Phương Minh Viễn lúc này mới nói:
-Anh Hạ, nói đến nước Úc, anh có ấn tượng gì? -Hả? Nước Úc? Hạ Văn ngẩn ra.
-Nước Úc là một đảo quốc, từng là thuộc địa của Anh quốc, hiện tại vẫn là thành viên khối thịnh vượng chung EEC. Các rặng san hô là một trong những cảnh quan đẹp nhất thế giới. Nước Úc dân ít đất nhiều, kinh tế phát triển, được xem là quốc gia tư bản phát triển. Hạ Văn ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm:
- Úc còn sở hữu các động vật quý hiếm như kanguru và chuột túi. Công nghiệp chăn nuôi tương đối phát triển.
Trên mặt có chút nóng lên, hai tay Hạ Văn duỗi ra, bất đắc dĩ nói:
-Về nước Úc tôi chỉ biết có chừng đó. Đúng rồi, thủ đô của nó là Sydney. -Sai rồi! Thủ đô của Úc căn bản không phải là Sydney. Có điều Sydney là thành phố lớn nhất. Thủ đô lúc đầu của Úc là Melbourne, về sau thủ đô chính thức của Úc là Canberra. Lâm Dung bên cạnh không chút lưu tình chỉ ra, còn giơ tay trên mặt mình chà chà. Hạ Văn không khỏi có chút xấu hổ.
Phương Minh Viễn cười cười, ở Hoa Hạ những năm 90, đối với nhiều người nước Úc ở nam Thái Bình Dương vẫn còn rất xa lạ. Tầm mắt mọi người đều nhìn vào Bắc Mĩ, nếu không thì Châu Âu, dường như chỉ có những quốc gia này mới là phát triển. Chỉ khi nào nhắc đến kanguru và chuột túi thì người ta mới có thể nhớ tới đất nước này.
Thực ra, nước Úc từ trong chiến tranh thế giới thứ hai đã là một quốc gia vô cùng quan trọng.
Là một trong sáu quốc gia có diện tích lớn nhất trên thế giới, diện tích của Úc bằng ½ diện tích toàn bộ Tây Âu. Nước Úc không chỉ có lãnh thổ rộng lớn, sản vật phong phú, là quốc gia phát triển nhất ở nam bán cầu, cũng là quốc gia đứng thứ tư trên thế giới về xuất khẩu nông nghiệp, lại rất giàu khoáng sản trong đó bao gồm cả quặng sắt.
Nhưng chỉ có điều phải đợi đến thiên niên kỷ sau khi tình hình nhập khẩu quặng sắt ở Hoa Hạ lâm vào khó khăn về giá cả, mới khiến cho mọi người trong nước đều biết đến nước Úc.
-Anh Hạ, tôi có một nhiệm vụ quan trọng, cần phải có người đến Úc trong thời gian dài trông coi việc khai thác, không biết anh có muốn đi hay không? -Tôi? Hạ Văn kinh hãi suýt nữa nhảy dựng khỏi sô pha.
-Ừ, nhiệm vụ quan trọng nhất. Tương lai có liên quan đến nhiều dự án đầu tư nhiều tỷ đô la. Cho nên trước mắt tôi cần có người tới Úc tiến hành khảo sát thị trường. Đồng thời quen thuộc với tình hình địa phương, vì công việc sau này tạo cơ sở nền tảng tốt. Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
-Trước mắt, tôi tin tưởng, tạm thời không có người nào có thể giao công tác quan trọng, chỉ có anh Hạ. Nếu nói anh đồng ý… -Tôi đồng ý. Phương Minh Viễn nói tới rồi, cũng đã phân tích ở trên, Hạ Văn hiểu rõ nếu từ chối thì quá kỳ cục. Dù sao hiện tại mình cũng là nhân viên tạm thời của nhà họ Phương, ông chủ cũng đã thương lượng tốt, đó chính là ông chủ để mắt đến mình, nếu mình không đi, như vậy liền chặt đứt tiền đồ sản nghiệp của mình ở nhà họ Phương. Hơn nữa, nghe trong ý tứ của Phương Minh Viễn.
