Chương 1053: Quyển 5 Chương 145

Tuy Lý Quân Dao nói muốn đánh gãy chân Lý Đông Dương, nhưng cuối cùng có đánh gãy được không, cũng không có ai biết, vì mấy ngày hôm nay, Lý Đông Dương bị Lý Quân Dao ra lệnh đóng cửa suy nghĩ về những lỗi lầm trong ba tháng.

Phương Minh Viễn tất nhiên cũng không thèm để ý, bây giờ dù sao cũng là xã hội hiện đại, không phải thời cổ đại, hơn nữa từ sau khi nhà họ Phương nổi lên, hình tượng đối ngoại vẫn là trong sáng hoà thuận, việc cha đánh gãy chân con, tất nhiên không thể vì mình mà xảy ra. Cũng không đáng.

Cái giá mà Lý Quân Dao phải trả, tất nhiên cũng không thể nhỏ nhặt như thế, tập đoàn Thịnh Thế trong ba năm tới, đối mặt với giá cả mua bán của tập đoàn Carrefour, trên cơ sơ chủ động trong năm nay, lại chiết khấu 5%. Tuy rằng nghe có vẻ là một con số không lớn, nhưng loại đồ mì ăn liền này, luôn luôn là lấy số lượng để giành phần thắng, tổng số lượng cuối cùng tính toán xong cũng là một con số tương đối khả quan. Hơn nữa, suy xét mấy năm nay, các nguyên vật liệu của Hoa Hạ vẫn đang trong xu thế tăng không ngừng, lại bỏ tiền thuế và các chi phí cần thiết, tập đoàn Thịnh Thế sau ba năm hợp tác với tập đoàn Carrefour, có thể coi là lợi nhuận ít thậm chí là không có lợi nhuận kinh doanh nữa. Bài học bi thảm này, đủ để khiến cha con nhà họ Lý khắc sâu trong lòng rồi. Tuy nhiên, Phương Minh Viễn cũng thể hiện một cách rõ ràng, tập đoàn Carrefour cũng không dự định chiếm cái lợi này. Tất cả sự nhường lợi nhuận của tập đoàn Thịnh Thế , đều phải tổng hợp lại, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thịnh Thế, quyên góp cho công trình hy vọng và hội chữ thập đỏ, dùng để giúp đỡ những người ở các vùng khó khăn.

Quyết định này của Phương Minh Viễn, Lý Quân Dao tất nhiên là không thể đưa ra ý kiến gì khác.

Phần lợi nhuận này đã quyết định nhường cho nhà họ Phương, ông ta tất nhiên cũng sẽ không nhiều chuyện vung tay múa chân. Nhưng Phương Minh Viễn làm như vậy, chắc chắn là vì danh tiếng tập đoàn Thịnh Thế kiếm được trước mặt dân chúng, tin rằng số tiền quyên tặng khả quan như thế này, sẽ khiến nhiều phương tiện truyền thông chú ý đến. Đối với sự phát triển của tập đoàn Thịnh Thế, sẽ có tác dụng thúc đẩy trực tiếp.

Thậm chí Phương Minh Viễn còn nhắc nhở ông ta, có thể thể hiện rõ trên mặt ngoài của gói mì ăn liền dòng chữ mỗi thương phẩm người mua hàng mua, tập đoàn Thịnh Thế sẽ quyên góp bao nhiêu tiền cho công trình từ thiện. Trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, đây hoàn toàn là cách làm quá cũ, còn hiện nay, lại vẫn làm cách làm mới tinh. Lý Quân Dao lập tức ý thức được, một cơ hội buôn bán khổng lồ trong đề nghị này.

Khi đặt điện thoại trong tay xuống, Lý Quân Dao đối với Phương Minh Viễn, không chỉ không có nửa chút oán hận trong lòng, trái lại còn cảm động không hết. Tuy rằng, để bù đắp cho những tai hoạ Lý Đông Dương gây ra, tập đoàn Thịnh Thế sẽ phải trả giá nặng nề cho việc này trong ba năm tới, lợi nhuận của tập đoàn Thịnh Thế, chắc chắn giảm xuống một phần ba, thậm chí có thể nhiều hơn. Nhưng sự hồi báo Phương Minh Viễn tiện tay cho ông ta, lại hoàn toàn có thể bù đắp được phần tổn thất nhày. Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Thế còn có thể mượn việc này để có được thanh danh tốt đẹp trong xã hội. Tính như thế, hình như ông ta vẫn có lợi.

