Là chủ nhà, Tông Chính dẫn đầu.
Đây là một tòa nhà trồng cây cảnh phong cách Giang Nam, tuy rằng thuần túy là do con người làm ra, nhưng nơi này quả là khéo léo tuyệt vời, mỗi lần đứng nơi đây đều có thể ôm lấy mọi tinh hoa vô tận của thiên nhiên. Thật sự quá khâm phục người giỏi tay nghề với trí tuệ kết tinh này. Nó đẹp, không chỉ có thể tạo ra khu vườn ở hiện tại mà bất luận mở hồ, đào sông, trồng cây rừng, tạo núi giả, chỉnh sửa hành lang, xây dựng phòng, trải kính, cầu vồng kia thể hiện thi ca hữu hình, một bức tranh lập thể, không có âm nhạc nhưng bao hàm nội dung ý cảnh của văn hóa sâu sắc.
Ở một chỗ của khu vườn này, Phương Minh Viễn đại khái đoán chừng diện tích khoảng bảy tám mẫu, ở giữa là một hồ nhỏ, cảnh vật xung quanh bị bao bọc bởi nước, cảnh vật ở những đường nhỏ gấp khúc và hành lang hòa lẫn nhau, chiếc cầu nhỏ quanh co nối hai bờ, hoặc bố trí cảnh vật khác nhau trên sân thượng, trên mỗi mét vuông lại sáng tạo tùy ý theo mỗi bước chân, xem cảnh trí đẹp vô cùng. Xa xa lại làm một mái cong làm người xem có cảm giác nhẹ nhàng, loại bỏ không gian nhỏ hẹp đem đến cảm giác áp lực cho người khác, sắp đặt đồ vật tinh xảo và sáng tạo hình vây cong trên tường tạo thêm vài phần vui vẻ hoạt bát.
Đoàn người xuyên qua hành lang thật dài, nhìn không xa thấy trên hồ nhỏ có chút mưa phùn, Phương Minh Viễn không khỏi cảm thấy nơi mình ở trong tứ hợp viện ở Bắc Kinh so với nơi này có chút ngay ngắn nghiêm túc. Nơi này khi nhàn hạ, cần tu thân dưỡng tính thật là quá tốt.
-Nha nội, khu vườn này làm theo kiểu Giang Nam vẻ đẹp thật sâu sắc! Vũ Quốc Cường tấm tắc ca ngợi nói:
- Trong không gian thế này con người thật nhỏ bé, lại được non nước, hoa và cây cảnh bao quanh, không làm người ta có cảm thấy áp lực, có thể thấy đây là cao thủ kiến trúc!
-Thế nào? Tổng giám đốc Vũ cũng chú ý đến sao? Tôi có thể giới thiệu cho anh một vài người thiết kế kiến tạo. Tông Chính nửa cười nửa không nói.
Vũ Quốc Cường liên tục lắc đầu nói:
-Lão Vũ tôi nào có ai con ông cháu cha đâu mà được thưởng thức khu vườn đẹp như thơ thế này, nếu rơi vào tay tôi chẳng hóa như đốt đàn nấu hạc, chẳng có gì khác nhau! Đừng nhìn y hiện giờ là Chủ tịch một doanh nghiệp nhà nước lớn, nắm trong tay tài sản kể ra tới vài trăm triệu, nhưng nhà cửa vườn tược thế này thì y vẫn chẳng có tư cách có được. Thật sự tạo một kiệt tác thế này thì có khác gì đưa điểm yếu của mình vào tay đối thủ!
-Chúng ta đều là người bình thường thôi, nào có phải là con ông cháu cha gì đâu! Hề Quốc Bình cười to nói:
- Có thể may mắn được tới thủ đô ngắm nhìn khu vườn phong tình Giang Nam thế này là sung sướng mãn nguyện lắm rồi, quá đủ rồi!
Tông Chính cười tủm tỉm nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Không biết cậu Phương cảm thấy tòa dinh thự này thế nào? Có hứng thú xây dựng một tòa không? Từ xưa đã có cách nói nhà vàng giấu người đẹp. Chỉ có điều tôi cảm thấy, ngôi nhà vàng này thật sự là có chút tầm thường. Cậu Phương chi bằng cũng xây dựng một tòa nhà, tặng cho người đẹp đây, cũng là thêm một chút tao nhã!
