Đoàn người Phương Minh Viễn ở lại thị trấn Hành Dương và Địa khu xung quanh ba ngày, công việc đều bám lấy Cameron và Gaul, tất nhiên họ không có nhiều thời gian rảnh ở lại Hoa Hạ lâu, nhất là sau buổi họp báo, những phóng viên này chen nhau đến từ khắp nơi ở Hoa Hạ, còn có những nhân viên quan chức chính phủ ở đây quấy rầy, càng khiến mọi người có hơi phiền. Cho nên, sau khi đạt được giao ước hợp tác với Phương Minh Viễn, hai người đề xuất phải trở về nước Mỹ. Nhìn theo mãi cho đến khi chiếc máy bay đưa chở hai người bay lên trời, cháu trai nhà họ Phương mới quay trở về.
-Chú út, lần này chú vừa lòng chứ? Phương Minh Viễn cười nhạt nói.
Phương Bân cuười hi hi, trong mấy ngày này, phim trường Hành Dương đã trở thành tiêu điểm và điểm sáng lớn nhất của ngành điện ảnh trong nước, không chỉ bởi vì sự xuất hiện của Cameron và Gaul, mà còn là vì họ hứa vào thời điểm thích hợp, sẽ đến quay phim tại phim trường Hành Dương. Đương nhiên, sự chấp thuận này trong thời gian khá dài, vẫn chỉ là một ngân phiếu khống hư vô mờ ảo, nhưng thái độ rõ ràng này lại dẫn đến một làn cơn thủy triều trên các kênh truyền thông trong nước.
Trăng của nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, luận điệu này Phương Minh Viễn cũng không hề thích, nhưng điều này là sự thật trước mắt người Hoa Hạ, hắn cũng không thể xoay chuyển, chỉ có thể mượn lực đẩy lực lợi dụng sức ảnh hưởng của Cameron và công ty tập đoàn điện ảnh Jade Bird, tạo thế cho phim trường Hành Dương, từ đó bảo đảm trong quá trình phát triển trong tương lai phim trường Hành Dương có thể thu hút đủ được các đoàn làm phim trong nước, từ đó phát triển thêm một bước lớn mạnh. Tuy nói, sự quan tâm của Phương Minh Viễn sẽ không kéo dài thời gian ở tại đây, nhưng ở đây lại là một phần sản nghiệp không thể thiếu của nhà họ Phương!
Khống chế dư luận, đây là việc lớn bất cứ chính phủ một quốc gia nào ngày nay cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, nhưng, không chế dư luận quá mức, muốn độc đoán, đối với một quốc gia mà nói lại không phải việc tốt 100%. Cả ngày giả vờ bình thường, xem như xã hội ổn định hài hòa, lại chỉ biết chôn nguy cơ ngày càng sâu, cuối cùng có một ngày bộc phát ra, thì sẽ là đại họa không thể chống đỡ!
Hơn nữa, lý tưởng của Phương Minh Viễn, đối với sự kỳ vọng vào tương lai của quốc gia cũng giống như phải có con đường tuyên dương đối ngoại, nhưng trong nước thực sự rất nghiêm đối với việc không chế dư luận, nếu không phải bởi vì sự tồn tại của mạng tương lai không biết có bao nhiêu thảm kịch bị áp chế ở mức thấp nhất, không ai có thể biết được. Phương Minh Viễn nếu đã tái sinh thêm một lần, tất nhiên không hi vọng mọi thứ vẫn dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước. Những phương tiện truyền thông truyền thống này, Phương Minh Viễn không ôm hi vọng gì quá lớn, muốn tham gia và độc lập phát ra tiếng nói của mình, thực sự là quá khó, hơn nữa rất dễ chọc tức chính phủ, cho nên, Phương Minh Viễn chỉ có thể xoay quanh việc đạt được mục đích của chính mình.
Mà một việc khác, chính là đoàn người Park Gyeong Won trong sự thất bại ở phim trường Hành Dương trở về, trong nước cũng phát ra dư luận mạnh mẽ.
Tuy nói ngày đó Park Gyeong Won và Phương Bân đạt được hiệp nghị trong phòng riêng, bốn người Park Gyeong Won chính thức hướng đến Mã Hữu Lập, Kim Hân Hân chịu nhận lỗi, và bồi thường tiền thuốc thang và sự tổn thất danh tiếng của mấy người Mã Hữu Lập, Kim Hân Hân, và phải xin lỗi Phương Bân và Cameron trước công chúng vì những hành động bọn họ đã làm trong khách sạn Cẩm Hồ.
