Thôi Hoàn cũng không đến đây? Haizz, không phải chứ. Đại học kinh tế Hoa Đông thuộc huyện Thân Hải, còn đây lại là quận Phổ Đông, vì sao lại đưa người đến đây?
Thành Nghi lập tức cảm thấy chuyện kỳ lạ trong chuyện này:
-Cho dù là chuyện gì, các người cũng phải tháo còng tay ra trước đã! -Này anh Biệt, anh lại đây tháo còng tay của mấy người này ra trước đã! Trịnh Định Quang vội vàng lớn giọng nói. Dù sao thì trời bao la chạy đi đâu cho thoát nắng, đây lại là đồn công an, nếu bọn họ thật sự phạm tội cũng không dợ bọn họ sẽ bỏ chạy mất. Huống gì chẳng qua chỉ là đánh người, lại cũng chẳng phải là giết người, cứ cho là Trương Minh là lãnh đạo ủy ban giáo dục của thành phố cũng chẳng làm được gì người ta.
Một người cảnh sát trung niên đang đứng trước cửa vội chạy qua, chỉ có điều chưa đầy một phút sau ông ta lại phải chạy lại nói:
-Cục trưởng Trịnh, bọn họ không đồng ý. Bọn họ còn nói nếu không nói cho rõ thì sẽ không mở còng ra! Nếu như muốn mở thì phải là lãnh đạo cục thành phố đến mở họ mới chịu! -Mặc xác hắn! Trịnh Định Quang định buôn vài câu mắng chửi nhưng cũng may ông ta kịp thời ý thức được rằng nếu những lời này mà buông ra thì chắc chắn Thành Nghi sẽ nổi cơn lôi đình nên nhanh chóng ngậm miệng lại.
Thành Nghi cũng hơi ngẩn người ra, có điều ông ta cũng rất nhanh hiểu ý liền nó:
-Cục trưởng Trịnh, nếu đã như vậy, vậy thì phiền ông thông báo cho lãnh đạo của quý cục. Nếu không tôi sẽ nhờ tổng giám đốc Tôn chuyển giúp lời vậy. Trịnh Định Quang trong lòng nghẹn uất, mình sao lại vướng vào chuyện này chứ. Chuyện này nếu như để Tôn Chiếu Luân thông báo cho lãnh đạo thành phố, thì sau này ông ta nhất định sẽ bị mắng đến văng huyết chó.
-Chủ nhiệm Thành, chủ nhiệm Thành, xin bớt giận. Trịnh Định Quang cười cười nói:
-Ở đây rất lạnh, chúng ta vào trong đi, sau đó ông cũng phải cho tôi chút thời gian để tôi tìm hiểu rõ chuyện này được không? -Cục trưởng Trịnh, không phải là tôi xem thường ông, hừ Thành Nghi hừ một tiếng nói:
-Ông nhanh chóng báo cho cấp trên đi, tôi cũng phải báo cáo lại cho tổng giám đốc Tôn. Nếu không tôi cũng không thể gánh hết trách nhiệm này. Trinhj Định Quang trong long tức giận,có điều ông ta cũng chưa đến nỗi mất trí, Thành Nghi và ông ta mới qua lại được một thời gian ngắn, nhưng ông ta là người thế nào thì Trịnh Định Quang cũng biết rõ, nếu không phải là chuyện thực sự gấp, ông ta sẽ không nói ra những lời như vậy. Xem ra, lần này người mà Dư Ba đưa tới, thực sự là một nhân vật quan trọng của tập đoàn Carrefour rồi. Thậm chí là nhân vật còn có thể kinh động đến cả Tôn Chiếu Luân! Nghĩ đến đây, trong long Trịnh Định Quang cũng lập tức phát hoảng, đây đúng mới gọi là tai bay vạ gió, ông ta còn chưa biết đầu cua tai nheo sự việc như thế nào đã bị cuốn vào rồi.
