Phương Minh Viễn dường như nắm được một chút manh mối…
-Minh Viễn, Văn Sinh. Bạch Bình đẩy cửa phòng, mặt có chút bất mãn nói:
-Con xem xem mấy giờ rồi, các cô tiểu Nhã và Gia Nghi chờ con mấy tiếng rồi. Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý tới đồng hồ quả quýt treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ về số mười một.
-Ôi! Phương Minh Viễn vội vàng nhảy người lên, hướng Thì Văn Sinh nói:
-Dượng, hôm nay trước hết tới đây. Buổi chiều chú Tô có hẹn, nếu không đi có thể đến muộn. -Đi thôi, đi thôi! Thì Văn Sinh vừa nghe cùng Tô Ái Quân có hẹn, đứng dậy nói:
-Trên đường cẩn thận một chút, buổi tối có trở về không? -Có lẽ là không về đâu ạ, chúng cháu định về chỗ ông nghỉ một đêm, ngày mai xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Phương Minh Viễn vừa đi ra ngoài vừa nói.
Phương Minh Viễn bọn họ một mạch nhanh như chớp trên đường chạy tới Phụng Nguyên, tuy là như thế, đến nội thành Phụng Nguyên đã là hơn 12 giờ. Đám người Tô Ái Quân, Dương Quân Nghĩa, Mã Vĩnh Phúc, Lý Đông Tinh, Cổ Vũ Thành, đã ở trong nhà ăn nhà họ Phương đợi bọn họ một giờ đồng hồ rồi.
-Thật có lỗi, thật có lỗi, chú Tô, chúng cháu tới trễ. Phương Minh Viễn vừa vào cửa liền nói luôn miệng.
-Không sao, chúng tôi cũng vừa đến không lâu, mọi người khó có được thời gian gặp gỡ cùng một chỗ, vừa khéo lúc tâm sự. Tô Ái Quân cười ha hả nói:
-Vị này là hòn ngọc trong tay ông cụ Trịnh Ngu Đồng phải không? Trịnh Gia Nghi trên đường đi, cũng đại khái đã nghe các cô Triệu Nhã nói qua, thành phần tham dự hôm nay đều là những nhân vật nào. Cho nên nhu thuận tiến đến nói:
-Chào chú Tô, cháu là Trịnh Gia Nghi. Qua sự giới thiệu của Phương Minh Viễn, Trịnh Gia Nghi lại nhất nhất cùng những người khác gặp mặt. Tô Ái Quân dẫn đầu mọi người một bên cùng Trịnh Gia Nghi chào hỏi, một bên ngầm quan sát lẫn nhau, khoé miệng giống như tươi cười không rõ ràng. Phương Minh Viễn nhìn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Bọn người kia, xem ra đều cho rằng chính mình bắt cóc công chúa Trịnh Gia.
Bởi vì Trịnh Gia Nghi ở đây, mọi người không đề cập đến chính trị, ngược lại bàn tán một chút về phong thổ địa phương Tần Tây.
-Cậu Phương, các vị có sắp xếp gì vào buổi chiều chưa? Dương Quân Nghĩa tùy ý hỏi han.
-Đi lên Ly Sơn, để các cô xem tượng binh mã và thành Hoa Thanh, đến Phụng Nguyên một chuyến, cũng không thể là qua cửa rồi mà lại không vào, phải không? Phương Minh Viễn cười nói.
Dương Quân Nghĩa gật gật đầu, trong lòng nhắc nhở chính mình, lát nữa phải nhớ cử thuộc hạ tiếp đón, phái người âm thầm bảo vệ. Kinh tế phát triển, nhân dân cũng tương đối giàu có một chút, trị an xã hội mỗi năm đều có báo động, các loại vụ án cũng là hàng năm tiếp tục tăng cao. Nhất là mấy khu du lịch, người đến từ khắp nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng cũng mong đừng có xảy ra chuyện gì. Nếu không thì phiền phức to.
-Cậu Phương, tôi nghe nói, ông cụ Trịnh Ngu Đồng, lúc này đây cũng tham dự hội nghị cổ đông ở ngân hàng Tế Dân ở Thượng Hải phải không? Sau ba lần rượu, Cổ Vũ Thành nhẹ giọng hỏi Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Chú Cổ, ông cụ Trịnh cũng là một trong cổ đông chính thức của Ngân hàng Tế Dân, nắm giữ 7,2% cổ phần . Chị Thu Hạ đại diện ông cụ Quách, cũng đang tiến nhập vào cổ đông ngân hàng Tế Dân, cũng đồng giữ 7,2% cổ phần. Bên nhà cháu cổ phần là 6%. Điều Cổ Vũ Thành vừa hỏi, cũng không ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn. Ngân hàng Tế Dân thành lập, hiển nhiên sẽ khiến cho hợp tác thuận lợi của nhà họ Phương với ngân hàng Giao Thông, có chút cảm giác nguy hiểm.
