ba triệu nữa không phải sao? Mã Đức Tài ha ha cười, lời này của Du Kiến Hoa, thoạt đầu vừa nghe, chắc chắn là tự bêu xấu mình, nhưng phàm là người thông minh đều hiểu được, bây giờ là đầu năm, có thể vay được đều là những người có máu mặt. Hơn nữa công ty xí nghiệp có thể từ ngân hàng vay được một triệu, tuyệt đối là trong trăm không có một! Du Kiến Hoa có đủ khả năng từ ngân hàng Công Thương vay được ba triệu, điều này đã đủ cho thấy khả năng của Du Kiến Hoa!
-Anh Khải Đông, Kiến Hoa năm nay còn một kế hoạch lớn nữa… Dự định thành lập một công ty bất động sản, ở trong Phụng Nguyên đầu tư phát triển nhà ở! La Ngọc Ninh ở bên cạnh cũng nói.
-Dì La, trước mặt chú Lâm, chút chủ ý này đâu có thể xem như là kế hoạch gì lớn được! Chú lâm là quản lý của xưởng điện tử Đức Quang, mấy năm gần đây thành tích rất nổi bật, lãnh đạo trong thành phố, đối với xưởng điện tử Đức Quang đều không tiếc lời khen! Du Kiến Hoa khiêm tốn nói.
-Vậy sao? Lãnh đạo thành phố đều biết sao? Bà Lâm hưng phấn tiếp tục hỏi, chồng bà có thể có được sự khen ngợi của lãnh đạo thành phố, đây quả là một vinh dự to lớn a!
-Vâng, đúng như vậy, dì Kim Bình. Xưởng điện tử Đức Quang mấy năm nay, giá trị sản lượng hàng năm đều tăng cao kinh người, chẳng những sản lượng xuất khẩu lớn, ngoại tệ thu về được cho quốc gia cũng không ít, còn thu hút lượng lớn các công nhân đang thất nghiệp ở trong các xí nghiệp, giúp thành phố giải quyết mối lo này, các lãnh đạo thành phố đều ghi nhớ những thành tích này. Ba cháu vài ngày trước đã từng nói, trong hội nghị đầu năm, Bí thư thành phố sẽ biểu dương thành tích của xưởng điện tử Đức Quang! Du Kiến Hoa miệng lưỡi rất ngọt, nhanh như vậy đã gọi tiếng chú, dì, kéo gần lại quan hệ của song phương.
Lâm Khải Đông chăm chú nhìn Phương Minh Viễn vẻ mặt mỉm cười ngồi ở một chỗ, lắc đầu nói:
-Xưởng điện tử Đức Quang sở dĩ có thể có được thành tích như vậy, là vì vài năm trước đã xác định rõ ràng mục tiêu phát triển, không cần phải lo lắng sản lượng tiêu thụ, không cần phải lo lắng vốn quay vòng hay là tài chính để mở rộng thêm công trình, chỉ cần là người có năng lực quản lý, ai ngồi vào vị trí của ta đều có thể tạo được thành tích như vậy! Đùa cái gì chứ, Phương Minh Viễn an vị ở bên cạnh, đừng nói Lâm Khải Đông vốn cho là như vậy, mà dù có phải như vậy không, cũng tuyệt đối không dám ôm toàn bộ công lao vào mình, đây không phải là khiến ông chủ không thoải mái sao? Điểm này cùng với quan trường có gì khác nhau đâu, có thành tích, đương nhiên là tài chỉ đạo của cấp trên: Mà nếu như nói là không có thành tích hoặc giả nói là thất bại, đương nhiên là người phụ trách làm việc bất lực rồi!