Tương lai nước Úc hiển nhiên là trọng điểm đầu tư của nhà họ Phương, chính mình đi đến Úc, nếu như lúc đầu hoàn thành tốt công tác, biết đâu sau này một khối sẽ giao cho mình quản lý. Như vậy một mình phụ trách một dịp may, nếu để tuột khỏi tay dễ dàng, chỉ sợ sau này hối hận không kịp.
-Cậu Phương, chỉ e là đối với nước Úc tôi chưa hiểu rõ hết, chỉ sợ đi sẽ hỏng việc. Hạ Văn vẻ mặt đau khổ nói. Y sau khi tốt nghiệp, tuy là coi như cũng đã có công tác một thời gian, nhưng có nhiều vấn đề thực tế tại một nơi như vậy cần phải đầu tư một chút thời gian. Phương Minh Viễn nhắc tới đây là cơ hội quan trọng, là dự án lớn, nếu bởi vì mình nghiệp vụ không quen mà hỏng việc lớn, đến đó chỉ có nước đưa tay chân cho hắn chặt.
-Việc này anh không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ có người trong nhà phụ trách đến hỗ trợ. Việc anh cần làm ở Úc là phải thiết lập mối quan hệ thật tốt tạo điều kiện cho dự án đầu tư sau này đánh vào Úc thuận lợi hơn. Chị dâu cũng có thể đi cùng anh. Phương Minh Viễn lại nói khiến cho Hạ Văn trùng giọng.
Phương Minh Viễn vẫy tay, Lâm Dung đứng dậy lấy tấm bản đồ nước Úc đặt trên bàn.
Phương Minh Viễn gọi Hạ Văn lại nói:
-Anh tới nhìn xem, Úc và Nam Hải nằm kế bên nhau, lại giáp eo biển, theo hải vận mà nói rất tốt về giao thông vận tải biền, thương mại thuận lợi phát triển. Úc vốn là thuộc địa của Anh quốc. Những năm 50 của thế kỷ trước ở 2 nơi phát hiện ra mỏ vàng là New South Wales và Victoria. Rất nhiều người đãi vàng từ nhiều châu lục: châu Âu, châu Mỹ và Hoa Hạ chen chúc tới. Vậy nên dân số tăng lên hơn gấp đôi, từ hơn một trăm ngàn dân tăng lên hàng triệu dân. Sau đó rất nhiều mỏ vàng quan trọng được phát hiện, đồng thời cũng tìm thấy số lượng lớn tài nguyên khoáng sản, nhờ thế mà nước Úc nhanh chóng giàu lên và phát triển vượt bậc. Tuy nhiên bởi vì nước Úc có ít người bản xứ, mặc dù phát hiện ra nhiều tài nguyên khoáng sản, cũng không có tiến hành dốc sức khai thác. Hạ Văn nghe từng câu từng chữ Phương Minh Viễn nói, từ đó phân tích Phương Minh Viễn muốn phái mình tới nơi nào.
-Anh lúc này tiến hành khảo sát trọng điểm nơi này! Phương Minh Viễn chỉ lên trên bản đồ.
-Tây Úc. Hạ Văn nhẹ giọng hỏi với chút kinh ngạc. Theo bản đồ ta có thể thấy được, nước Úc phát triển nhất là ở phần New South Wales, nơi mà Anh quốc đã khởi đầu xây dựng nền tảng của sản xuất và khai thác thuộc địa, cũng là nơi dân cư đông đúc, công thương nghiệp phát triển. Theo trên bản đồ có thể thấy, tây Úc là lớn nhất với diện tích gần 1/3 ấn độ dương, chiếm được tây Úc coi như chiếm được 1/3 Ấn độ dương, lại có cả 3 trung tâm sa mạc lớn. Mức độ phồn thịnh không thua kém gì New South Wales và Queensland.
-Tây Úc tuy rằng diện tích hơn hai triệu km2 nhưng dân cư lại không đến 2 triệu người, chia ra một km2 còn không có đến một người. Hơn nữa tuyệt đại bộ phận lại tập trung ở thủ phủ Perth. Tây Úc khí hậu khô ráo, ít mưa, không thuận lợi cho mùa màng, vì vậy ít dân cư tập trung. Lâm Dung chỉ vào bản đồ nói:
-Chỉ có nơi này vùng là đồng bằng duyên hải có con sông trải qua, thuận lợi cho nông nghiệp. Còn bên này thì đất đai cằn cỗi vì người dân làm nơi định cư. Hạ Văn có đôi chút khó hiểu, nếu tây Úc không thuận lợi như vậy mà Phương Minh Viễn lại muốn mình khảo sát làm gì? Tổng số dân cư không đến 2 triệu người, ngay cả một tỉnh lị thành thị ở Hoa Hạ cũng còn đông dân hơn mức đó, thu nhập cũng tương đương. Vì sao lại không chú tâm vào New South Wales, nơi tập trung đông dân cư.