-Minh Viễn cậu quá yếu lòng rồi. Phương Minh Viễn vừa buông gác máy, vừa ngồi xuống. Triệu Nhã bất mãn nói. Theo cô ấy, không ngờ Lý Đông Dương dám trực tiếp uy hiếp sự an toàn tính mạng của họ, đánh trả người như thế này như thế nào, cũng đều không đủ. Phương Minh Viễn lại giơ cao đánh khẽ, nhìn thì có vẻ cái giá Lý Quân Dao phải trả không nhỏ, trên thực tế, Phương Minh Viễn lặng lẽ trả lại sự trả giá này. Há chẳng phải cơ bản không có tác dụng giết gà doạ khỉ sao?

Phương Minh Viễn giơ tay gãi chóp mũi cô ấy, lại cười mà không nói gì. Đối cới Lý Quân Dao, những gì cậu ta biết còn nhiều hơn bọn Triệu Nhã rất nhiều. Không chỉ là mợi thứ trong kiếp này mà còn có cả trong kiếp trước nữa.

Lý Quân Dao, vừa thoát ly nhân viên công vụ trước thể chế bôn tẩu kinh doanh, tuy trong quá trình làm giàu của ông ta, cũng không thể tránh khỏi nhiễm phải một số “tội trạng”, nhưng theo Phương Minh Viễn trong môi trường xã hội lúc đó, muốn nổi lên như một doanh nghiệp tư nhân trong sạch như nhà họ Phương, có thể nói là có một không hai.

Thể chế cứng nhắc, thu thế quá cao, rất nhiều phụ phí và phân bổ, không nhận được tiền hỗ trợ của ngân hàng còn có các quan chức tham lam đó, trong quá trình làm giàu quyết định đại đa số doanh nghiệp tư nhân, cũng có “tội trạng” như thế. Đây không phải là sai lầm của các doanh nghiệp này mà là vấn đề thể chế của chính phủ. Chỉ cần không buôn thuốc phiện, không mại dâm, không làm hàng giả, không phá hoại sản xuất mà không để ý đến người dân ở vùng đó, không ác ý khất nợ tiền lương của công nhân, theo Phương Minh Viễn, những tội khác đều coi là không đáng kể.

Buôn lậu? Ha ha, nếu nói một câu khó nghe, thì khi tiến vào con đường này, đồng thời làm lâu rồi, hơn 90% số người đều đều không phải là xuất thân từ dân đen. Trốn thuế lậu thuế ư? Người đầu tư trốn thuế lậu thuế ở Hoa Hạ, không phải là doanh nghiệp tư nhân, là chính là những doanh nghiệp quốc doanh đó. Tuy rằng trên danh nghĩa, các doanh nghiệp quốc doanh này là do toàn dân khống chế, trên lý luận là thuộc về tất cả công dân trên toàn quốc, nhưng trên thực tế mà nói, các doanh nghiệp quốc doanh này sớm đã trở thành cây hái tiền của một số quan chức. Họ không những không nộp lợi tức của thuế nên có cho nhà nước, trái lại hàng năm còn muốn lấy tất cả trợ cấp từ nhà nước về danh nghĩa.

So sánh người kinh doanh của các doanh nghiệp quốc hữu với các quan chức, tuy Lý Quân Dao không thể coi là trong sạch, nhưng cũng sạch sẽ hơn các quan chức nhiều.

Hơn nữa, Hoa Hạ từ xưa đã có câu châm ngôn Trọng nghĩa khí từ người giết cho, phụ lòng người khác đều là người đọc sách. ấn tượng sâu sắc nhất để lại cho Phương Minh Viễn là, sau mấy năm xảy ra, sau khi Ấn Độ Dương xảy ra sóng thần, các nước Đông Nam Á, và Ấn Độ đều chịu sự tấn công của sóng thần, rất nhiều người đã chết. Tồn thất về tài sản vô cùng nghiêm trọng.