Cũng là nhận lỗi nhưng nếu nhận lỗi trước mặt một số người và nhận lỗi trước mặt nhiều người sự “Nhục nhã” này phải chịu tất nhiên khác nhau rất lớn, còn trước mặt mọi người chịu nhận lỗi với Phương Bân, Cameron, Gaul mấy người Park Gyeong Won trong lòng lại không có quá nhiều chống đối, đối với người mạnh, bọn họ tất nhiên sẽ phải đè thấp sự “Cao ngạo” của mình.
Khi mấy người Phương Bân bọn họ đi ra từ phòng riêng, Phương Bân tuyên bố thông qua hòa giải trước mặt mọi người, Park Gyeong Won và Mã Hữu Lập hai bên đã đạt được sự hòa giải, sự việc dĩ nhiên đã được giải quyết. Sau khi bốn người Park Gyeong Won chịu nhận lỗi với Phương Bân, Cameron và Gaul thì hốt hoảng rời khỏi khách sạn.
Mã Ngọc Tài lại không cùng bọn họ cùng lúc rời khỏi, mà ở lại, chào hỏi những người trong giới truyền thông trong phòng tiệc, hoặc yêu cầu hoặc thỉnh cầu bọn họ giơ cao đánh khẽ, đối với những cảnh tượng đã xảy ra tối nay không cần đăng lên truyền thông.
Đây cũng là một trong những điều kiện cúi đầu ngoan ngoãn của mấy người Park Gyeong Won, chính là bên Phương Bân và Mã Hữu Lập, sau khi tiếp nhận lời xin lỗi của bọn người Park Gyeong Won và tiền bồi thường không được tuyên truyền sự việc này với giới truyền thông, mở rộng ảnh hưởng tiêu cực.
Chỉ có điều Park Gyeong Won, Mã Ngọc Tài bọn họ không ngờ, trong giới truyền thông, có mấy phóng viên đến từ HongKong và Macao, bọn người Phương Bân cũng không ngờ, trong mấy người này không ngờ còn có một phóng viên ở tại HongKong của đài CNN truyền hình Mỹ!
Hiệu quả của việc chào hỏi của Mã Ngọc Tài trong truyền thông trong nước là rất tốt, trong mấy ngày, trên truyền thông chủ yếu trong nước, về cơ bản không hề có báo cáo gì về trận phong ba này. Đương nhiên rồi, đây cũng là kết quả của việc bởi vì Phương Bân không hề cố ý đi lan truyền, nhưng phóng viên truyền thông của HongKong và Mỹ sao có thể sợ Mã Ngọc Tài.
Vợ chồng Phác Đông Xương chủ tịch công ty hàng không toàn cầu Hàn Quốc, một trong mười công ty hàng không lớn toàn cầu thuộc tập đoàn tài chính Henkin, , , ở trong khách sạn Cẩm Hồ, thị trấn Hành Dương Hoa Hạ, tiệc tối sau cuộc họp báo của Cameron và Gaul, làm nhục Hoa Hạ trước mặt mọi người!
Tin tức này ngày hôm sau đã đăng lên truyền thông của HongKong và Mỹ!
Trong lúc nhất thời, người HongKong và người Mỹ gây tranh cãi, cái mà người HongKong nhìn thấy là người Hàn ngang nhiên làm nhục người Hoa trên đất Hoa, cái người Mỹ nhìn thấy lại là sự không tôn trọng của người Hàn với Cameron và Gaul! Cameron và Gaul, hiện giờ đã là một trong những biểu tượng trên thế giới của ngành điện ảnh Mỹ trong mắt người Mỹ, đối với sự không tôn trọng của bọn họ, vậy chính là đang miệt thị người Mỹ!
Nếu nói là các nước lớn như Nga, Pháp, Anh, vậy cũng coi như thôi, dù sao sự việc lớn hơn thế này cũng đã xảy ra, nhưng người Hàn Quốc, một quốc gia diện tích không quá mười nghìn km, quân đội của mỗi nước cũng đóng quân ở nước đó, một người quản lý của công ty hàng không dám nhe răng diễu võ với Cameron, vậy không phải đối đầu với trời rồi!
Kết quả chính là Cameron và Gaul vẫn chưa về nước, trong nước Mỹ đã vì việc đó mà gây ầm ĩ. Chuyên cơ của Cameron và Gaul vừa hạ xuống, thì có giới truyền thông đến phỏng vấn, Cameron và Gaul tất nhiên không có nghĩa vụ giữ bí mật cho Park Gyeong Won, nhưng cũng không hề bàn đến chi tiết, chi là đã thừa nhận xác thực sự việc đó! điều này đã đủ rồi!
Nước Mỹ và HongKong đều làm ầm ĩ lên, truyền thông của Hoa Hạ và Hàn Quốc tất nhiên cũng là không thể lại thờ ở. Những nỗ lực mà Mã Ngọc Tài đã hao tổn tâm sức làm, sau hai ngày thì đã trở thành mây khói!
