Phương Minh Viễn cười như không cười, khiến Phùng Ái Ái đầu không hiểu chuyện kỳ lạ mà có chút rét run, nếu không phải xung quanh đều là người quen của mình, nơi này lại là Hàn Bích sơn trang, cô có một loại cảm giác là muốn trốn đi xa xa.
-Đây là điện thoại di động của cô? Phương Minh Viễn cười lạnh nói.
-Không sai, đây là điện thoại của tôi. Phùng Ái Ái ngẩng đầu nói:
-Mau trả lại cho tôi, di động này có hư hao cái gì, anh không bồi thường nổi. -Bồi thường không nổi? Di động này của cô từ chỗ nào tới? Phương Minh Viễn cười nói.
-Tôi nói anh là ai, vào bằng cách nào? Di động của người ta mua bằng cách nào liên quan gì tới tiểu tử thúi nhà ngươi. Bên cạnh có người đi ra, ác khẩu nói:
-Mau mau trả lại cho Ái Ái, nhận lỗi. Nếu không ngày hôm nay anh cũng đừng mong ra khỏi cửa này. Ở đây nam sinh chừng năm sáu người, hơn nữa là đại sảnh, bất kể là nam hay nữ, gia đình trong thành phố Thượng Hải cũng có địa vị. Mười mấy người kết thành một sợi dây , chính là ông chủ sơn trang Trần Trọng Quốc đến đây, cũng phải nhượng bộ. Cho nên lời nói của y cực kỳ là có khẩu khí.
-Lương Lâm Nghĩa, im miệng. Y còn chưa dứt lời, đã có người lạnh lùng nói to.
Lương Lâm Nghĩa lúc này mới chú ý tới phía sau Phương Minh Viễn, bước ra một người, người này y biết, chính là anh họ Hà Lạc. Lương Lâm Nghĩa chợt lạnh nửa người.
Theo thân phận họ hàng mà nói, mẹ của Hà Lạc là chị của mẹ Lương Lâm Nghĩa, ở nhà chính là nhân vật nói một không hai. Theo chức vị của cha mà nói, cha của Hà Lạc là phó chủ tịch thường trực thành phố, chỉ kém một bước là lên chức chủ tịch. Mà cha của Lương Lâm Nghĩa chỉ là cục trưởng cục văn vật, vị trí của hai người cách xa không ít. Hơn nữa Hà Lạc không lớn hơn y nhiều, từ nhỏ Lương Lâm Nghĩa chính là theo đuôi anh họ, mấy năm gần đây mới đỡ hơn một chút, nhưng uy lực của Hà Lạc vẫn còn.
Hà Lạc xuất hiện, khiến nhóm người trẻ này lập tức im lặng. Đây chính là con nhà quan đứng đầu, trong bọn họ không ít người nhận ra. Hơn nữa đám con nhà cán bộ, con nhà giàu mới nổi không sợ Trần Trọng Quốc nhưng lại sợ Hà Lạc. Xem ở bối cảnh nhà Trần Trọng Quốc, không dễ gây khó khăn cho họ, nhưng nếu chọc Hà Lạc, chính là có chỉnh cho anh đến mức khổ kêu trời thì mọi người trong nhà cũng ngại xen vào.
Phùng Ái Ái vốn ngẩng cao đầu, lúc này cũng thấp xuống, trên mặt hiện lên nét bất an rõ ràng. Rất dễ nhận thấy đứng trước mặt người thanh niên này và Hà Lạc, hơn nữa Hà Lạc vừa rồi còn quát tháo bảo Lương Lâm Nghĩa im lặng, lại biểu hiện thái độ này khiến Phùng Ái Ái có chút sợ hãi. Ba của cô là cục trưởng cục giao thông, ba của Hà Lạc là phó chủ tịch thường trực thành phố. Ở chốn quan trường kia là một bậc quan lớn đè chết người
-Đây là em họ của tôi, luôn không biết nói chuyện, nói chuyện không đúng mực, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó. Xin cậu Phương đừng để bụng. Hà Lạc hướng Phương Minh Viễn nói.
Mọi người ở đây có chút ngây ngốc, người thanh niên được Hà Lạc gọi là cậu Phương rốt cuộc là lai lịch gì, không ngờ có thể khiến Hà Lạc đối với hắn khách khí như thế.
-Lương Lâm Nghĩa. Mày còn đứng ngốc ở đó làm gì? Lại đây nhận lỗi với cậu Phương. Hà Lạc nhìn đến đứa em họ còn lộ vẻ mặt ngây dại đứng đó, cơn tức trong lòng dâng lên.
Lúc đi vào đại sảnh, bởi vì nhiều người, y thật không để ý thấy em họ mình cũng ở trong đó, hơn nữa còn là người đầu tiên khiển trách Phương Minh Viễn. Nó cũng không suy nghĩ xem chính mình có mấy cân mấy lượng.
