Chương 1133: Quyển 5 Chương Lưu Trì Không An Phận

Huyện Bình Xuyên bây giờ phải được gọi là quận Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên rồi, từ một quận cấp 3 trực thuộc thành phố đã trở thành quận trực thuộc cấp thành phố, đây thực là cá chép hoá rồng, khiến dân chúng thuộc quận cấp 3 khác của tỉnh Tần Tây, hâm mộ không ngừng. Bọn họ còn hâm mộ hơn nữa là tốc độ phát triển kinh tế của quận Bình Xuyên, đã liên tục thu hoạch năm sáu sao kim.

Ngày nay quận Bình Xuyên, chẳng những sử dụng hết người dân bản xứ trong độ tuổi lao động mà còn bắt đầu thu hút lao động dư thừa ở các khu vực chung quanh, trở thành khu vực cung cấp nhiều việc làm cho người lao động nhất trong tỉnh Tần Tây.

Hơn nữa, khu Bình Xuyên phát triển kinh tế, cả nông nghiệp, công thương nghiệp, du lịch và các ngành dịch vụ đều đi lên, cơ cấu kinh tế đa dạng, cũng giúp cho khu Bình Xuyên không lệ thuộc vào một ngành sản xuất nào, cho dù có cái gì bất ngờ xảy ra cũng không làm cho toàn bộ khu kinh tế lâm vào đình trệ.

Mà hai năm gần đây, xí nghiệp sáng chói nhất quận Bình Xuyên là nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, trước đây khó khăn, nay lại trở thành bánh bao thơm ngát ở quận. Được công ty thiết bị động cơ Blizzard của Nga mua lại, chẳng những đã giải quyết được khó khăn về việc làm cho công nghân nhà máy mà còn thu hút được nhiều lao động trẻ vào nhà máy, toàn bộ nhà máy lại bừng sáng sức sống.

Điều khiến công nhân viên chức nhà máy thiết bị Tần Tây tự hào chính là hiện nay nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, có nhiều nhà nghiên cứu nổi tiếng trên nhiều cương vị, tỉ lệ công nhân kỹ thuật cao đến từ Nga, các quốc gia Trung Á và trên cả nước mà không phải nhà máy sắt thép nào trong nước cũng có thể có. Cho nên, ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nhóm công nhân viên trẻ tuổi, chỉ cần là muốn học hỏi về kỹ thuật, miễn là không quá cao siêu, miễn là khả năng học hiểu không quá kém, thì không lo không có người chỉ dạy.

Hơn nữa nhà máy còn cổ vũ nhân viên đi học tại chức bồi dưỡng kiến thức, lấy giấy chứng nhận, không chỉ là tiền lương hàng tháng nhiều hơn so với nhóm công nhân đến mấy chục tệ, đến thời điểm thăng chức cũng sẽ được ưu tiên xem xét. Đây chắc chắn là động lực thúc đẩy nhóm công nhân viên chức trẻ tuổi tích cực học tập. Vì thế, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây còn đặc biệt liên hệ với đại học tại chức Phụng Nguyên, ở tại nhà máy mở lớp mời giáo sư của trường về đào tạo chuyên sâu cho nhóm công nhân viên trẻ tuổi.

Tuy rằng từ lúc hiệp hội viện nghiên cứu đặc chủng kỹ thuật kim loại thành lập đến nay, cũng không có chính thức quyết định ưu tiên phát triển giá trị trang thiết bị nhưng mà thực hiện cải tiến đối với trang thiết bị hiện có, đã giành được hạng năm của hiệp hội, toàn bộ hội viên nhất trí tán thành, cùng một lòng, trong một năm toàn bộ hội viên tiết kiệm chi phí luyện kim, đã đem lại cả triệu tệ.

Mà cùng lúc đó, nhà họ Phương có kế hoạch đưa ra mấy kỹ thuật tinh luyện kim loại, hiện giờ các xí nghiệp sắt thép cũng đi vào giai đoạn sản xuất thử, mắt thấy kế sách thu lợi sắp tới, lãnh đạo các tập đoàn tất nhiên là mừng rỡ hoan hô, chiến tích này hoàn toàn là chiến tích thật nha.

Nhưng mà so với vui sướng của nhà máy cán ép thiết bị Tần Tây, Uỷ ban Nhân dân quận Bình Xuyên lại không có không khí tân niên vui mừng.

Lý Đông Tinh trước năm mới rốt cục được cấp trên điều tới đảm nhiệm trưởng ban thư ký Thành uỷ thành phố Phụng Nguyên, vừa mới gia nhập đội ngũ uỷ viên thường vụ thành uỷ. Tuy rằng là thứ hạng rất nhỏ, cũng làm người ta ước ao không thôi. Lữ Lương thuận lợi tiếp nhận chức Bí thư quận uỷ mà Lưu Trì không ngoài dự đoán lại trở thành chủ tịch quận Bình Xuyên mới nhận chức.

