Đánh rắn không chết tất có tai hoạ về sau.
Đạo lý này Phương Minh Viễn trong lòng hiểu rõ. Vào lúc này, hắn coi như đã đắc tội với Dư Hải Minh và Trương Minh, có lẽ hai người hiện tại không dám làm gì mình, nhưng ai có thể đảm bảo trong tương lai, khi hai người quan chức cao cấp có cơ hội thích hợp sẽ hợp thành như là một đoàn rắn độc xông ra cắn người. Đến khi bị bọn họ trả thù có hối hận cũng không kịp, chi bằng hiện tại đem mối nguy bóp chết từ trong nôi.
Đối với Dư Hải Minh và Trương Minh, Phương Minh Viễn một chút tâm lý nặng nề cũng không có, nhìn Dư Ba và Trương Quang Bắc, Phương Minh Viễn cũng không cho rằng có những đứa con như vậy mà cha mẹ lại là người tốt. Hơn nữa, cán bộ Hoa Hạ, mười người thì hết chín người là tham quan, còn một người thì ngồi tù, không ngồi tù thì cũng là tham quan. Thực sự có thể có cán bộ công chức không ăn hối lộ là thực sự hiếm. Cho nên lỡ tay có làm bị thương người tốt thì cũng là việc rất nhỏ.
Tôn Chiếu Luân theo lẽ tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, hơi hơi gật đầu nói:
-Cậu yên tâm, Dư Hải Minh và Trương Minh cho dù ngày thường có quyền thế như thế nào, dưới mông bọn chúng cũng là quan chức, sẽ có không biết bao nhiêu người lo lắng kế sách đối phó. Đến lúc đó, chỉ cần bọn chúng lộ ra một chút ngang bướng thì tường đổ mọi người đẩy thêm. Chỉ cần tập đoàn Carrefour thúc đẩy một chút lúc đầu, công việc phía sau tự nhiên sẽ có người tiếp tay hoàn thành. -Bí thư Hoàng. Thời gian không còn sớm nữa, sáng sớm ngày mai tôi còn phải tiếp đãi hai vị khách đến từ Hollywood, tôi đi trước. Tôi tin tưởng bí thư Hoàng và cục trưởng La, phó cục trưởng Trương nhất định sẽ điều tra ra được manh mối chúng ta trong sạch.
Phương Minh Viễn đứng dậy, nhìn trên cổ tay vẫn còn hai vòng dấu vết cười khổ nói:
-Hi vọng hai vị này không chú ý đến tôi đột nhiên có trang sức nổi bật. Hoàng Hưng Quốc trong lòng lo sợ, thật ra y biết trước đó vài ngày Phương Minh Viễn vừa mới tiếp đãi Spielberg, đạo diễn nổi danh thế giới, hiện tại lại chuẩn bị tiếp hai vị bằng hữu đến từ Hollywood, chỉ sợ cũng không phải người bình thường. Chuyện này nếu như bị truyền ra tới nước ngoài, không có chuyện cũng thành lớn chuyện.
-Chờ một chút, cậu Phương, xin hỏi hai vị khách quý là hai người nổi tiếng của Hollywood? Hoàng Hưng Quốc vội vàng hỏi?
-Đạo diễn James Cameron và bà Gaul nữ chủ tịch tập đoàn điện ảnh Jade Bird. Phương Minh Viễn cũng không có gì phải giấu diếm. Dù sao các vị lãnh đạo này, chỉ cần muốn điều tra, việc Cameron và Gaul nhập cảnh là không thể gạt được họ.
Ôi,
Hoàng Hưng Quốc hít một ngụm không khí, trong lòng thầm chửi má nó. Quả nhiên không ngoài dự liệu, lại là hai nhân vật cao cấp của Hollywood.
Hai vị này đều là những nhân vật nổi tiếng của điện ảnh và truyền thông toàn cầu, nếu ngày mai Phương Minh Viễn.., không hôm nay cùng bọn họ gặp mặt, để cho bọn họ thấy trên tay có dấu vết còng tay, sau đó nhất định là tai hoạ. Đây là căn cứ Hoa Hạ không có nhân quyền. Chính là đem danh dự Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố Thượng Hải trước mặt khách bôi nhọ.
Y là bí thư Đảng uỷ công an tất nhiên cũng phải chịu trách nhiệm trong đó.
-Cậu Phương, cậu xem hiện tại cũng đã trễ rồi, cậu trở về cũng cần phải nghỉ ngơi cho tốt, hơn nữa vụ án này có khả năng còn cần cậu trợ giúp. Có phải nên gặp bọn họ sau một chút không? Hoàng Hưng Quốc lập tức nói, tuy rằng là hỏi ý kiến Phương Minh Viễn nhưng trong giọng nói cũng mang theo vài phần hơi hướng lãnh đạo.
