Trong phòng hội nghị yên tĩnh, Lưu Đông Sơn nghẹn họng nhìn Sài Yên, một câu cũng không nói ra.
-Tôi đã tra qua hồ sơ của Bộ dân chính, đã tìm được một vị liệt sĩ này, tên của anh ta là Tần Ái Hoa, là thời gian hai bên chiến tranh, hy sinh anh hùng trong lòng địch, ngay cả thi thể cũng không thể đưa về nước. Lúc đó anh ta mới 22 tuổi, người phụ nữa bị đánh đập là vợ của anh, tên là Lý Quế Hoa, khi Tần Ái Hoa hi sinh, cô ta mới 23 tuổi, khi sinh ra thì con không có ba, Lý Quế Hoa mấy năm này, không hề tái giá, đèo bồng đứa con gái, chăm sóc mẹ chồng đang ốm đau bệnh tật, ngày tháng trôi qua rất khó khăn. Sài Yên giơ lên tư liệu trong tay nói.
-Tôi vẫn muốn hỏi thử Bí thư Lưu, nếu nói những liệt sĩ hi sinh trong chiến tranh, nếu là hạ linh hồn xuống cửu tuyền, phải biết bọn họ đã liều mạng bảo vệ tổ quốc hậu thế đối xử với họ như vậy, nếu thiên về người XYZ như thế, bọn họ có thất vọng đau khổ không? Mười nghìn chiến sĩ đã từng tham gia chiến tranh với XYZ, sẽ thất vọng đau khổ không? Trong quân mấy trăm vạn tướng sĩ sẽ đau khổ thất vọng không? Những công dân trẻ tương lai sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ Tổ quốc, sẽ thất vọng đau khổ không? Toàn bộ nhân dân Hoa Hạ trên trăm triệu người, có thất vọng đau khổ hay không? Sài Yên liên tiếp chất vấn một cách khí phách, khiến Lưu Đông Sơn đẫm mồ hồi trên mặt, không nói gì để chống đỡ! Lúc này, cho dù có trơ tráo hơn nữa, cũng không dám nói ra những lời bắt Phương Minh Viễn phải xin lỗi.
Mã Dũng Phúc há hốc miệng, lại không có khả năng nói ra, kỳ thực đối với ông ta, chỉ cần khống chế thích đáng, tin tức cơ bản không thể truyền ra, mà tin tức không truyền ra, tự nhiên cũng không ai hay biết, mà không ai hay biết, tự nhiên cũng là không cần hao tổn tâm tư gì để trấn an dân chúng. Đây có thể là một cách thực hiện giống như các sự kiện mỗi chính phủ xử lý, hơn nữa là rất hữu hiệu!
Nhưng! Ông ta há miệng nhưng trong nháy mắt thì ý thức được, Phương Minh Viễn không phải như những dân chúng bình thường đó. Hắn có đủ năng lực và biện pháp khiến tin tức lan truyền, muốn ngăn cũng ngăn không được! Cả hội nghị yên lặng, chỉ có
-Chủ nhiệm Sài, tôi nghe nói Tập đoàn Carrefour không phải hết sức tuyển nhận gia đình quân nhân, gia đình cảnh sát sao? Nếu Lý Quế Hoa sống khó khăn như vậy, làm sao không tuyển vào siêu thị Carrefour? Trong chổ ngồi có người nói, đã phá vỡ sự trầm lặng trong hội nghị, người nói khoảng 47, 48 tuổi, thân hình không cao, hơi béo, đã hơi hói đầu, đúng là trợ lý Bộ trưởng Lý Thiên Khải.
Lưu Đông Sơn và Mã Dũng Phúc không hẹn mà gặp lặng lẽ thở dài một hơi, nếu nói lại không có người mở miệng, tràn ngập cảm giác áp lực khó nói trong hội nghị, còn có Sài Yên và Lý Trường Khánh ánh mắt đầy sự khinh miệt quả thực đã làm bọn họ phát điên rồi.