Trong đó, cũng bao gồm cả Indonesia.

Lúc ấy, chính phủ đã kêu gọi nhân dân và doanh nghiệp tiến hành quyên góp cho Đông Nam Á, tất cả tập đoàn Thịnh Thế của Lý Quân Dao, cũng đã quyên góp năm triệu nhân dân tệ. Nhưng không giống với các doanh nghiệp khác, khi ta quyên góp, ông ta đã đề ra một cách rõ ràng, số tiền quyên góp của tập đoàn Thịnh Thế, không được chảy về Indonesia.

Lúc đó cũng có phóng viên không hiểu nên hỏi ông ta, Lý Quân Dao chỉ đơn giản nói một câu Tôi không thể dùng tiền mồ hôi nước mắt của các công nhân trong tập đoàn Thịnh Thế, để giúp đỡ những kẻ vừa tàn sát đồng bào của chúng ta.

Khi đó, sự việc người Indonesia giết hại người Hoa làm kinh hoàng cả thế giới đã xảy ra, vẫn còn lâu mới có kết quả, tuy các phương tiện truyền thông chính thống trong nước, đới với việc này đã ngừng bình luận, không lên tiếng nữa, người phát ngôn của chính phủ cũng chỉ hời hợt kháng nghị vài câu. Thậm chí bên trong, còn áp chế những người nhận được tin đó, không được biểu tình trên phố, không được kháng nghị trước đại sứ quán của Indonesia, không được lan truyền khắp nơi...

Mọi người đều biết dân Do Thái từng chịu sự giết hại quy mô lớn, nhưng ở phương đông, người Hoa cũng đã chịu sự cực khổ như thế. Còn Indonesia ở Đông Nam Á là một trong những nước có vấn đề bài Hoa nghiêm trọng nhất thế giới. Lịch sử bài Hoa của nó có thể nói là kéo dài từ xa xưa, từ năm 1740, khi Indonesia vẫn là thuộc địa của Hà Lan thì “ Hồng khê thảm án” bắt đầu, ở Indonesia đã xảy ra rất nhiều cuộc bài xích quy mô lớn, thảm kịch giết hại, hãm hại người Hoa và Hoa kiều. Ví dụ thảm án Tứ Thuỷ tháng 11 năm 1945, thảm án Vạn long tháng 3 năm 1946, thảm án Văn Đăng tháng 6 cùng năm, thảm án Sơn. Dương tháng 8, thảm án Baganyadi tháng 9, thảm án Palembang tháng 1 năm 1947.

Sau những năm 60 của thế kỷ 20, Indonesia thường xảy ra các cuộc bài xích quy mô lớn, náo loạn bài Hoa, ví dụ như từ tháng 3 đến tháng 5 năm 1963 cuộc bạo loạn bài Hoa từ miền tây Java lan đến miền trung và đông Java, làn sóng bài Hoa của Indonesia từ năm 1965 đến năm 1967, vụ bạo loạn bài Hoa do cuộc vận động phản Nhật gây ra năm 1974, cuộc bạo loạn do các học sinh thị uy gây ra năm 1978, cuộc bạo động bài Hoa ở miền trung Java tháng 11 năm 1980.

Sau những năm 80 của thế kỷ 20, các cuộc bài xích với mức độ lớn nhỏ không giống nhau, sự việc lưu huyết bài Hoa càng liên tục không ngừng, dường như mỗi năm đều diễn ra ở Indonesia.