Lâm Khải Đông đương nhiên không biết, trong tương lai mấy năm sau, một người đạt giải quán quân quốc tế, bởi vì sau khi đoạt được giải, không kịp thời cảm ơn Đảng, cảm ơn Chính phủ, cảm ơn lãnh đạo, mà đã bị lãnh đạo nghiêm khắc chỉ đích danh phê bình. Cho nên về sau, khắp nơi trên mạng đều tràn ngập những lời cảm ơn dạng như: Cảm ơn Đảng, cảm ơn Chính phủ, cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo địa phương, vân..vân… Hải Dương ngồi bên cạnh Phương Minh Viễn cũng thầm lau đi một mạt mồ hôi lạnh, hoàn hảo, hoàn hảo, cha vợ trả lời như vậy xem như cũng rất khéo, nếu không, sẽ khiến Phương thiếu gia không vui, mai sau sợ rằng vấn đề của Lâm gia sẽ không chỉ là không vui.
Phương Minh Viễn khóe miệng khẽ nhếch lên, Du Kiến Hoa này, nói dối cũng không cần soạn kịch bản, muốn nói thành tích mà xưởng điện tử Đức Quang nhận được tán thưởng của lãnh đạo thành phố, những lời này thật ra không giả, ít nhất Triệu Tự An bây giờ cũng là lãnh đạo rồi. Nhưng Bí thư thành phố trong hội nghị đầu năm, nhấn mạnh khen ngợi xưởng điện tử Đức Quang, đây quả thật là lung tung không rõ ràng! Tuy nhiên loại lời nói này, đám người Lâm Khải Đông cũng không có cách đi xác minh, cho nên giả cũng được mà thật cũng xong.
Tuy nhiên Du Kiến Hoa này không ngờ lại có ý muốn tiến vào thị trường bất động sản, quả là rất có mắt nhìn! Nếu như chiếu theo tất cả những gì của kiếp trước, thời kỳ phát triển của ngành bất động sản Hoa Hạ sắp đến rồi, món lãi kếch sù trong đó cũng đủ để cho hơn hầu hết các nhà tư bản trên thế giới mừng đến muốn điên cuồng phóng thí.
Tuy nói rằng, với tài sản trước mắt của y mà nói, khai thác, phát triển ngành bất động sản có vẻ như hơi yếu kém, nhưng ngành bất động sản của Hoa Hạ cùng với bất động sản của các quốc gia trên thế giới đều không giống nhau, các nhà đầu tư phát triển chỉ cần có phương pháp, có cả quan hệ, đủ khả năng quan hệ tốt với chính phủ và ngân hàng, như vậy thì tay không đùa với sói cũng không có gì là lạ cả. Trong kiếp trước, những nhà đầu tư có mối quan hệ tốt, chỉ cần đủ khả năng từ trong tay chính phủ lấy được sự giúp đỡ của chính phủ, thì khoản thuế đất cũng không cần phải nộp trước, mà công ty phụ trách xây dựng lại được thoải mái xây dựng, đợi cho đến khi xây xong tòa nhà, là có thể đối ngoại bắt đầu tiêu thụ nhà cửa, sau này lại từ trong tay những người mua đó lấy tiền dùng để nộp thuế đất và chi khoản xây dựng cho công ty, chính mình chỉ cần đào vài chỗ lớn, một món mua bán là đã xem như hoàn thành!
Du Thắng bố của Kiến Hoa là Phó thị trưởng, Phương Minh Viễn cũng biết, ở thành phố những bộ ngành như văn hóa, giáo dục, y tế, tuy rằng không phải là những ngành quan trọng gì, nhưng cũng đủ để cho Du Kiến Hoa ở trong thành phố tung hoành.
Mã Đức Tài và La Ngọc Ninh, đương nhiên đối với Du Kiến Hoa lại là điên cuồng khen ngợi, cũng may hai người cũng hiểu rằng, Lâm Khải Đông không phải một người bình thường, cũng không phải như những người dân bình thường chưa từng nhìn thấy thành phố, khen người bảy phần nói lên thành mười phần, đây cũng không phải quan trọng gì, nhưng muốn nói đến hoa bay đầy trời, như vậy chẳng khác nào hay quá hóa dở rồi! Ngược lại sẽ phản tác dụng! Cho nên hai người cũng rất chừng mực biết nên xử sự thế nào. Du Kiến Hoa bây giờ chỉ cần biểu hiện hình tượng khiêm tốn là đủ rồi.