Lương Lâm Nghĩa đánh một tiếng chuông, lời nói của Hà Lạc y cũng không dám làm trái, huống chi y cũng không phải là kẻ ngốc, Hà Lạc kia cũng là người luôn bao che khuyết điểm lại là người tâm cao khí ngạo. Thường ngày, ở giữa vòng tròn này, trừ mấy vị đứng đầu ở ngoài kia, Hà Lạc có cùng ai khách khí quá như vậy? Lương Lâm Nghĩa lập tức ngoan ngoãn như thỏ trắng bé nhỏ đi tới trước mặt Phương Minh Viễn cúi đầu nhận lỗi.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn y noí:
-Người xưa có câu, hoạ là từ trong miệng mà ra. Hy vọng cậu từ nay về sau có thể nhớ kỹ câu này. Điều mà họ gọi là tượng đất còn có ba phần đất, chuyện mất trộm di động tuy ngoài mặt mà nói, Phương Minh Viễn căn bản là không đem chuyện này để trong lòng, nhưng trên thực tế, Phương Minh Viễn đối với việc này khá là coi trọng.
Không phải bởi vì điện thoại kia đáng giá bao nhiêu, cũng không phải nó là quà tặng chính mình đưa cho hai cô gái, mà là hắn cảm thấy như có người nhìn chằm chằm hai cô như kẻ thù, làm người ta cảm thấy bất an.
Cho nên hắn mới cho treo giải thưởng cao như vậy, nhất định phải bắt được người này.
Câu An thật ra bị bắt rồi, tuy rắng y ngậm miệng không nói, nhưng Tuân Ngân Hải đã chứng minh phỏng đoán của Phương Minh Viễn, sau lưng quả thật có người sai khiến. Như vậy, người sai khiến rốt cuộc là ai, Phương Minh Viễn từ đó đến nay thường nhớ tới vấn đề nan giải này. Người này không tìm thấy, làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy như sau lưng mình có một thanh đao vô hình.
Hôm nay đột nhiên trong sơn trang này tìm được manh mối, tâm tình Phương Minh Viễn cũng không giống biểu hiện ở ngoài mặt bình tĩnh như vậy. Lương Lâm Nghĩa liều lĩnh ngẩng đầu, nếu không phải Hà Lạc đúng lúc quát bảo ngưng lại, bởi vì Phùng Ái Ái là con gái, Phương Minh Viễn không thể kiềm chế tức giận thì đã trút hết giận lên đầu y rồi.
Lương Lâm Nghĩa khúm núm liên tục gật đầu, còn chuyện y có thật sự là thấm câu nói của mình hay không Phương Minh Viễn căn bản là chẳng muốn suy nghĩ.
-Phùng Ái Ái, tôi hỏi lại một lần nữa, di động này cô từ đâu mà có. Phương Minh Viễn hướng ánh mắt tới trên người Phùng Ái Ái, tuy rằng nói trước mắt cô gái này lộ ra bộ dáng uỷ khuất, nhưng lúc này hắn cũng không có thương hoa tiếc ngọc.
Phùng Ái Ái lúc này kinh hồn bạt vía, không rõ vì sao Phương Minh Viễn đối với di động này coi trọng như thế, hơn nữa còn hướng chính mình trước mặt mọi người tra hỏi. Lúc này trong lòng cô hối hận, sớm biết như vậy, sẽ không đem điện thoại vừa đấm vừa xoa mới lấy được từ trong tay Doãn Hồng Tụ khoe ra đây. Khó trách lúc ấy, Doãn Hồng Tụ lặp đi lặp lại nhiều lần dặn dò, không được sử dụng ở nơi công cộng.
-Chuyện này. Phùng Ái Ái không biết làm sao, lấy ánh mắt cầu cứu Hà Lạc và những người khác ở đây. Hà Lạc căn bản là im lặng, mà những người khác thấy kết cục của Lương Lâm Nghĩa cũng không ai dám nhảy ra.
-Phùng Ái Ái, tham món lợi nhỏ, nếu cô kiên định không nói như vậy tôi chỉ còn cách mời cảnh sát tới hỏi cô. Phương Minh Viễn lạnh lùng nói:
-Hy vọng cô tới lúc đó không phải hối hận không kịp. Trong đám người có chút náo động, vẻ mặt Phùng Ái Ái càng tái nhợt, mười ngón tay đã xoay thành một vòng.
-Cho qua một chút, cho qua một chút, tất cả mọi người tránh ra, chen chúc ở trong này làm cái gì? Ngoài đám người đột nhiên truyền đến giọng một nam thanh niên, thanh âm không cao nhưng nghe ra được lời nói mang theo giọng điệu chân thật.