-Cậu Dư, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cậu nói tôi nghe rõ xem nào! Một chút cũng không đợc giấu giếm! còn nữa, chuyện này cục trưởng Dư có biết không? Trịnh Định Quang kéo tay Dư Ba, sắc mặt trầm xuống hỏi. Tuy rằng cha của Dư Ba là cấp trên của ông ta, nhưng chuyện này đã liên quan đến con đường thăng quan sau này của ông ta, nên ông ta cũng không thể quản nổi nhiều chuyện như vậy.
Trịnh Định Quang còn chưa nói xong thì có một cảnh sát chạy vào nói với ông ta:
-Cục trưởng, cục trưởng Dư của cục cảnh sát thành phố gọi điện thoại đến! Trịnh Định Quang dậm chân, nhìn Thành Nghi lúc này đang nói chuyện với Phương Minh Viên, rồi ghé sát vào tai Dư Ba nói nhỏ:
-Cậu Dư, tôi đi nghe điện thoại, cậu nhất định phải giữ chân người tên Thành Nghi kia, đừng để ông ta thông báo cho Tôn Chiếu Luân, nếu không thì phiền phức to! Chẳng nhẽ Dư Ba lại không hiểu cái đạo lý này hay sao, y liền vội vàng gật đầu
Thành Nghi kéo mấy người Phương Minh Viễn vào trong cục cảnh sát, rồi lại kéo Phương Minh Viễn và Trần Trung sang một bên, lúc này mới nói:
-Cậu Phương, chuyện hôm nay là thế nào vậy? Sao cậu lại bị còng tay thế này? Phương Minh Viễn nhấc nhấc tay, nhìn hai bên chiếc còng tay sang lóa trên tay mình lạnh lùng cười nói:
-Hì hì, cái còng tay này đeo vào thì dễ, nhưng muốn tháo ra hả, không dễ như vậy đâu! Trần Trung nói khái quát sự việc cho Thành Nghi nghe một lần, Thành Nghi quay đầu lại nhìn mấy người nhà Trương Minh khinh bỉ nói:
-Đúng là mặt người dạ chó! Loại người đó mà cũng có thể làm lãnh đạo sao! -Chúng ta là người làm ăn trên thương trường, chuyện quan trường không phải chuyện chúng ta quản. Nhưng nếu họ ức hiếp chúng ta, thì cũng không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng được! nếu không người muốn trèo đầu cưỡi cổ chúng ta sau này sẽ ngày càng nhiều! Một phó chủ nhiệm, một phó cục trưởng, hì hì! Trong giọng nói của Phương Minh Viễn nghe có vài phần sát khí.
-Cục trưởng Dư, là tôi Trịnh Định Quang đây! Trịnh Định Quang vội vàng xông vào văn phòng nghe điện thoại.
-Định Quang, cái thằng nhóc Dư Ba có phải là đang ở chỗ cậu không? Trong điện thoại truyền đến giọng nói có vài phần lo lắng của Dư Hải Minh.
-Đúng vậy, cậu Dư đang ở đây. Trịnh Định Quang vội vàng trả lời.
-Ngoài nó ra còn có ai ở đấy? Dư Hải Minh tiếp tục hỏi.
-Còn có phó chủ nhiêm ủy ban giáo dục Trương Minh và người nhà,còn có bốn sinh viên của đại học Hoa Đông được đồn cảnh sát ở đó đưa đến đây nữa! Trịnh Định Quang nói:
-Cục trưởng Dư, chuyện này có gì đó không đúng, trong số những người mà cậu Dư mang đến đây có một người là người của tập đoàn Carrefour. Phó chủ nhiệm văn phòng tổng bộ siêu thị Carrefour tên Thành Nghi ban nãy cũng ở đây, ông ấy bây giờ đang rất tức giận, nói phải đưa chuyện này thông báo cho Tôn Chiếu Luân! -Cái thằng nhóc này đúng là làm xằng làm bậy! Đầu dây bên kia Dư Hải Minh ngập ngừng một lúc sau đó lớn tiếng mắng.