Sài Yên còn chưa mở miệng, Lý Trường Khánh giành nói trước:
-Trợ lý Lý, tôi nghĩ điểm này, anh nên đi hỏi Bộ Dân chính, chứ không phải yêu cầu quá nghiêm khắc với siêu thị Carrefour, siêu thị Carrefour là doanh nghiệp chứ không phải là viện phúc lợi, không hề được hưởng một cắc một hào nào từ quốc khố, ngược lại hàng năm còn phải nạp thuế cao, người ta giúp đỡ người nhà liệt sĩ là mong muốn gánh vác trách nhiệm xã hội, nhưng trợ lý Lý dường như xem việc này như nghĩa vụ của người ta! Lý Thiên Khải bị Lý Trường Khánh làm cho nghẹn thở một lúc không biết phải nói gì, có chút tức giận nói:
-Bí thư Lý, tôi không cho rằng Tập đoàn Carrefour có nghĩa vụ chăm sóc gia đình quân nhân, gia đình cảnh sát, tôi chẳng qua là thuận miệng hỏi một câu, lời này của anh là có ý gì? Lý Trường Khánh nhìn ông ta một cái, cười như không cười nói:
-Trợ lý Lý rốt cuộc là thuận miệng nói một câu, hay là có chủ ý khác, chỉ có trong lòng chính bản thân trợ lý Lý rõ. Sài Yên khẽ bĩu môi , Lý Thiên Khải mặc dù với Lưu Đông Sơn, Mã Dũng Phúc không phải là cùng hội cùng thuyền, nhưng bọn họ lại cùng bất mãn với mình, tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù là đồng minh. Khi đối mặt với đối thủ giống nhau, thế lực của hai người vốn dĩ không hòa thuận, tạm thời liên kết cũng không có gì kỳ lạ.
-Khụ! Thiên Khải, Trường Khánh! Luận sự, không cần làm rộng vấn đề ra! Chủ nhiệm Sài, những lời cô nói đã có được chứng thực? Ngô Giang Hùng nói.
-Đã có được sự chứng thực của Cơ quan Dân chính tỉnh Tần Tây, thực sự sác thực! Sài Yên đứng dậy, đem tài liệu trong tay vào tay Ngô Giang Hùng. Ngô Giang Hùng lật xem vài lần, đặt nó sang một bên.
-Ừ, vậy thì khi xử lý sự việc này, thì nhất định phải suy xét đến thái độ của quân nhân, không thể để những người liệt sĩ đổ máu lại rơi lệ! Ngô Giang Hùng đã nhìn Sài Yên.
Sài Yên hiểu ý nói:
-Bộ trưởng, tôi cho rằng về việc này, bên ta hoàn toàn có đạo nghĩa. Nguyễn Mộng Đắc thân làm nhân viên ngoại giao, tuy được hưởng quyền miễn hình sự, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể tùy tiện xúc phạm pháp luật của quốc gia. Trong lịch sử ngoại giao trên thế giới, bởi vì đã xúc phạm pháp luật trong nước, nhân viên ngoại giao bị chính phủ yêu cầu trở về nước có thể nói là vô số! Nguyễn Mộng Đắc đã cố ý đả thương người và công kích chứng cớ xác đáng của người khác. Vậy thì chúng ta chỉ cần công bố chân tướng sự việc với thế giới, người XYZcũng không thể vô cớ gây sự! -Nhưng… Có người khó xử buông tay nói.
-Đoàn đại biểu XYZsợ rằng sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy, điều này đối với quan hệ bình thường hóa của hai nước khẳng định sẽ tạo thành công kích. Không ít người phụ họa theo gật đầu liên tục.
-Bộ trưởng, bất kể Chủ nhiệm Sài nói như thế nào, cũng không thể thay đổi một hiện thực, đó chính là nhân viên ngoại giao của đoàn đại biểu XYZbị đánh ở Hoa Hạ, tuy nói, đều là da bị thương một số chổ, cũng không làm tổn thương xương cốt, nhưng tôi cho rằng, nếu nói người ra tay không bị xử xử phạt nào, đoàn đại biểu XYZvừa đến và cảm xúc của chính phủ Việt Nam rất khó trấn an lại, mà tình thế quốc tế bây giờ, đối với an toàn lãnh thổ trong nước khá bất lợi. Chính phủ XYZ nếu hướng đến Mỹ toàn diện… Thư kí quốc tế Trường Trịnh Trí lộ ra vẻ mặt khó xử nói.
Cùng với sự giải thể của Liên Xô, nguyên khí của Russia cũng bị tổn thương nặng, đối với Mỹ đã không thể tạo nên sự uy hiếp giống như Liên Cô cũ, sức chú ý của người Mỹ tất nhiên cứ thế chuyển hướng từ Russia sang Hoa Hạ. Trong mấy năm Liên Xô giải thể, người Mỹ nhằm vào động tác nhỏ của Hoa Hạ thực là không ít. Mà XYZ là nước láng giềng phía Nam của Hoa Hạ, lại từng đặt ở trạng thái đối địch với Hoa Hạ, tự nhiên là đối tượng chính mà người Mỹ lôi kéo.
Vị trí địa lý của XYZ đã quyết định nó đối với mối đe dọa Biển Đông và lãnh thổ phía Nam Hoa Hạ vượt quá các quốc gia khác. Mà một khi XYZvà Mỹ liên kết, có thể nói, ngoài Russia của phía Bắc ra, Hoa Hạ hoàn toàn nằm trong vòng vây của người Mỹ rồi.