Phương Minh Viễn lập tức khó chịu trong lòng, chính mình không phải cấp dưới của y, đùa giỡn với uy phong của lãnh đạo cũng phải nhìn đối tượng, công tác của các ngươi sai lầm, dựa vào cái gì làm ảnh hưởng chương trình đã sắp xếp trước của tôi. Hắn như cười như không nói:
-Bí thư Hoàng, nghe ý tứ của ông thì tôi để hai nhân vật nổi tiếng của Hollywood ở đâu? Hay là nói cho bọn họ, tôi phải xử lý hai kẻ cặn bã trong chính phủ, phải làm chứng nên không rảnh để tiếp đón bọn họ. Bọn họ sẽ thích chuyện này chứ? Hoàng Hưng Quốc bị Phương Minh Viễn nói nghẹn lời một chút, lúc này mới ý thức được lời nói của mình có phần thổi phồng quá mức. Nếu Phương Minh Viễn chỉ là một doanh nhân bình thường thì việc yêu cầu hắn hợp tác với cơ quan chính phủ tất nhiên không có vấn đề gì. Nhưng Phương Minh Viễn kia là ai, là người sang lập tập đoàn Carrefour, là con cháu Tô Hoán Đông, ở trong nước có quan hệ tốt với nhiều cán bộ cao cấp, ở nước ngoài cũng là nhân vật tương đối có ảnh hưởng. Chính mình vênh vang tự đắc ra mệnh lệnh lập tức khiến cho tâm lý đối phương dựng ngược.
Hoàng Hưng Quốc dù có hiểu được thế nào đi chăng nữa thì trong lòng không phải là không có oán giận, bất luận thế nào mình cũng đã bốn mươi lăm tuổi, lại đường đường là bí thư Đảng uỷ thành phố Thượng Hải, cấp thứ trưởng, cũng coi như đáng kính, nếu như hăn vì kính già mà nhường một bước thì có mất gì đâu? làm như mình có thể hạn chế các hoạt động của hắn thật không bằng?
Tôn Chiếu Luân cũng cười thầm trong bụng, đối với việc Phương Minh Viễn châm chọc Hoàng Hưng Quốc, y cũng tán thành. Phương Minh Viễn từ dân thường lập nghiệp tới hiện tại, cũng không chú ý đến hưởng thụ của bản thân, cũng chưa bao giờ bày ra tự cao tự đại, tuy rằng lấy bối cảnh, tài lực của hắn cùng với ảnh hưởng ở quốc tế, ở Hoa Hạ cho dù không thể hô mưa gọi gió thì cũng thuộc nhóm người ở tầng cao nhất. Nhưng Phương Minh Viễn cũng đều không có thích ứng với thân phận mới, ngược lại còn tận lực sống khiêm tốn, những thứ như máy bay, du thuyền, xe thể thao, biệt thự tuy hắn đều có nhưng cũng rất ít khi lấy ra khoe khoang.
Hoàng Hưng Quốc mới vừa rồi nói Phương Minh Viễn một phen, chính Tôn Chiếu Luân vừa nghe cũng thấy tâm lý không thoải mái. Đừng nói Hoàng Hưng Quốc chỉ là Bí thư Đảng uỷ công an, chính là Bí thư thành uỷ và chủ tịch thành phố Thượng Hải đối với Tôn Chiếu Luân gặp gỡ cũng còn khách khí, không có khả năng lấy giọng lãnh đạo mà nói chuyện với Tôn Chiếu Luân. Càng không thể nói đến chỉ đạo Phương Minh Viễn làm cái gì hoặc không thể làm cái gì?
Hơn nữa trong nước có rất nhiều cán bộ có thói quen xấu, đem ý tốt và nhượng bộ coi là lẽ thường phải làm. Nếu Minh Viễn không trách móc đáp lại lời của Hoàng Hưng Quốc, e rằng tiếp theo, Hoàng Hưng Quốc sẽ nói nhiều lời quá mức. Hơn nữa, sau này những cán bộ tương đương như Hoàng Hưng Quốc hay cao hơn cũng có thể yêu cầu Phương Minh Viễn nhường nhịnnếu không người ta sẽ nói, Hoàng Hưng Quốc Phương Minh Viễn cậu có thể nhường nhịn, vì sao đến tôi cậu lại không thể? Phương Minh Viễn có thể đáp ứng, Tôn Chiếu Luân anh dựa vào cái gì không đáp ứng?
Đây chính là tâm lý AQ, hoà thượng thì có thể sờ, tôi chẳng nhẽ không được?
Đến lúc đó, ngược lại còn khiến cho chính Phương Minh Viễn, thậm chí tập đoàn Carrefour càng nhiều phiền toái.
Cho nên chuyện như vậy, ngay từ đầu nên bóp chết từ trong trứng nước.