Hà Lạc quay đầu xem qua, vẻ mặt không khỏi hơi đổi, khẽ nói với Phương Minh Viễn:
-Cậu Phương, người đó là con trai chủ tịch Trường Tôn Dụ công ty dầu mỏ Thượng Hải Trường Tôn Minh, nghe nói hiện đang theo đuổi Phùng Ái Ái. Kỳ thật nếu chỉ là con của Trường Tôn Dụ, Hà Lạc cũng không thèm để ý, Trường Tôn Dụ và ba y cũng không cùng hệ thống, không lệ thuộc lẫn nhau, hơn nữa luận về cấp bậc ba còn cao hơn một chút. Nhưng vợ Trường Tôn Dụ cũng chính là mẹ Trường Tôn Minh, xuất thân từ thủ đô, là gia tộc từ thời khai quốc, trong cả nước đều có bạn bè cũ, nhất là ông cụ khai quốc trong tộc còn mạnh khoẻ, tuy nghe nói rằng thân thể hai năm nay đã bệnh nặng, nhưng chỉ cần còn người thì thế lực vẫn còn, phải là một cây Định Hải thần châm. Cho nên nhóm con cháu nhà quan đối với Trường Tôn Minh đều là khách khí ba phần.
Phương Minh Viễn không nói gì gật gật đầu, Trường Tôn Dụ hắn tất nhiên có nghe nói qua, tập đoàn công ty dầu mỏ Hoa Hạ năm năm sau có khả năng tiếp nhận người đứng đầu cán bộ cao cấp, cũng là đối thủ của nhà họ Tông. Con y Trường Tôn Minh, Phương Minh Viễn cũng từng nghe qua, nghe nói xung quanh Thượng Hải cung cấp xăng, dầu diesel, Trường Tôn Minh liên quan rất sâu. Chỉ có điều hắn không ngờ, không ngờ Phùng Ái Ái cũng gặp gỡ y.
Nhìn thấy Trường Tôn Minh đến, Phùng Ái Ái như rơi xuống nước được người cứu mạng âm thanh rơm rạ kêu lên:
-Anh Trường Tôn, có người lấy điện thoại di động của tôi. Theo tiếng thét chói tai của Phùng Ái Ái, đám người vây quanh lập tức mở ra, chỉ thấy một thanh niên hai mươi bốn tuổi, bộ dáng khôi ngô tuấn tú, mang theo vài người cùng đi tới.
Phùng Ái Ái lập tức lao thẳng tới, cầm tay y nói:
-Anh Trường Tôn, người kia lấy điện thoại của tôi. Còn một mực nằng nặc tra hỏi tôi. Trường Tôn Minh an ủi mà vỗ vỗ tay Phùng Ái Ái, nhìn mấy người Phương Minh Viễn cười nói:
-Tôi tưởng là ai, hoá ra là anh Hà Lạc, anh sao có nhã hứng tham gia tụ họp nhóm của Ái Ái, còn cùng Ái Ái đùa mấy chuyện này nữa? Gọi tuy rằng thân thiết nhưng ai nghe cũng nhận ta, lời nói mang ý châm chọc.
Hà Lạc hơi trầm giọng nói:
-Trường Tôn Minh, chúng tôi không có cùng Phùng Ái Ái đùa chuyện gì đâu, cậu Phương và tôi cũng không có hứng thú đó, chúng tôi chỉ cần hỏi một chuyện, anh làm cho cô ta nói chi tiết cho chúng tôi là di động này từ đâu mà có? -Cậu Phương? Trường Tôn Minh nhìn ngắm Phương Minh Viễn cười nói:
-Anh Hà không giới thiệu một chút sao? Vị này là thần thánh phương nào? Di động của Ái Ái sao có khả năng hấp dẫn hai vị như vậy? -Anh Trường Tôn, di động kia em có được không phải là dễ, đó là loại di động tập đoàn Nokia sản xuất hạn chế số lượng, đừng nói là trong nước, chính là trên toàn thế giới cũng có số lượng. Phùng Ái Ái phe phẩy cánh tay Trường Tôn Minh, giọng thì thầm nói.
Trường Tôn Minh cũng không biết có hơi biến đổi sắc mặt, vật đắt tiền như vậy, y đương nhiên là hiểu được.
Tuy nhiên, mặc dù là bản di động tập đoàn Nokia sản xuất có số lượng, với thân phận của Hà Lạc, mặc dù là có hứng thú hình như cũng không có khả năng không nể mặt sao? Hơn nữa xem như vậy, di động này cũng không phải là Hà Lạc có hứng thú mà là người trẻ tuổi đứng bên cạnh có hứng thú.
-Một cái điện thoại cho dù là bản sản xuất có hạn đi nữa nhưng lấy gia cảnh của anh, thật muốn mua lại có việc gì là khó, việc gì làm khó Ái Ái? Trường Tôn Minh cười nói:
-Tục ngữ nói quân tử không đoạt của người tốt, nếu hai vị thật sự thích, không bằng như vậy đi, đem di động trả lại cho Ái Ái, tôi cam đoan trong một tháng tìm đến cho hai vị hai cái di động giống như vậy, anh xem thế nào?