Nhà họ Phương hiện nay có thể nói là khách hàng doanh nghiệp tư nhân của ngân hàng Giao Thông, bất kể là tiền gửi hay tiền cho vay vẫn là đứng đầu, hơn nữa nhà họ Phương và ngân hàng Giao Thông hợp tác tới nay, cho vay chưa từng có ghi chép khất nợ. Một khách hàng lớn tốt như vậy, tất nhiên là ngân hàng Giao Thông thường xuyên quan tâm chú trọng. Hiện nay, nhà họ Phương gia nhập ngân hàng Tế Dân, các vị lãnh đạo ngân hàng Giao Thông, tự nhiên sẽ lo lắng, có thể hay không mất đi khách hàng lớn nhà họ Phương.
Cổ Vũ Thành há miệng thở dốc, nhưng không nói gì. Phương Minh Viễn nói xong rất sảng khoái, khiến hắn trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói thêm cái gì nữa.
-Chú Cổ, tôi biết chú muốn hỏi cái gì, cũng biết quý lãnh đạo đang lo lắng cái gì. Phương Minh Viễn đưa ly rượu rót đầy đến trước mặt Cổ Vũ Thành cười nói:
-Chú Cổ, kỳ thật chú không cần phải lo như vậy, ngân hàng Tế Dân tuy rằng về mặt pháp luật là đã chính thức thành lập, nhưng nó hoạt động sợ còn phải đến sáu tháng cuối năm. Hơn nữa, sau khi khai trương, cùng thời gian tương đối dài nữa, việc kinh doanh cũng không rải tới tỉnh Tần Tây. Một ngân hàng cổ phần tư nhân, quỹ vốn đăng ký chỉ mấy chục đến trăm triệu, làm sao so sánh với ngân hàng Giao Thông của các vị, chẳng qua là voi trước mặt sóc mà thôi. -Anh Cổ cũng không lo lắng cái gì ngân hàng Tế Dân, cái anh ấy lo lắng chính là thái độ của cháu và nhà họ Phương. Tô Ái Quân ở bên cạnh cười nói.
-Cháu và gia sản nhà cháu vẫn là trước sau như một ủng hộ chú Cổ mà. Phương Minh Viễn ra vẻ kinh ngạc nói:
-Điểm này chú Cổ có cái gì lo lắng chứ. Nói thật, nếu không phải ngân hàng Tế Dân mới thành lập, diện mạo chưa được tốt đẹp lắm, tôi đều muốn đề cử chú Cổ lên làm Giám đốc ngân hàng Tế Dân. -"Khụ khụ..." Mã Vĩnh Phúc suýt nữa làm văng rượu ra ngoài, cũng may là quay đầu ra mau, nhưng mà vẫn sặc. Được chứ, vị này đục khoét chân tường thế nào mà lại đục tới trên đầu Cổ Vũ Thành. Phải biết rằng, Cổ Vũ Thành hiện nay là phó Giám đốc ngân hàng Giao Thông, quản lý toàn bộ khu Tây Bắc. Hơn nữa, nội bộ ngân hàng Giao Thông, được công nhận là người có lực tiếp theo tranh giành chức Giám đốc ngân hàng. Nếu Phương Minh Viễn đem y mang đi rồi, tầng lớp cao nhất của ngân hàng Giao Thông còn không phải thổ huyết.
-Cậu Phương thật quá coi trọng tôi rồi. Cổ Vũ Thành cười khổ nói. Lời này của Phương Minh Viễn có thể nói là nửa đùa nửa thật, Cổ Vũ Thành đương nhiên biết, lấy quan hệ nhà họ Phương và nhà họ Quách, hiện giờ còn có thái độ của nhà họ Trịnh, Phương Minh Viễn nếu thật đề cử mình, ban Giám đốc đến gần 17% cổ phần tán thành, 17% cổ phần, xem ra không nhiều nhưng ngân hàn Tế Dân có đến sáu mươi cổ đông, chia đều xuống dưới mỗi nhà mấy % cổ phần, hơn nữa nhiều người, ý kiến sẽ rất khó thống nhất, tất nhiên là không bằng ba nhà hùng mạnh Phương, Quách, Trịnh liên kết.
-Cháu thực sự nghiêm túc. Phương Minh Viễn nghiêm trang nói:
-Chính là suy nhĩ đến, trong vài năm đầu mới thành lập ngân hàng Tế Dân quy mô phát triển chỉ có là mấy ngân hàng nhà nước phân chia mà thôi, để chú Cổ quản lý, thật là không biết trọng nhân tài. Những lời này của Phương Minh Viễn đã nói đúng tâm sự trong lòng Cổ Vũ Thành, nói thật, trở thành Giám đốc đầu tiên của ngân hàng Tế Dân, đối với Cổ Vũ Thành có lực hấp dẫn sao?
Đương nhiên là có. Làm trong hệ thống ngân hàng quốc doanh nhiều năm như vậy, đối với ngân hàng nhà nước, cong cong luồn lách, Cổ Vũ Thành đúng là biết rõ, ngân hàng nhà nước Hoa Hạ, cho vay ra ngoài hàng năm, cuối cùng có thể chính thức thu hồi lại bao nhiêu? Nếu nói không phải dựa vào vị trí độc quyền của nhà nước, sở dĩ đoạt lấy chính sách, chỉ sợ là đã sớm phá sản.
