Hà Lạc và Trần Trọng Quốc ngồi bên cạnh không nói gì, âm thầm trao đổi suy nghĩ với nhau. Hai người đều rất lấy làm lạ, vì sao Phương Minh Viễn thấy được Tông Chính sau khi giao cho hắn một cuộn giấy, liền thay đổi vẻ mặt rất nhanh, hơn nữa tay của hắn lại còn hơi run run.
Chẳng lẽ Tông Chính bắt được người nào hay điểm yếu của nhà họ Phương? Muốn lấy chuyện này để uy hiếp Phương Minh Viễn? Nhưng xem bộ dạng của Phương Minh Viễn, hình như không phải là sợ hãi mà giống như là phẫn nộ hơn.
Hai người có phần không hiểu được, hoàn toàn không rõ, tờ giấy kia rốt cuộc viết cái gì, không ngờ có thể làm cho một Phương Minh Viễn đến cả chi ra hàng tỷ tệ cũng không tiếc mà giờ liền biến đổi sắc mặt.
Phương Minh Viễn xem qua rất nhanh, chỉ một vài phút đã đem tờ giấy trong tay gấp lại. Hắn cầm trong tay hướng Tông Chính nói:
-Nha nội, tập tư liệu này… -Cậu Phương nếu thấy rằng có giá trị thì có thể giữ lại. Tuy nhiên, tôi cũng xin nói rõ một chút, những thứ này, sau khi ra khỏi đây, tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận do tôi cung cấp. Tông Chính nhìn lướt qua Trần Trọng Quốc và Hà Lạc đang không hiểu chuyện gì, hai người lập tức gật đầu lia lịa.
Vẻ mặt trầm ngâm khoé miệng Phương Minh Viễn cười gượng, con ông cháu cha đúng là con ông cháu cha, đến một chút cơ hội cũng không hề cho mình.
-Được rồi, tôi tin tưởng Nha Nội cũng không đem loại chuyện này đùa giỡn với tôi. Như vậy tôi có thể hỏi, đại khái chuyện này bắt nguồn như thế nào? Phương Minh Viễn vỗ tờ giấy trong tay đầy thâm ý nói.
-Nhất triều thiên tử từ thời xưa đến nay, đấu trường chính trị của Hoa Hạ chính là như thế. Nhà họ Tông hiện giờ tuy không còn được ở vị trí tốt như trước kia, tất nhiên cũng đến thời điểm phải ra đi để nhượng quyền. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nhà họ Tông quay lưng lại với thời cuộc, chuyện gì cũng không biết. Tông Chính cười lạnh nói.
-Có một số người mà tay chân luôn duỗi ra quá nhanh, quá dài, giống như chỉ chậm trễ một chút thì mọi thứ sẽ không thuộc về y nữa. Phương Minh Viễn gật gật đầu, cầm tư liệu trong tay đặt trên bàn trà, trầm ngâm một lát nói:
-Nha Nội, nếu đã là như thế này, quả là phải đàn áp dáng vẻ kiêu ngạo của bọn họ. Tuy nhiên cậu cho rằng bọn họ khi nào sẽ hành động không? Cậu lại cần có bao nhiêu dầu mỏ dự trữ mới có thể đảm bảo đủ? Hơn nữa tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu vì sao Nha Nội lại lựa chọn tôi. Hiện nay, trên thị trường quốc tế, giá cả dầu thành phẩm cũng không cao, sản lượng cũng vô cùng dồi dào, đến lúc đó Nha Nội chỉ cần có con đường nhập khẩu, tôi nghĩ việc đáp ứng nhu cầu cũng không phải là vấn đề nan giải. Tông Chính hơi run một chút, lập tức vừa cười vừa mếu nhìn Phương Minh Viễn. Cùng một việc như vậy, làm sao như Phương Minh Viễn vừa nói lại đảo ngược thành chiếu cố mình, mà không phải là chính mình giúp hắn đem sản phẩm tiêu thụ ở trong nước chứ.
Tuy nhiên Tông Chính rất nhanh liền hiểu, tuy rằng nói kết quả cuối cùng là trên danh nghĩa nhà máy lọc dầu của nhà họ Phương từ nay thành phẩm có thể tiến vào thị trường Hoa Hạ, nhưng nhà họ Tông cũng không chỉ có thu lợi mà đồng thời trong chính trị, cũng là ngăn chặn được con đường thăng quan của một số người. Phương Minh Viễn đây rõ ràng là muốn thể hiện, chuyện này hai bên đều có lợi, vậy thì nếu là hợp tác, thì không nói tới ai giúp ai, ai nợ ân tình của ai, mà là theo như nhu cầu, tất cả đều vui vẻ.