Trịnh Định Quang tất nhiên là không giám tiếp lời, chỉ đợi chỉ thị tiếp theo của Dư Hải Minh.
Cũng may Dư Hải Minh cũng biết giờ không phải là lúc lên lớp người khác, mới chửi được hai câu vội nói:
-Định Quang, cậu nhất định phải làm cho ông ta bình tĩnh trở lại, nhanh chóng nghĩ cách, cho dù là có bắt giam thằng súc sinh kia cũng phải làm cho người ta bớt giận, đừng thông báo chuyện này cho Tôn Chiếu Luân, nếu không chuyện này sẽ hết cách cứu vãn. Tôi sẽ lập tức qua đó! -Dạ! Trong lòng Trịnh Định Quang thầm kêu khổ, Thành Ngi đâu phải là loại người dễ thương lượng, nếu như ông ta kiên quyết đòi gọi điện thông báo cho Tôn Chiếu Luân, chẳng nhẽ mình lại nhốt ông ta vào cục? Nhưng lãnh đạo đã ra lệnh, thì dù không thể làm được cũng phải làm! Có điều trong lòng ông ta cũng không khỏi kinh ngạc, Dư Hải Minh vô cùng chiều chuộng Dư Ba, thế mà ông ta lại có thể nói ra đem dư ba nhốt lại để làm cho đối phương bớt giận, vậy thì đối phương phải là người như thế nào?
-Đúng rồi, cục trưởng, ông phải nhanh lên, mấy người đó đều bị còng tay, Thành Nghi bây giờ đang giận ngút trời, nếu dây dưa kéo dài, tôi thật sự là không thể làm người ta bình tĩnh được. Trịnh Định Quang thở dài nói.
Buông điện thoại xuống, Dư Hải Minh vội vàng chạy ra ngoài, sự việc quá gấp, bây giờ ông ta cũng chẳng them để ý đến cái gọi là hình tượng lãnh đạo nữa rồi!
Không chỉ có Lưu Đông Bảo và Trương Quang Vĩ gọi điện cho ông ta, mà đến cả cục trưởng cũng gọi điện đến. Ngày thường cục trưởng luôn nói chuyện với ông ta rất khách sáo, nhưng lần này thì lại không có chút khách sáo nào, còn thiếu chửi ông ta ngập mặt.
Trương Quang Vĩ đã đem mọi chuyện báo cáo cho cục trưởng, cục trưởng vừa nghe thấy người sáng lập nên siêu thị Carrefour, cổ đông lớn nhất Phương Minh Viễn bị bắt, bị còng tay, lại còn bị Dư Ba đưa đi đâu không rõ thì vô cùng sốt ruột!
Thế nhưng Dư Hải Minh cũng không dám đem chuyện trong số những người bị còng tay còn có cả người sáng lập tập đoàn Carrefour nói cho Trịnh Định Quang biết, Trịnh Địn Quang tuy là gười thuộc phe ông ta, nhưng nếu so với Lưu Đông Bảo thì người này còn có dã tâm hơn, nếu như biết rằng mình đã đắc tội với người sáng lập tập đoàn Carrefour, bị cục trưởng khiển trách, chưa đợi ông ta qua đến đó lại sẽ vì quá sợ mà có tâm địa khác. Tục ngữ chẳng phải có câu “tâm hại người không thể có nhưng tâm phòng người thì không không có đó sao”!
Dư Hải Minh xông vào xe, tiếng còi cảnh sát rú ầm ĩ, trên đường gặp không biết bao nhiêu là đèn đỏ nhưng nó vẫn cứ lao như bay đến Phổ Đông
Khi xe đi được đến nửa đường Dư Hải Minh mới gọi điện thông báo cho cục trưởng và Trương Quang Vĩ. Ông ta nhất định phải bảo đảm mình có thể đến Phổ Đông trước bọn họ, tốt nhất là lúc họ đến thì đã đạt được sự tha thứ của Phương Minh Viễn rồi.