Nói cách khác, ở Hoa Hạ ngân hàng quốc doanh, chỉ cần làm lãnh đạo không phải là đầu heo, chỉ cần chính phủ không ép ngân hàng cấp cho những xí nghiệp không có khả năng hoàn trả cho vay, không thắng lợi mới là gặp chuyện quái quỷ. Tuy rằng nói, Cổ Vũ Thành y là cấp quản lý cao của ngân hàng, nhưng Cổ Vũ Thành lại cảm thấy cùng người làm quan chức bản chất không có gì khác nhau, cả ngày phải nghĩ đến không phải là làm sao nâng cao tiền lời mà là cùng bọn quan viên giao tiếp như thế nào.
Nếu nói…cho dù ngân hàng Tế Dân có thể có quy mô bằng một phần mười ngân hàng Giao Thông, Cổ Vũ Thành đều nguyện ý từ bỏ vị trí của mình hiện nay ở ngân hàng Giao Thông đổi nơi công tác. Đáng tiếc… Hiện tại quy mô ngân hàng Tế Dân là quá nhỏ, mà lấy chế độ tài chính Hoa Hạ, ngân hàng Tế Dân muốn phát triển nhanh, cho dù là quy mô bằng một phần mười ngân nhà nước Giao Thông cũng cần thời gian tương đối dài.
Cổ Vũ Thành y, thật sự là có phần không chờ đợi được.
Phương Minh Viễn quan sát nhìn ra Cổ Vũ Thành hiển nhiên là có điểm động lòng, trong lòng không khỏi mỉm cười. Tính trên ngân hàng Tế Dân, Phương Minh Viễn có trong tay cổ phần thật ra đã vượt qua năm nhà, ngoài ngân hàng ở các tiểu vương quốc A-rập thống nhất hợp tác cùng hoàng tử Abdullaah ra, còn có ngân hàng Menatep của Ngavà hai nhà ngân hàng địa phương. Chỉ có điều ở mỗi một ngân hàng cổ phần cũng không là quá nhiều, còn xa mới có thể đủ cổ phần có khả năng khống chế tình hình.
Đường phải đi từng bước một, cơm phải ăn một hơi, Phương Minh Viễn tin tưởng trong mười năm tới, từng bước đem tài nguyên, tài chính trong tay hợp nhất, vì sản nghiệp nhà họ Phương tạo ra một cơ quan trung tâm tài chính. Mà Cổ Vũ Thành, chính là người mà hắn có ý định tuyển làm người lãnh đạo.
Trước đó, Phương Minh Viễn còn không thể xác định, Cổ Vũ Thành có nguyện ý hay không rời bỏ cấp bậc quản lý hành chính cao ở ngân hàng quốc hữu, nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên không phải không thể vượt qua lạch trời.
-Chú Cổ, cháu ở cuộc họp cổ đông ngân hàng Tế Dân, chỉ cho phép, mạng lưới kinh doanh ngân hàng Tế Dân ở nơi có chi nhánh của tập đoàn Carrefour, như vậy sẽ lựa chọn ngân hàng Tế Dân. Còn như mạng lưới kinh doanh của ngân hàng Tế Dân giờ còn không có chạy đến khu vực hành chính chuyên khu, tất nhiên là vẫn duy trì nguyên dạng. Phương Minh Viễn cười nói.
Cổ Vũ Thành trong lòng cũng thoải mái vài phần, nếu là như vậy, chấn động đối với ngân hàng Giao Thông, quả thật không lớn, mà đối với chính y mà nói, vậy lại cực kỳ nhỏ.
-Hơn nữa, cháu cùng với chị Thu Hạ, còn có ông cụ Trịnh, ở trong cuộc họp cổ đông cùng đưa ra một đề nghị, trải qua các nhà tranh luận ác liệt, cuối cùng được thông qua. Phương Minh Viễn nói:
-Ngân hàng Tế Dân nội trong mười lăm năm từ khi thành lập, tất cả cổ đông, bao gồm cả cổ đông là xí nghiệp, công ty, nếu muốn ngân hàng Tế Dân cho vay phải được 80% cổ đông đồng ý, hơn nữa tổng ngạch cho vay không vượt quá giá trị cổ phần nắm giữ. Nếu nói người có cố ý ẩn nấp và cho xí nghiệp, công ty có quan hệ vay, một khi điều tra ra, chẳng những phải truy cứu trách nhiệm, hơn nữa còn kiềm giữ cổ phần tại ngân hàng Tế Dân, cũng phải chuyển nhượng cho các cổ đông khác. -Hả? Lần này không chỉ có Cổ Vũ Thành mà cả Tô Ái Quân, Dương Quân Nghĩa, Mã Vĩnh Phúc, Lý Đông Tinh bọn họ cũng không khỏi kinh hãi.
Điều kiện hà khắc như vậy, sao lại nhằm đúng vào cổ đông của ngân hàng chứ?