Nhưng ảnh hưởng lớn nhất trong số đó, phong trào khiến người dân khắp thế giới đều biết, chắc chắn phải là tháng 5 năm 1998, tổng thống Suharto của Indonesia xúi giục quân đội và một bộ phận bạo dân, thực hiện cuộc thảm sát người Hoa ở Indonesia một cách không có tính người. Trong sự việc làm kinh hoàng cả thế giới này, người Hoa ở Indonesia, có hơn nghìn người Hoa tử vong, vô số người bị thương. Hàng ngàn phụ nữ người Hoa bị cưỡng hiếp, hiếp dâm tập thể, trong đó có một trăm bảy mươi ba người bị hiếp dâm đến chết. Căn cứ theo báo cáo sau khi chỉnh lý sau khi sự việc xảy ra của tổ chức nghiên cứu phụ nữ và nhân quyền Jakarta, trong cuộc bạo loạn xảy ra vào tháng 5, khắp Indonesia đã xảy ra hơn 5000 vụ thảm án côn đồ cưỡng hiếp hoặc hiếp dâm tập thể phụ nữ Hoa kiều, trong đó hơn một trăm vụ án nghiêm trọng nhất xảy ra mỗi ngày ở Jakarta.

Cuộc bạo loạn này đã chấn động toàn thế giới.

Nhưng sau đó vài năm sau khi sóng thần xảy ra ở Ấn Độ Dương, rất nhiều người dân cho rằng, đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho Indonesia.

Nhưng chính phủ Hoa Hạ lại suy nghĩ từ góc độ chính trị, các quốc gia Đông Nam Á, bao gồm cả Indonesia, đã cung cấp số tiền viện trợ và quyên tặng vật tư rất lớn. Số tiền lớn này, thậm chí còn vượt qua dự toán cứu nạn của mình trong nước. Hơn nữa chính sách còn kêu gọi người dân trong nước tiến hành quyên góp, Phương Minh Viễn biết rằng, con số thống kê cuối cùng là, nhân dân Hoa Hạ, tổng số tiền và vật phẩm quyên góp cho Indonesia cao đến sáu trăm triệu tệ.

Thực ra, trong số tiền này rốt cuộc có bao nhiêu là do người dân thực tâm quyên góp, còn có bao nhiêu là bị bất đắc dĩ quyên góp, không ai có thể nói rõ được. Ít nhất Phương Minh Viễn lúc đó đã bất đắc dĩ quyên góp mười tệ. Nhưng thể hiện dứt khoát từ chối quyên tặng phần quyên góp của mình cho Indonesia, số tiền tương đối lớn, chỉ có một mình Lý Quân Dao.

Vì Phương Minh Viễn hiểu rõ hơn tất cả những người hiện nay rằng, Indonesia là một con sói hoang vô ơn. Cho dù bạn tha thứ cho họ hết lần này đến lần khác, cho dù bạn đối xử rất tốt với họ, họ cũng sẽ tuyệt đối không có chút nào thiện ý báo đáp bạn, trái lại sẽ ức hiếp bạn thậm tệ hơn.

Trong kiếp sau, khi trận động đất khủng khiếp chưa từng có trước đây xảy ra ở Hoa Hạ, số tiền quyên góp từ Indonesia, hơn 99% đều là từ Hoa kiều. Còn số tiền quyên góp của chính phủ Indonesia, chỉ có mười ngàn đô la Mỹ. Không bằng một phần vạn số tiền Hoa Hạ quyên góp cho Indonesia năm đó.

Hơn nữa, Indonesia đối với Nam Hải của Hoa Hạ, thèm nhỏ dãi, họ đã xâm chiếm vùng biển rộng lớn vốn thuộc về Hoa Hạ, tiến hành khai phá, đối với thiện ý gác lại chủ quyền phóng thích của Hoa Hạ, cùng nhau phát triển, cơ bản không thèm để ý.

Cách làm này của Lý Quân Dao, tuy là những câu nói đúng ý của rất nhiều người dân, nhưng lại khiến chính phủ lúc đó rất không hài lòng, sau đó việc kinh doanh của tập đoàn Thịnh Thế, cũng vì việc này gặp không ít khổ sở.

Cho nên, Phương Minh Viễn có tiếng nói chung thì đối với Lý Quân Dao, hắn có không ít thiện cảm. Nể mặt ông ta, mới có kết quả như thế này. Nhưng chân tướng trong đó, lại chẳng phải là việc nhóm Triệu Nhã có thể nghĩ đến.