Ngay cả Phương Minh Viễn ở bên cạnh, cũng phải thừa nhận, người này rất tài giỏi, cho dù là thực lực thế nào, thì ít nhất với bộ dáng như vậy cũng đủ làm mê hoặc không ít thiếu nữ thanh xuân.
Lâm Liên vẫn luôn ngồi bên cạnh mẹ mình càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, ở trong xã hội trải nghiệm cũng không ít, đã không còn là thiếu nữ bình thường như lúc trước nữa. Hai năm này bay đi khắp nơi, lại cùng với vô số quan cấp quý nhân giao tiếp, đối với lòng người, nhận thức rất sâu.
Đặc biệt là mẹ của mình, ánh mắt nhìn Du Kiến Hoa có chút khác thường! Bất luận là Du Kiến Hoa, hay là vợ chồng Mã Đức Tài, La Ngọc Ninh, nhìn về phía mình, cũng tràn đầy vài hàm ý không rõ ràng.
Lâm Liên thoáng nhìn Phương Minh Viễn cùng Hải Dương bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra ý tứ thăm dò.
Hải Dương nhún vai, Phương Minh Viễn cũng mỉm cười khoát tay.
Hành động này của Lâm Liên lập tức khiến cho Mã Đức Tài với Du Kiến Hoa chú ý, bọn họ lúc này mới chú ý đến, ở một góc sáng sủa của đại sảnh không ngờ còn có hai người thanh niên!
-Giám đốc Lâm, hai vị này là… Mã Đức Tài tò mò hỏi.
-A! Lâm Khải Đông nói:
-Quên giới thiệu với mọi người, đây là con rể lớn của tôi, Hải Dương, công tác bộ phận tuyên truyền trong Ủy ban quận. Còn vì này là… Lâm Khải Đông có chút chần chừ.
-Giám đốc Mã, cậu Du, tôi là Phương Minh Viễn, sinh viên Đại học kinh tế Hoa Đông! Phương Minh Viễn tiếp lời nói:
-Gia đình tôi cùng với nhà của chú Lâm cũng là quen biết lâu rồi, nghe nói chị Liên trở về, nên đến thăm! -À – Mã Đức Tài gật đầu nói: -Đại học kinh tế Hoa Đông cũng là đại học trọng điểm trong nước đấy! Du Kiến Hoa cũng là người thông minh, ánh mắt nhìn về Phương Minh Viễn tràn ngập khó có thể tin được! Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nhìn y nhưng lại không nói thêm bất cứ điều gì.
Nếu là con rể của Lâm Khải Đông và người ngang vai vế, Mã Đức Tài cũng sẽ không quan tâm. Lực chú ý lại một lần nữa hướng lên người của Lâm gia. Nhưng không chú ý thấy, sắc mặt của Du Kiến Hoa cũng có biến đổi.
-A? Kim Bình, những chiếc hộp tinh xảo ở trên bàn là gì vậy? Bên trong đựng gì vậy? Ánh mắt La Ngọc Ninh chuyển xuống những chiếc hộp vẫn còn chưa kịp nhận ở trên bàn.
-A, đây là… Bà Lâm trong nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, ánh mắt cầu cứu hướng về phía chồng của mình.
Ý nghĩ nhanh chóng biến đổi, Lâm Khải Đông cười nói:
-Đây là Dung Dung mang về, là di động mới sản xuất thử của công xưởng mới của Phương gia! Xem như làm lì xì cho mấy lão già chúng tôi! Nói xong, Lâm Khải Đông mở chiếc gần nhất ra!