-Cậu Phương nói không sai, trên thị trường quốc tế hiện nay giá cả dầu thành phẩm cũng không cao, trữ lượng cũng rất phong phú, chỉ cần dự trữ trước, số lượng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà, giấy phép nhập khẩu dầu thành phẩm trong nước thật sự rất nghiêm ngặt, muốn không kinh động bọn họ nhập khẩu dầu là rất khó. Mà thứ nhất con đường nhập khẩu gần đây rất khó, tương lai còn nghiêm ngặt hơn, thứ hai, nhà họ Tông cũng không hi vọng trong chuyện này lộ ra điểm yếu gì, tôi nghĩ điểm này, cậu Phương không khó hiểu.
Tông Chính thuận tay cầm lấy một điếu xì gà trên bàn trà, thuần thục châm cho chính mình mà nói.
Phương Minh Viễn hiểu ý gật gật đầu, hiện giờ nhà họ Tông, đang đứng ở đỉnh cao sau thời kỳ suy sụp, trên đấu trường chính trị trong nước lực ảnh hưởng đã suy giảm. Trước đây, có thể không kiêng nể gì việc làm ăn, nhưng hiện nay lại phải rất cẩn thận để tránh bị đối thủ nắm được điểm yếu. Khan hiếm dầu, loại chuyện này dù sao cũng là lấy thu nhập từ thuế của nhà nước.
Hơn nữa, Tông Chính đối với nhà máy lọc dầu của mình đúng là hiểu biết không ít. Nhà máy lọc dầu của Phương Minh Viễn, không chỉ có khả năng tổng hợp dầu thô hàng năm vô cùng lớn, ở trong nước được cho là đứng đầu, công trình kì ba sau khi hoàn tất, liền sẽ như vậy. Hơn nữa, hệ thống trữ lượng dầu khá quy mô, đã trải qua ở kiếp trước, Phương Minh Viễn tất nhiên là biết, tương lai thị trường dầu thô thế giới, giá dầu thô sẽ tăng nhanh giống như tên lửa, giữa thập niên 90, hai mươi đô la mỗi thùng dầu thô cao cấp, tới mười năm sau, không ngờ sẽ tăng lên tới một trăm bốn mươi năm mươi đô la Mĩ một thùng, hàng năm chi phí nhập khẩu dầu thô ở Hoa Hạ lên đến hàng chục tỷ đô la Mĩ.
Cho nên so với giữ đô la Mĩ trong tay, chờ nó bị giảm giá, không bằng đem nó đổi thành dầu thô, dự trữ, chẳng những có thể đảm bảo giá trị tiền gửi, còn có thể đảm bảo nhu cầu nguyên liệu của nhà máy, tránh khi có chuyện phát sinh, tạo cho nhà máy lọc dầu có khả năng giải quyết cục diện. Cho nên cố ý dự trữ đầy đủ trong kho, cho tới nay đã xây dựng mười bể chứa dầu, mỗi bể có thể chứa một trăm ngàn mét khối dầu.
Không chỉ có có thể dự trữ dầu thô, cũng có thể dự trữ dầu thành phẩm. Tông Chính rất dễ hiểu là muốn lợi dụng hệ thống dự trữ nhà máy lọc dầu của Phương Minh Viễn, đem dự trữ dầu thành phẩm ở trong nước, cứ như vậy, mặc dù là hệ thống nghiêm ngặt của hải quan cũng không thể biết được, nhà máy trong nước rốt cuộc là dự trữ thành phẩm dầu nhiều hay ít, việc nhập khẩu trên thị trường trong nước sau này, căn bản cũng không cần theo hải quan vận chuyển mà là có thể phân phối trực tiếp, đây chắc chắn là đánh cho đối thủ một đòn không kịp trở tay.
-Ừm, Nha Nội, công trình kì ba theo lý thuyết phải tới tháng mười hai mới có thể chính thức đưa vào sản xuất, nội trong thời gian này, tôi thấy lượng dầu dự trữ còn ít. Nha Nội cảm thấy, dự trữ bao nhiêu mới chắc chắn không có sai sót nhầm lẫn? Tôi nghĩ có nên cố gắng dự trữ nhiều một chút hay không. Phương Minh Viễn cân nhắc một lát nói.