Tuy nói, trong phòng riêng giữa hai bên rốt cuộc đạt được hiệp nghị gì, bên Park Gyeong Won lại rốt cuộc đã trả cái giá như thế nào, vừa mới thoát thân từ khách sạn Cẩm Hồ, đương sự từng người một đều tránh không bàn đến, nhưng xem ra từ sự không ngừng tìm hiểu của giới truyền thông trong nước và nước ngoài, mọi thứ đã xảy ra trong phòng riêng, cũng theo sự dòng chảy của thời gian mà dần được làm sáng tỏ ra.
Bốn người park Gyeong Won không chỉ phải chính thức hướng đến Kim Hân hân, Mã Hữu Lập chịu nhận lỗi, còn phải bồi thường tiền thuốc thang, tiền gây tổn thất về tinh thần tới hai trăm ngàn nhân dân tệ. Kết quả này khiến những người trong nước quan tâm đến việc này rất giật mình. Mặc dù trong thời kỳ giữa năm 90, 200 ngàn nhân dân tệ, vẫn là một con số khá khả quan, nếu đổi thành đô la Mỹ, cũng là gần ba mươi ngàn đô la Mỹ, đối với người Hàn Quốc có tổng giá trị sản xuất quốc dân bình quân đột phá 10 ngàn đô la Mỹ mà nói cũng là một chi phí không nhỏ. Tuy nói, Park Gyeong Won làm Chủ tịch công ty hàng không lớn nhất Hàn Quốc, thu nhập mỗi năm bao hơn một người Hàn Quốc bình thường, nhưng bồi thường gần ba mươi ngàn đô la Mỹ, cũng đủ để khiến y cảm thấy đau lòng.
-Nói thật, lúc đó mấy cô gái chúng tôi đều sợ ngây người! 200 ngàn nhân dân tệ, cộng cả tiền của mấy cô gái mới ra nghề không lâu như chúng tôi trong vòng một năm cũng không kiếm ra à. -Lúc đó người Hàn Quốc lập tức đáp ứng phải không? Ký giả hỏi một cách tò mò.
-Vậy làm sao có thể chứ! Cô ta lập tức lắc đầu nói.
-Gần 30 ngàn đô la Mỹ, có thể nhìn ra được mấy người Hàn cũng bị con số này làm hoảng sợ, người đàn ông họ Lý trong đó lúc này mắng Phương tổng là cướp giật. Phóng viên cười hai tiếng ha hả, vấn đề này hơi khó tiếp nhận, hung hăng gõ người Hàn một cái, tất nhiên trong lòng sảng khoái, nhưng con số bồi thường này cũng quả thực hơi quá cao, đối phương có phản ứng như vậy cũng là chuyện rất bình thường.
-Phương tổng lúc ấy căn bản không phản ứng với anh ta, chỉ là nhìn người đàn ông Hàn họ Park đó. Cuối cùng người đàn ông Hàn họ Park đó chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Nữ diễn viên hồi tưởng đến tình cảnh lúc đó, vẻ mặt mơ hồ nói.
-Về sau, đợi người Hàn đi rồi, Phương tổng mới nói cho chúng tôi, thu nhập một năm của người Hàn cũng chỉ có 100 ngàn nhân dân tệ, còn giống như Chủ tịch công ty lớn như vậy của park Gyeong Won, lương một năm làm sao cũng đạt đến ba trăm đến năm trăm ngàn đô la Mỹ! Mấy ngàn nhân dân tệ, ngay cả các phí nhỏ như ăn cơm uống rượu cũng không bằng. Nếu nói không để y cảm thấy đau xót, y sẽ không nhớ lần giáo huấn này. Nội dung cuộc phỏng vấn này sau này đã bị công bố ra, trong lúc nhất thời sự nổi tiếng của Phương Bân đã tăng lên đỉnh điểm.
Đương nhiên rồi, tất cả những chuyện này là chuyện về sau.
Tuy nói, từ sau ngày đó, thì không có tin tức của Park Gyeong Won, cũng không biết bọn họ có phải vẫn ở trong nước không, nhưng Phương Minh Viễn hoàn toàn tưởng tượng đến được đám người Park Gyeong Won bây giờ, khẳng định là sứt đầu mẻ trán, chật vật không chịu nổi.
Park Gyeong Won bọn họ thật không ngờ, lúc đó Phương Bân sở dĩ vui vẻ đáp ứng giải quyết, ngầm cũng là để giữ lại môt tay. Tuy nhiên, bất kể trong lòng bọn họ oán hận như thế nào, ít nhất bên ngoài đều không thể trút giận lên đầu Phương Bân.
Ai bảo các anh không hỏi han chào đón giới truyền thông của HongKong, Mỹ tốt, người ta không muốn đưa tin, Phương Bân còn có thể ngăn không?
