La Trung Hoa trong lòng đã đem Tiền Hâm hận chết ! Nếu không phải vì nó giở trò, y sao lại có thể rơi vào hoàn cảnh xấu hổ này!
Thượng Hải là trung tâm kinh tế Hoa Hạ, là thành phố trực thuộc trung ương, tất nhiên là nhiều tiền thế lớn, đối với việc chi trả cho hệ thống cảnh sát hàng năm, địa phương nhỏ không thể so sánh với ! Nhưng điều này cũng không nghĩa, hệ thống cảnh sát Thượng Hải tiền nhiều không có chỗ tiêu xài. Phải biết rằng, tiếp đãi lãnh đạo cấp trên phải tiêu tiền, tiếp đãi đồng cấp đồng hành phải tiêu tiền, lãnh đạo ăn uống phải tiêu tiền, lãnh đạo đi ra ngoài ngâm chân chơi cũng tiêu tiền, cũng là lấy tiền bên trong cục! Cho nên không ai chê tiền nhiều , vĩnh viễn đều là không đủ tiêu!
Tập đoàn Carrefour ở Thượng Hải vẫn luôn luôn chấp hành chính sách, tiến hành ưu đãi đối với người nhà của cảnh sát và gia đình quân nhân , nhưng đối với những người này lực hấp dẫn đương nhiên là giảm xuống rất nhiều.
Dù sao kinh tế Thượng Hải phát đạt, mọi người có thể lựa chọn đường sống , nhưng điều này cũng không có nghĩa, cảnh sát có thể bỏ qua ý tốt của Tập đoàn Carrefour. Dù sao không phải tất cả cảnh sát đều có bằng cấp cao và năng lực cao, Tập đoàn Carrefour cung cấp chức vị này đối với rất nhiều người vẫn đang có thêm lực hấp dẫn thật lớn.
Hơn nữa Tập đoàn Carrefour hiện giờ đã là một tấm danh thiếp của Thượng Hải, đã được các lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chú ý cao!
La Trung Hoa chính là có hậu thuẫn lớn hơn nữa, không lo lắng nhóm đồng sự bất mãnthì cũng phải ngẫm nghĩ đến suy nghĩ của các lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố! Này nếu tin tức này bị lọt ra ngoài... La Trung Hoa trong lòng lạnh như băng . Mặc kệ người thanh niên trước mặt rốt cuộc có lai lịch như thế nào, người ta có thể nói chuyện với Tôn Chiếu Luân , nói như vậy đủ rồi!
Tiền Hâm a Tiền Hâm, ngươi lúc này đây đã hại chết ta rồi!
-Cậu Phương, tôi chỉ là một Phó đồn trưởng .. Tôi cũng không có cái quyền đó đâu! La Trung Hoa mặt nhăn nhúm thành một khối!
Phương Minh Viễn nhìn nhìn thân mình Tiền Hâm hơi hơi phát run, vẻ mặt đầy mồ hôi . Theo lý, việc này không coi là đại sự gì, nhưng đùa giỡn nữ nhân cũng phải phân tình huống, ví dụ như đùa giỡn nữ viên chức công ty bình thường và đùa giỡn mẹ của Vương tử Anh quốc, nó có thể là một kết quả sao?
Triệu Nhã răng cắn lấy môi, oán hận một tay giật lấy nội y của chính mình nói:
- Các ngươi đều xem xong rồi chứ? Thiện Thiện, lát nữa đem những quần áo này thu dọn hết mang đi thiêu hủy!
Vừa nghĩ tới quần áo bên người bị người lạ vỗ về chơi đùa, nhìn lại tên cảnh sát, Triệu Nhã liền cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên!
Phùng Thiện lập tức thưc hiện, đối với những thứ bị vứt lộn xộn trên nền nhà, phía trên đã bị bẩn, mới vừa rồi lại bị bọn La Trung Hoa nhìn thất hết, thậm chí còn quần áo còn bị sờ mó qua, cô cũng không thể chịu đựng được, không cần Triệu Nhã nói, cô cũng quyết tâm đem toàn bộ quần áo đều vứt bỏ hết.
Tiền Hâm sắc mặt từ xanh biến thành tím, y nghĩ đến, Triệu Nhã này hiển nhiên là nghĩ quần áo bị tay y sờ qua, ngại bẩn!
Tiền Hâm lớn như vậy, chưa từng bị ai làm mất mặt trước mặt mọi người! Nhưng hiện giờ là tình thế mạnh hơn người, y mặc dù là không hiểu thế sự, đại danh Tổng giám đốc Tập đoàn Carrefour Chiếu Luân y cũng phải biết đến! Cho dù là không biết, nhìn sắc mặt hiện tại của La Trung Hoa , y cũng sẽ biết mình đã gây ra chuyện lớn ! - Chủ nhiệm Dương, Chủ nhiệm Mai, trong ký túc xá phát sinh chuyện như vậy, thật sự là khiến cho một số người bất ngờ, tuy nhiên tôi cũng chú ý tới, cổng chính khu ký túc xá giáo viên này không có nhân viên trực ban, tất cả mọi người có thể tùy ý ra vào, nên đối với việc bảo đảm các tài sản của các giáo viên thật bất lợi!