Ánh mắt Tông Chính sáng lên, đập bàn 3 cái nói:
-Vậy thì tốt rồi. Nếu cậu Phương đã có lời nói, tất nhiên là dự trữ càng nhiều càng tốt. Đương nhiên chi phí liên quan, nhà họ Tông sẽ chi trả toàn bộ. Phương Minh Viễn khẽ gõ ngón trỏ lên cạnh bàn trà, suy nghĩ một thoáng nói:
-Trước mắt nhà máy lọc dầu thực ra vẫn còn chỗ trống, nếu nói từ nay tận lực sản xuất, hơn nữa đến hạn hợp đồng cùng với công trình kì ba sản xuất thử, có thể nói cũng đủ để cất giữ, ting tưởng đến cuối năm, trữ lượng dự trữ có thể là một trăm bốn mươi lăm ngàn đến một trăm bảy mươi tám mươi ngàn tấn dầu diesel, xăng là không có vấn đề. Hơn nữa, nếu như cần, tôi có thể dự trữ một số lượng dầu thành phẩm, một khi cần, có thể nhanh chóng đưa vào trong nước. Vì vậy đảm bảo có thể giúp Nha Nội trong tay có lợi thế, cậu thấy thế nào? -Một trăm bảy mươi tám mươi ngàn tấn dầu diesel, xăng. Tông Chính cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Y tuy biết rằng danh tiếng nhà máy lọc dầu của Phương Minh Viễn đối với khả năng chế biến dầu thô ở trong nước có thể nói là vô cùng to lớn, nhưng cũng không ngờ, trong một năm có thể thực hiện cung cấp dầu theo hợp đồng, lại còn có thể dự trữ dầu thành phẩm nhiều như vậy.
-Cậu Phương, để tôi suy nghĩ một chút. Tông Chính hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh, chuyện này y cần phải suy xét cho tốt một chút.
Tông Chính đưa cho Phương Minh Viễn xem tư liệu này, là số liệu xuất nhập khẩu dầu thô của Hoa Hạ và số lượng dầu cung ứng trong nước, đều là tư liệu nội bộ mà không phải là để lừa gạt nhân dân trong nước. Theo tư liệu này có thể thấy được, số lượng nhập khẩu dầu mỏ trong nước ngày càng nhiều. Hơn nữa dựa vào những phân tích của chuyên gia trong “ba mỏ dầu”, Hoa Hạ trong vài năm tới từ một quốc gia xuất khẩu dầu mỏ sẽ trở thành quốc gia nhập khẩu dầu mỏ và nhu cầu dầu mỏ trong nước hàng năm xô nhau tăng lên.
Cứ như vậy, toàn bộ công nghiệp dầu mỏ trở thành ngành công nghiệp trọng điểm nhất của nền kinh tế quốc dân, hàng năm số vốn đầu tư liên quan cũng là con số trên trời. Một số tiền vốn khổng lồ như thế, trong đó tất cả lợi ích không nói, chỉ nói đến cơ hội đến trong tay cũng nhiều như lông trâu, đối với sự phát triển của nền kinh tế quốc dân càng có lực ảnh hưởng. Tất cả mọi người đều biết, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, làm một tập đoàn có khả năng nắm giữ lực ảnh hưởng kinh tế nhất định, như vậy nó còn có khả năng ảnh hưởng đến bộ máy nhà nước cao cấp.
Đã từng là chủ tịch quốc hội, thế lực của nhà họ Tông ở “ba thùng dầu” cũng có thể hiện, tuy nhiên chủ tịch quốc hội lùi về tuyến hai, thế lực nhà họ Tông sụp đổ,
nhà họ Tông trong những người chủ chốt của “ba thùng dầu” tất nhiên liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Cái vị trí mà bọn họ ngồi lại còn vô số ánh mắt tham lam dòm ngó.
Nhà họ Tông tất nhiên là không chắp tay nhường lại những vị trí này, mấy năm qua, vì những chức vị này mà nhiều thế lực tiến hành tranh giành. Nhà họ Tông tuy rằng làm đủ mọi cố gắng nhưng khó mà xoay sở sự suy sụp chỉ biết khoanh tay ngồi nhìn toà nhà nghiêng đổ. Nhưng dù vậy, các thế lực khác vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, không ngừng tránh xa thế lực nhà họ Tông. Trong đó, đầu tiên chính là cố ý ở những khu vực khai thác mỏ dầu hoang đem người nhà họ Tông trừ bỏ khỏi vị trí quản lý.
Tông Chính lúc này đây đề xuất, trợ giúp Phương Minh Viễn đem dầu thành phẩm của nhà máy lọc dầu tiêu thụở trong nước, kỳ thực nói trắng ra là đuổi theo quyền lợi đã mất trước, và cùng nhà họ Phương kết thiện duyên, đặt nền tảng tốt cho sự hợp tác trong tương lai, đồng thời nhà họ Tông cũng có thể lấy lại quyền lực một chút, nhân tiện chơi ác với những người này một phen.
Nhưng Tông Chính thật không ngờ, Phương Minh Viễn có thể có khả năng dự trữ dầu thành phẩm nhiều như vậy. Tông Chính đột nhiên ý thức được, nếu chính mình đến lúc đó có thể sử dụng lượng dầu thành phẩm dự trữ đó, có lẽ đánh cho nhóm đối thủ té bổ nhào. Có khả năng ổn định thế lực nhà họ Tông ở “ba mỏ dầu”