Hơn nữa, sau khi Liên Xô giải thể, chỗ dựa của chính phủ XYZđã mất đi hậu thuẫn yếu đi không ít, chủ động gửi cành ô-liu đến chính phủ Hoa Hạ, mối quan hệ hai nước lúc này bình thường hóa. Dưới tình hình này, sự lo lắng của Trịnh Trí Quân cũng không phải không có lý. Nếu nói bởi vì việc này, mà nhanh chóng đẩy chính phủ XYZ về hướng với Mĩ, vậy không nghi ngờ gì là một sự thất bại lớn của Bộ ngoại giao!
Sài Yên đã nhìn Lý Trường Khánh, Lý TRường Khánh hiểu ý nói:
-Bí thư Trịnh, nỗi lo lắng của anh tôi có thể hiểu, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, quan hệ của nước ta và XYZbình thường hóa, là bởi vì môi trường quốc tế, và thực lực quân sự hai nước đã từ đó tạo thành. Lúc trước sỡ dĩ XYZdám khiêu khích với nước ta, cái dựa vào chẳng qua là sư ủng hộ sau lưng của Liên Xô. Bây giờ Liên Xô đã giải thể, Russia căn bản bất lực, càng bất lực giống như trợ giúp chính phủ XYZtrước đây vậy, ví dụ tốt nhất chính là căn cứ quân sự của Nga ở Vịnh Lan Hạ, hiện giờ nơi đó không có tàu chiến chiến đấu, chỉ còn lại một chiếc thuyền hậu cần, nhân viên quân sự đóng ở Vịnh Lan Hạ và người nhà theo quân cũng từ trên vạn người là nhiều nhất giảm xuống đến bây giờ không đủ 400 người! không có Liên Xô là chỗ dựa sau lưng, bất luận là công nghiệp quân sự hay là nhân khẩu, quân khí đều thua xa! Cho nên, mới chủ động cầu hòa, nếu nói, hiện giờ vẫn là thời kỳ chiến tranh lạnh, Liên Xô vẫn mãi mãi không ngừng viện trợ cho quân sự XYZ, chỉ sợ bây giờ biên giới hai nước vẫn là chiến hỏa rừng rực! Cho nên, tôi cho rằng hòa bình không phải chịu nhục, mà là đánh tới! quá mức chỉ sẽ khiến người XYZ ngày càng hung hăng! -Bí thư Lý, anh nói thực sự có lý lẽ nhất định, điểm này tôi không phủ nhận, nhưng, tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu nói chính phủ XYZ bởi vậy mà về phía Mỹ, đã trở thành đồng minh của Mỹ, vậy làm sao bây giờ? Lưu Đông Sơn cuối cùng lấy hơi, hỏi trực tiếp:
-Đến lúc đó, nước ta sẽ đối mặt với ba mặt bao vây của Mỹ! -Bí thư Lưu, người XYZ sẽ không dễ dàng để thả người Mỹ tiến vào, bởi vì bọn họ hiểu, mời thần dễ, đưa thần khó! Chính là một tiền lệ rõ ràng! Sài Yên cười lạnh nói.
-Người XYZvà người Mỹ nhiều năm chiến tranh như vậy, người XYZđã trả giá vô vùng thê thảm và nghiêm trọng, mới đánh Mỹ ra khỏi! Sự thù hận đối với người Mỹ, không dễ dàng thì có thể tiêu tan! -Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Mã Dũng Phúc tiếp lời nói.
-Quan hệ quốc tế xử lý không chấp nhận xảy ra bất kì sơ suất nào! Hai bên tranh chấp một lúc lâu sau, lại vẫn là ai cũng không thuyết phục được ai. Bên Lưu Đông Sơn kiên trì cho dù là xử phạt trên hình thức, cũng nhất định phải có, không thể mở ra tiền lệ nguy hiểm này, bên Sài Yên lại là kiên trì, xử phạt gì cũng không đáng có, chính phủ vẫn nên biểu dương đối với hành vi này!
Cán bộ ngoại giao ở đây, có sự ủng hộ của bên Lưu Đông Sơn, cho rằng nên có hình phạt nhất định về hình thức với người ra tay, cũng có người ủng hộ bên Sài Yên, cho rằng nếu giành được lý lẽ thì không nên có hình phạt, nếu không, có lí cũng sẽ biến thành không lí! Phần lớn lại là trung lập.
Sài Yên hít một hơi, đã cất cao giọng nói:
-Bộ trưởng, tôi có một vấn đề liên quan đến HongKong, muốn mời Bộ trưởng ngài cho một câu trả lời rõ ràng. Ngô Giang Hùng ngẩn người một chút, liền gật gật đầu nói:
-Được, cô nói đi! Sài Yên nhìn xung quanh cả hội trường, trịnh trọng nói:
-Vấn đề này cũng mời các vị đang ngồi ở đây nghĩ thử. So sánh HongKong và XYZ, bên nào quan trọng hơn?