Phương Minh Viễn quay đầu nói với Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình.
Dương Vĩnh Xương trong lòng cười khổ, khu ký túc xá giáo viên này thật chất chủ yếu là cấp cho những người vừa mới tiến vào xã hội, những giáo viên trẻ tuổi chưa có gia đình, đại hoạc Thân Hoa dù sao cũng là đại học trọng điểm quốc gia, bình thường chỉ cần ở trong trường công tác năm sáu năm là có thể rời khỏi ký túc xá được phân đến một căn hộ chính thức. Cho nên, những giáo viên ở nơi này, đều không có nhiều tài sản, mà cũng sẽ không để ở trong phòng. Giống Triệu Nhã bọn họ như vậy, tài sản trong phòng có hơn mười vạn tệ , có thể nói là có một không hai! Nhưng tình hình thực tế là như vậy, còn có thể nói thế nào nữa, cũng không thể nói với Phương Minh Viễn, việc này không thể trách công tác bảo vệ trường học làm không tốt, mà trách bọn Triệu Nhã để điện thoại di động trong ký túc xá! Đó không chỉ là đùn trách nhiệm , mà còn là chọc tức vị này nữa ! - Đúng vậy, cậu nói rất đúng, là chúng tôi có chút sơ suất ! Cứ nghĩ trong trường học có bảo vệ, có gác cổng, lại có tường vây quanh, thật sơ suất đối với an toàn của ký túc xá giáo viên!
Dương Vĩnh Xương liên tục gật đầu nói. Mấy người bên cạnh La Trung Hoa nghe xong trong lòng đều run rẩy, vị này tốt xấu gì cũng là Chánh văn phòng đại học Thân Hoa, cũng là bốn mươi tuổi rồi, nhưng nói chuyện với người thanh niên này không ngờ đều rất lễ phép.
Phương Minh Viễn nhìn bên trong lung tung lộn xộn, quay đầu hỏi La Trung Hoa nói:
- Cảnh sát La, điều tra lấy chứng đã hoàn thành hay chưa ? Căn phòng này có thể thu dọn được chưa?
La Trung Hoa rùng mình một cái, vội vàng cười làm lành nói:
- Cậu Phương, nếu liên quan tới vụ án mà số tiền lớn như thế thật, tôi nghĩ người của khu cục và cục….. thành phố đều có khả năng sẽ xuống, tiến thêm một bước điều tra lấy chứng phạm tội tại hiện trường, tôi cảm thấy, nơi này vẫn tạm thời giữ lại nguyên dạng!
Vừa rồi bọn họ tuy rằng cũng tiến hành điều tra lấy chứng cứ rồi, nhưng La Trung Hoa chính mình hiểu rõ trong lòng, vốn bọn họ không làm gì nhiều, đương nhiên cũng không thể xem xét toàn diện. Hơn nữa đây hiển nhiên là một tay già đời làm án, muốn điều tra tìm ra manh mối, rất khó rất khó!
Nhưng đối với vụ án này khẳng định là phải tìm ra kết quả ! Không phá án liền khó có thể giải thích ! La Trung Hoa cũng không dám tùy tiện để cho Phương Minh Viễn thu dọn phòng ở, nếu chẳng may còn có một số manh mối mà bọn họ vốn chưa chú ý tới thì sao? Đó không phải là tự đem tảng đá đập chân chính mình ! - Còn muốn có người đến điều tra lấy chứng cứ?
Triệu Nhã lập tức hai hàng lông mày liền dựng lên. Quần áo của chính mình đã bị cảnh sát nhìn thấy hết còn không tính, giờ lại muốn có nhiều người xem hơn?
- Cô sinh viên này, người trong khu cục và cục….. thành phố phụ trách điều tra lấy chứng có đồng chí nữ, chúng ta có thể đánh báo cáo xin bọn họ phái đồng chí nữ phụ trách.
La Trung Hoa vội vàng giải thích nói.
Kỳ thật cho dù là y không xin, chuyện Tiền Hâm một khi báo lên, người ở cục thành phố khẳng định sẽ chú ý tới ảnh hưởng . Mấy vị này cũng không phải là người thường! - Được rồi, việc này giao cho cảnh sát La! Tiểu Nhã , hai em đi theo anh, mình sẽ tìm chỗ khác ở cái đã, chờ bọn họ điều tra lấy chứng cứ xong , rồi trở về thu dọn phòng sau!
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ nói:
- Chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Mai, cảnh sát La, các vị đều vất vả rồi. Bây giờ cũng tới thời gian ăn cơm , tôi mời các vị đến khu vực gần đây ăn cơm nhé!