Tục ngữ nói, quan mới nhận chức ba đống lửa, Lưu Trì tất nhiên cũng là không ngoại lệ.

Đống lửa thứ nhất là điều chỉnh chức vị và quyền hạn các cán bộ Uỷ ban Nhân dân, tuy nói rằng mũ quan là do Bí thư quận uỷ nắm giữ, nhưng biết rõ nguồn gốc của Lưu Trì , Lữ Lương làm sao dám đối chọi? Chỉ cần Lưu Trì không phải là làm quá mức thì im lặng liếc một mắt, nhắm một mắt cũng là tuỳ y. Trong một tháng ngắn ngủi, mấy người làm quan từ thời Lý Đông Tinh ban đầu đã bị điều chỉnh đến năm người.

Với lại nhìn đến bộ dáng Lưu Trì có vẻ có ý tiếp tục cho xuống nữa.

Tuy nhiên nhóm người Thì Văn Sinh có quan hệ với với nhà họ Phương, Lưu Trì vẫn là khá sáng suốt lựa chọn tránh né, mặc dù là nhóm người Thì Văn Sinh, trong lần điểu chỉnh này quyền lực trong tay cũng không có bành trướng nhưng cũng không thu hẹp lại, xem như duy trì mức độ không tăng không giảm.

Nhưng tổng thể mà nói, bởi vì Lý Đông Tinh thăng chức, nhà họ Phương đối với quận Bình Xuyên quyền lực nằm trong tay vẫn bị giảm mạnh trên diện rộng. Song nhà họ Phương đã sớm nghĩ tới tình huống này, cho nên cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Đống lửa thứ hai ở hội nghị thường vụ đưa ra, kinh tế quận Bình Xuyên phát triển thần tốc trong vài năm mở rộng phạm vi khu vực nội thành, hiện giờ khu nội thành mới đã ngang hàng khu nội thành cũ. Mà khu nhà Quận uỷ và Uỷ ban Nhân dân lại vẫn là toà nhà xây dựng từ những năm sáu mươi bảy mươi, chẳng những khu lầu cũ, các phương tiện không trang bị đủ, hơn nữa diện tích cũng rõ ràng là nhỏ, không đủ để đáp ứng số lượng nhân viên công tác tăng lên nhanh chóng. Càng không phù hợp với địa vị kinh tế của quận Bình Xuyên hiện nay.

-Rách tung toé như thế này, chỗ nào của toà nhà cũng tràn ngập không khí cổ xưa, không những không phù hợp với địa vị kinh thế của quận Bình Xuyên, mà còn khiến cấp trên đến thị sát, còn có bốn phương tám hướng đến đây khảo sát lấy kinh nghiệm, các đồng chí ấy sẽ nghĩ như thế nào? Còn có các nhà đầu tư trong cả nước, thậm chí là nước ngoài sẽ đánh giá thực lực thành phố chúng ta? Liệu họ có tin tưởng triển vọng tương lai phát triển của chúng ta? Lưu Trì khẳng khái phát biểu tại hội nghị thường vụ.

Cho nên, Lưu Trì đề xuất phải xây dựng lại khu cao ốc văn phòng Quận uỷ trong nội thành, với một bộ mặt mới chào đón thế kỷ mới đang tới! Đây cũng là biểu lộ sức mạnh khu kinh tế Bình Xuyên, cơ hội hướng về cả tỉnh, thậm chí cả nước bày ra diện mạo quận Bình Xuyên.

Lưu Trì đưa ra đề nghị này, ở hội nghị thường vụ chiếm được tuyệt đại đa số uỷ viên thường vụ tán thành. Mọi người ai không muốn làm việc trong trụ sở sáng sủa, rộng rãi? Nhìn thấy trụ sở làm việc thành phố Phụng Nguyên cao ngất khí thế ai không đỏ mắt? Hơn nữa, quận Bình Xuyên này mấy năm nay, Lý Đông Tinh nắm quyền, tài chính chẳng những không có khoản nợ, ngược lại dôi ra không hề ít, xây dựng một toà trụ sở làm việc mới, với tài chính của quận hoàn toàn không có áp lực gì.

Vì thế, trong khu nội thành mới của Bình Xuyên xây dựng một toà cao ốc Quận uỷ và Uỷ ban nhân dân nhanh chóng tiến hành các bước cụ thể. Quận Bình Xuyên đã chính thức mời viện thiết kế tỉnh phái ra lực lượng hùng hậu,

tiến đến khu Bình Xuyên khảo sát thực địa, chuẩn bị phương án thiết kế. Cục tài chính đã khua chiêng gõ trống chuẩn bị tiền vốn xây dựng. Theo yêu cầu của Lưu Trì, muộn nhất cũng là sáu tháng cuối năm, tiến hành động thổ khởi công.