Có điều, e rằng rất khó! Dư Minh Hải cũng thừa hiểu, cái còng tay đó không phải là do Dư Ba đeo cho họ nhưng chuyện nhúng tay này của Dư Ba lại rõ ràng là nghiêng về phía mấy người Trương Minh, đưa người từ đại học Hoa Đông đến quận Phổ Đông lại càng là một món nợ lớn. Nếu như mấy người này là người bình thường thì Trương Quang Vĩ cũng chẳng thể làm gì được ông ta, nhưng lần này đúng là đã cho Trương Quang Vĩ một món hời lớn rồi.
Trong lòng ông ta không khỏi tức giận với Dư Ba, giúp người khác cũng phải xem đối tượng chứ. Ít nhất đừng có rước lửa đốt đít mình chứ!
Nhưng sự việc đã đến nước này, Dư Hải Minh cũng chỉ biết vừa làm vừa xem tình hình mà thôi, mong muốn có kết quả tốt nhất nhưng cũng chuẩn bị tâm lý để đón kết quả xấu nhất.
Chỉ có điều Dư Hải Minh thật không ngờ xích mích giữa Dư Ba và Phương Minh Viễn không chỉ có ngày hôm nay! Bởi vì sự việc lúc đầu của Mạnh Xuân Sinh cũng chỉ là xử lý ở phân cục chứ chưa đưa lên đến Thành phố, Dư Ba thấy Lưu Dũng cũng không có hành động gì tiếp theo nên cũng không nói với Dư Hải Minh.
Dư Hải Minh điên cuồng phóng xe đến, Trịnh Định Quang lúc này cũng đã lôi hết thần phật các phương ra khẩn cầu hết một lượt. Ông ta và Dư Ba đã đem hết sức lực ra trấn tĩnh lại Thành Ngi, nhưng Thành Nghi cơ bản là không thèm nghe lời bọn họ, không những gọi điện thoại cho Tôn Chiếu Luân mà đồng thời còn thông báo cho cả luật sư của tập đoàn là Khổng Lập.
Khổng Lập còn đến nhanh hơn cả Dư Hải Minh, khi Dư Hải Minh vào đến cổng thì Khổng Lập đã đang chất vấn Trương Minh rồi.
-Phó chủ nhiệm Trương, là một cán bộ cấp nhà nước, lại còn là lãnh đạo ủy ban giáo dục thành phố, dạy con không nghiêm đã là một trò cười rồi, lại còn trước mặt người khác nhục mạ ba mẹ của thân chủ tôi, tôi cảm thấy hai cái bạt tai này ông chịu cũng không có chút oan khuất nào đâu. Tất nhiên theo pháp luật của quốc gia, thì hành động của thân chủ tôi là không thể chấp nhận, nhưng chuyện gì cũng có căn nguyên của nó.
Tất cả chi phí chữa trị của ông cầm đến tổng bộ của Carrefour chúng tôi sẽ thanh toán. Còn về những tổn hại về tinh thần, chúng tôi có thể trả nhưng chỉ sợ là ông không dám nhận thôi!
Những lời này của Khổng Lập đúng là có đinh, tổn hại về tinh thần là cái cả hai bên đều có, nếu như Phương Minh Viễn cũng đòi bồi thường như vậy thì thật sự là Trương Minh không thể gánh vác nổi.
-Có cái gì mà không dám chứ? Một trăm nghìn tệ? Hai trăm nghìn tệ? Trương Minh còn chưa kịp nói gì. Kỷ Vận đã không phục nói.
-Đúng là không thể nói chuyện được với người nông cạn! Khổng Lập khinh miệt nhìn bà ta, một trăm hai trăm tệ, đối với Phương Minh Viễn là tiền sao?