Dương Vĩnh Xương, Mai Đình Đình, La Trung Hoa mấy người đương nhiên là chối từ liên tục, Phương Minh Viễn cười nói:
- Tôi gần đây phải tiếp đãi một vị khách đến từ nước ngoài, không có thời gian chú ý chuyện này, các cô ấy còn phải đi học, sau này còn phải nhờ vả các vị, ăn một chút cơm rau dưa, không đáng là gì! Các vị đừng chối từ nữa. Trợ giảng Mạnh, trợ giảng Ngô hai vị cũng cùng đi nhé. Tôi ở dưới lầu chờ các vị.
Dứt lời, Phương Minh Viễn căn bản không để cho mấy người có cơ hội cự tuyệt, dắt Triệu Nhã và Phùng Thiện, đi ra ngoài.
Dương Vĩnh Xương bốn người đương nhiên là vội vàng theo sau, có thể kéo gần quan hệ với Phương Minh Viễn, điều này sao có thể dễ dàng buông tha.
Về phần La Trung Hoa, y đương nhiên hiểu được, chuyện đã tới bước này, lại cự tuyệt thì không phải là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt ! Tuy nhiên còn lại ba viên cảnh sát trẻ, y không có ngốc đến nỗi mang bọn họ đi cùng! - Hai ngươi và tiểu Tiền lập tức về sở , đem sự tình chân tướng từ đầu chí cuối tiến hành tổng hợp, lập tức báo cáo lên cục, xin tinh binh mãnh tướng tiến đến, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất phá án!
Nếu y đi rồi, cũng không dám để ba người này ở lại chỗ này, nếu ba tên tiểu tử thối này ở lại đây làm chuyện gì đó, sự tình sẽ hoàn toàn không có cách nào cứu vãn nổi!
Đợi đến lúc bọn La Trung Hoa đi xuống lầu, đi đến phía trước, khi nhìn thấy xe của Phương Minh Viễn, lúc này dường như con ngươi nhảy ra hốc mắt. Giấy thông hành của chiếc xe này, ngay cả Ủy ban nhân dân thành phố và tòa nhà Thành ủy đều không dám ngăn trở! Hạng nhất nha, càng có thể xác định, lai lịch người thanh niên này không phải là tầm thường a! Phải biết rằng, trong cục cũng chỉ có vài vị lãnh đạo cấp cao mới có thể có đãi ngộ như vậy!
Đương nhiên , lúc này trong lòng y lại càng thêm căm hận Tiền Hâm, tiểu tử ngươi không thể thành thật một chút sao? Ngươi nhiều chuyện, chính mình đã để lại ấn tượng xấu trong mắt người ta! Đây chính là có thể tốc hành lên trời nghe tên đại nhân vật a! Chính mình ở trong sở lăn lộn nhiều năm như vậy, khó được có một cơ hội như vậy, lại còn bị Tiền Hâm làm cho bại hoại ! Nghĩ đến đây, La Trung Hoa liền không khỏi một bụng đầy cơn tức!
Lúc này đây, nhất định phải đem Tiền Hâm tên tiểu thối đó đá ra ngoài! Cho dù cha nó là cục trưởng Cục Y tế cũng vô dụng! La Trung Hoa nhìn lướt qua Tiền Hâm đang đứng một bên, ngầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Phương Minh Viễn một chiếc xe hiển nhiên là không đủ chỗ ngồi, cũng may Dương Vĩnh Xương đã điều một chiếc xe con từđại học Thân Hoa đến đây, Triệu Nhã, Phùng Thiện và Phương Minh Viễn ngồi vào sau, La Trung Hoa, Dương Vĩnh Xương bọn họ còn lại cũng ngồi vào xe. Xe con rất nhanh liền đi tới tửu lầu của Phương gia ở gần đó, nơi này đã đặt cho bọn họ một gian phòng riêng.
Đồ ăn đươc đưa lên, cũng vô cùng phong phú, Dương Vĩnh Xương mấy người đều cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ)! Bọn họ đều hiểu được, buổi tối nếu muốn đặt phòng riêng ở tửu lầu của Phương gia rất khó, ngoại trừ một số cán bộ lãnh đạo cấp cao, nếu không bất chợt muốn đặt một gian phòng riêng kia cũng không phải là dùng tiền là có thể làm được!
Phương Minh Viễn cùng bọn họ ăn mấy miếng, Trần Trung tiến vào nói vài câu bên tai hắn, Phương Minh Viễn liền dắt Triệu Nhã và Phùng Thiện đứng dậy nói:
- Dương chủ nhiệm, Mai chủ nhiệm, cảnh sát La, các vị ở trong này dùng cơm nhé, chúng tôi một lát nữa còn phải tiếp đãi một người bạn ngoại quốc, chỉ sợ là không có thời gian ngồi với các vị, các vị ăn xong, sẽ có xe đưa các vị trở về! Chúng tôi phải đi trước xin lỗi không tiếp được!
Dương Vĩnh Xương mấy người vội vàng đứng dậy luôn miệng nói không sao.
Đợi sau khi ba người Phương Minh Viễn rời khỏi, năm người nhìn bàn rượu và thức ăn, Dương Vĩnh Xương khinh thở dài một hơi nói:
- Mọi người ăn đi, một bàn ít nhất vài ngàn tệ, đừng lãng phí !