Mà đống lửa thứ ba, Lưu Trì quyết định liền khiến cho nhiều cán bộ nhân viên Uỷ ban nhân dân quận bất mãn.

Lưu Trì yêu cầu tất cả nhân viên trong biên chế của Uỷ ban nhân dân quận, hàng tháng trích ra ba mươi tệ như là tiền quyên góp, nộp lên cục tài chính Uỷ ban nhân dân quận, để làm quỹ cải thiện hệ thống giáo dục quận Bình Xuyên, dùng để cải tiến trường học, điều kiện dạy học, nâng cao trình độ giáo viên đầu vào.

Bởi vì quyết định của Lưu Trì không bao gồm Quận uỷ, không ảnh hưởng đến lợi ích nhân viên Quận uỷ, Lữ Lương cũng không xem là sự tình quan trọng và không gây khó dễ Lưu Trì, tại hội nghị cũng là đương nhiên được thông qua.

Quận Bình Xuyên năm chín mươi sáu, tuy rằng kinh tế phát triển nhanh chóng, người ở quận thu nhập cũng tương đương mức ở thành phố Phụng Nguyên, nhưng trong hoàn cảnh cả nước, thu nhập mỗi người mỗi tháng mấy trăm tệ, ba mươi tệ đối với rất nhiều gia đình trên có người già, dưới có trẻ con mà nói, cũng không phải là món tiền nhỏ tuỳ ý chi dùng.

Hơn nữa càng khiến những người này cảm thấy bất mãn chính là, đều là người thuộc tầng lớp trung, bọn họ tự nhiên so với người bình thường cũng hiểu được, tiền này rơi vào trong tay nhà nước, hiệu suất sử dụng sẽ là thấp cỡ nào, cuối cùng có thể có ba mươi phần trăm chính thức đầu tư đúng chỗ, đạt được mục đích ban đầu cũng đã là kết quả không tồi. Mà còn lại bảy mươi phần trăm, chuyển qua tầng tầng lớp lớp trung gian, cuối cùng chẳng biết đi về đâu?

Nếu như khoản tiền này là công quỹ, tất nhiên sẽ không có người nào để bụng, dù sao tiền cũng không phải của chính mình, nhưng hiện giờ chính là tiền lương của bọn họ, lần này mọi người liền nổi lên bất mãn, một tháng ba mươi tệ, một năm gần bốn trăm tệ. Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ. Nếu như tính lại trên nhiệm vụ quyên tặng hàng năm vì thiên tai mà phân chia, một năm quyên tiền cũng làm người ta không chịu nổi. Hơn nữa càng làm bọn họ tức giận chính là, Lưu Trì căn bản không có nói đến quy định này phải thực hiện trong thời gian bao lâu.

Lưu Trì hiện tại chỉ mới là chủ tịch quân, sau này còn có khả năng tiếp nhận chức vụ Bí thư quận uỷ, như vậy có thể duy trì ba năm năm, thậm chí có thể lâu hơn, như vậy khoản tiền này nộp tới khi nào mới xong?

Chỉ có điều nhân viên Uỷ ban nhân dân bất mãn, căn bản là không mảy may ảnh hưởng đến Lưu Trì một xíu nào. Ở Hoa Hạ, cán bộ lên chức, quyền quyết định là ở trong tay lãnh đạo cấp trên, mà không phải trong tay nhiều viên chức nhà nước và người dân bình thường, cái này tạo thành chuyện mặc kệ bọn quan chức làm như thế nào, chỉ cần có thể giành được khen ngợi của lãnh đạo, cho dù là làm cho trong khu vực quản lý người người oán trách, cũng chẳng có gì quan trọng, cùng lắm là đổi chỗ làm quan, còn có thể thuận tiện lên chức.

Hơn nữa, các vị lãnh đạo có quyền quyết định công tác ở hội nghị thường vụ Quận uỷ, Uỷ ban nhân dân, , lại làm saocó thể xem ba mươi tệ ra gì. Ở Hoa Hạ, cán bộ chắc chắn là hạnh phúc nhất, bọn họ tiền lương cơ bản có thể nói là không cần, từ ăn mặc ngủ nghỉ, tổ chức sẽ lo toàn bộ, ba mươi tệ này chẳng qua chỉ là mưa bụi.

Nếu nói có cái gì làm cho bọn họ cảm thấy bất mãn, thì phải là cấp dưới chửi mắng bọn họ một phần, thế nhưng lãnh đạo cấp trên dành cho chỗ tốt, tất cả đều rơi xuống trên đầu Lưu Trì.

Thì Văn Sinh nghĩ tới việc này, trong lòng không cầm được lửa giận bốc tới đỉnh đầu.