-Anh Hạ, anh phải biết trễ nhất là tới tháng 1 năm 1997, nhà máy sắt thép của nhà họ Phương ở tỉnh Liêu Ninh sẽ bắt đầu sản xuất. Mà anh không thấy Hoa Hạ mấy năm qua kinh tế phát triển nhanh chóng, nhu cầu sắt thép đồng thời tăng trưởng. Cùng với tổng giá trị GDP tăng trưởng kéo theo nhu cầu sắt thép tăng cao, mà quặng sắt trong nước không đáp ứng đủ nhu cầu của các xí nghiệp trong nước, như vậy các xí nghiệp đó sẽ phải chuyển hướng ra nước ngoài, mà Úc tương lai sẽ là nơi cung ứng chủ yếu. Phương Minh Viễn chỉ tay vào tây Australia và nói:
-Đây là nơi cất giữ quặng sắt lớn nhất nước Úc. Hạ Văn hiểu ra nói:
-Cậu Phương, ý của cậu là để tôi đi tới Úc trước tiên vì tập đoàn ở chỗ này chuẩn bị đầu tư khai thác mỏ? -Không sai. Phương Minh Viễn nói:
-Đúng là như vậy. Đây chính là liên quan đến việc đầu tư nhà máy quặng sắt thép sau này. Đầu tiên là có quan hệ đến nhà máy sắt thép ở tỉnh Liêu Ninh, lại có quan hệ đến quyền lực định giá nhập khẩu quặng sắt ở Hoa Hạ. Ở kiếp trước cúa Phương Minh Viễn là bởi vì quặng sắt hằng năm điên cuồng tăng giá, các xí nghiệp sắt thép ở Hoa Hạ luôn phải trả rất nhiều ngoại tệ mà chi phí khổng lồ cho quặng sắt cuối cùng người dân là người thiệt thòi nhất.
Mà trong quá trình này, cùng rất nhiều nhu cầu quặng sắt, đóng vai trò thúc đẩy chính mình ngăn chặn một cách kịp thời việc tăng giá của các nhà cung cấp quặng sắt lớn. Cái này sau khi chia hết hoa hồng, chi phí thì vẫn còn lợi nhuận cao, không hề có thua lỗ, đồng thời còn ngăn chặn kinh tế Hoa Hạ phát triển.
Phương Minh Viễn từ ngày sống lại luôn lo lắng nhớ tới quặng sắt ở Úc, nhưng Úc đối với người Hoa Hạ mà nói lại không thân thiết mấy, một bên là người da trắng, là đồng minh của Mỹ, đối với nhà đầu tư tư nhân của Hoa Hạ tiến vào thị trường tư bản, Úc vẫn luôn không ủng hộ. Đó là lí do vì sao Phương Minh Viễn đang chờ đợi thời cơ. Chờ đợi một nước Úc không thể cự tuyệt nguồn vốn tư bản tiến vào.
Mà Phương Minh Viễn hoàn toàn biết rõ hai năm sau đó, cũng chính là năm 1997 một cuộc khủng hoảng kinh tế bắt đầu ở Thái Lan. Rồi sau đó nhanh chóng lan rộng đến toàn bộ Đông Nam Á. Cuộc khủng hoảng bất ngờ xảy ra khiến cho thị trường ngoại hối và chứng khoán ở khu vực này suy sụp đột ngột, nền kinh tế bị ảnh hưởng trầm trọng. Nước Úc, tiếp giáp Đông Nam Á tất nhiên cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng này, nền kinh tế cũng bị ảnh hưởng lớn.
Tới thời điểm mà Úc nóng lòng muốn thúc đẩy kinh tế phát triển, thì cũng không từ chối nguồn vốn tư bản.