Sau khi đi ra từ sân bay, Phương Bân tất nhiên trở lại phim trường Hành Dương, ở đó, Phong Hiểu Cương còn đang chờ anh ta, tiến hành thêm một bước bàn bạc sự việc tương quan đến điện ảnh mới.
Phương Minh Viễn thì trở lại tổng bộ của Tập đoàn Carrefour. Hiện giờ trong tổng bộ này, Phương Minh Viễn cũng có một văn phòng thuộc về mình, tuy rằng nói ngày thường văn phòng này hắn một tuần cũng sẽ không đến lần nào. Trong văn phòng của hắn, hắn chưa ngồi nóng mông, Tôn Chiếu Luân đã nhanh như chớp nhảy vào đó ngồi.
-Lần này cậu Phương ở Hành Dương đúng là đã giúp người trong nước trút được một cục tức lớn! Tôn Chiếu Luân ngồi đối diện với Phương Minh Viễn, cười ha hả nói:
-Nghe đến thật sự là vô cùng sảng khoái. Tôn Chiếu Luân cũng đã không ít lần giao tiếp với người Hàn, từ hồi ông ta còn ở HongKong đã là như vậy rồi.
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
-Chú tôn, đây đều là công lao của chú út. Tuy cháu ở bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng chú Tôn nếu muốn đem tình cảm này đổi ra quà tặng thì cháu nghĩ chú út sẽ càng vui mừng hơn. Tôn Chiếu Luân cười ha hả lên.
-Chú Tôn, mấy ngày chúng cháu đi khỏi, bên thành phố Thượng Hải có chuyện gì không? Phương Minh Viễn nói. Hắn vừa trở lại văn phòng, Tôn Chiếu Luân liền theo vội đến, rõ ràng không phải nhàn đến nỗi không có việc gì tìm mình đến nói chuyện phiếm, khẳng định là có chuyện gì đó muốn nói với mình.
-Hôm nay, cục quản lý tài sản quốc hữu của thành phố Thượng Hải đã có hồi âm rồi. Nếu nói chúng ta thật sự có thành ý mua, có thể đăng kí sử dụng quyền chuyển nhượng hiệp nghị, dài nhất có thể đến 7 hoặc mười năm. Theo tính toán ban đầu của bọn họ, mỗi gía bán của những tòa nhà ngoài bến Thượng Hải đều sẽ không thấp hơn 100 triệu nhân dân tệ, tổng giá trị vượt quá 4 tỉ nhân dân tệ. Chỉ là giá trị cụ thể, còn cần thời gian hoạch toán cụ thể. Nếu nói chúng ta thành tâm muốn mua, trả trước 5 trăm triệu, số còn lại nhất định trả hết trong 10 năm, lợi tức giống như ngân hàng cho vay lãi! Tôn Chiếu Luân cắn răng nói.
-Hơn nữa, trong thời gian công trình xây dựng, chúng ta nhất định tự đảm nhận bảo quản và sữa chữa, cam đoan những tòa nhà đó hoàn toàn không bị tổn thất. Trừ khi nguyên nhân không thể đối kháng, nếu không bất cứ sự tổn hại nào gây ra, đều nhất định bồi thường gấp ba giá gốc, không chỉ như vậy, cục quản lí tài sản quốc hữu vẫn kiên trì, hiên giờ vẫn muốn chúng ta đích thân đàm phán với những công ty đang được thuê những tòa nhà này. Cậu Phương, theo tôi thấy, những người này điên rồi! Cũng khó trách Tôn Chiếu Luân kết luận như vậy về cục quản lý tài sản quốc hữu của thành phổ Thượng Hải, Hoa Hạ trong những năm 90, ngành bất động sản vẫn chưa thực sự phất lên, giá nhà đất cũng vẫn không cao giống như sau này đến nổi khiến người ta khó tin.
Cần biết rằng, năm 94, GDP cả nước Hoa Hạ cũng chẳng qua là 4 ngàn 8 trăm nhân dân tệ mà thôi!
Hơn nữa tình hình những căn nhà này đều không tốt, bất luận là bên ngoài hay bên trong tòa nhà, đều lộ vẻ mục nát, nếu nói thật sự muốn sử dụng tòa nhà này, thì nhất định đầu tư vào giữ gìn và tu sửa với nguồn vốn lớn, mà tòa nhà cổ có văn hóa lịch sử nhất định, muốn dựa vào dáng vẻ vốn có của nó tu sữa hoàn toàn mới, số tiền phải bỏ ra, là cực kì lớn, nếu nói đem phí sữa chữa này cũng đồng loạt tính vào, giá chuyển nhượng tòa nhà này càng cao đến mức có chút không yên lòng!