Phương Minh Viễn nhún vai nói
-Ý tốt của Nha Nội tôi xin nhận, nhưng tôi làm sao có thể dám so sánh với Nha Nội. Đối với người không quen biết, Phương Minh Viễn luôn luôn kính trọng nhưng giữ khoảng cách. Nhất là với người giống Tông Chính, “ý tốt” của bọn họ càng không thể dễ dàng tiếp nhận được.
Tông Chính liếc mắt nhìn Phương Minh Viễn, không nói thêm điều gì nữa.
Đoàn người rất nhanh tiến vào phòng khách, chủ nhà mời mọi người ngồi xuống, liền có năm mĩ nữ xinh đẹp đưa trà lên. Cũng có những cô trẻ tuổi sắc đẹp không kém hơn Lâm Dung đứng ở hai bên Tông Chính. Tông Chính không giới thiệu cho mọi người, nhưng đứng giữa hai người có vẻ thân thiết, hiển nhiên quan hệ không giống bình thường. Phương Minh Viễn trong lòng cân nhắc, Tông Nha Nội cùng tiến vào rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Trước đó có thông báo địa điểm và thời điểm, không thấy nhắc tới mở rộng thành phần, ngoại trừ ba doanh nghiệp nhà nước kia, còn có cả những người tới tham gia đàm phán.
-Cậu Phương, nghe nói tập đoàn Carrefour mấy ngày nay đã đem toàn bộ số hàng có chứ Sudan của tất cả các kho trên cả nước đi tiêu hủy rồi, nhà máy đó thật lòng dạ hiểm độc, không ngờ sử dụng nguyên liệu công nghiệp để sản xuất phụ gia thực phẩm, thật sự là dám cả gan làm loạn! La Thành sắc mặt giận dữ nói.
-Vụ trưởng La nói không sai, mấy thứ vệ sinh thực phẩm này phải nắm thật kỹ. Theo tôi được biết, phương pháp làm thực phẩm nhiễm độc không chỉ có một loại Sudan đỏ, trong nước còn có thể thấy được việc dùng lưu huỳnh phun lên ớt cho đỏ ớt, dùng Formaldehyde chế ra nước cam. Chất độc màu đỏ ấy làm tăng thêm mức nhiễm độc của thực phẩm, một lượng lớn chảy vào thị trường, trở thành thực phẩm vào miệng của mọi người, đúng là vô trách nhiệm với sức khỏe của người dân quá! Phương Minh Viễn nói.
-Ôi, giờ thuốc lá cũng giả được, rượu cũng giả được, thực phẩm cũng bị hàng giả hoành hành, thật sự người ta chả biết ăn gì cho yên tâm nữa. Hề Quốc Bình thở dài một hơi rồi nói:
- Thật ra cũng không phải là các bộ nghành lien quan khôn glamf gì cả mà bọn họ liên tiếp kiểm tra nghiêm ngặt bắt được nhiều chỗ, truyền thông cũng liên tục in ấn phê bình, nhưng như ấn hồ lô trôi nổi, bao giờ cũng nổi lên!
Phương Minh Viễn khóe miệng hơi rút, đối với cách nói này của Hề Quốc Bình, Phương Minh Viễn không hoàn toàn đồng tình. Sở dĩ trên thị trường thực phẩm Hoa Hạ nhiều lần xuất hiện hàng giả, nói cho cùng vẫn là do thanh tra quá nới lỏng, xử phạt thì quá nhẹ. Nếu mỗi lần bắt được người làm hàng giả, đều phải phạt cho y sạt nghiệp, thì tin tưởng thế giới này thanh tịnh hơn nhiều. Nhưng trên thực tế, cơ quan chính phủ phạt tiền không tới nơi tới chốn, các xưởng chế hàng giả sau đó còn sợ gì chứ. Phạt tiền giống như phí bảo hộ vậy. Các cơ quan có liên quan thậm chí vì thế đưa ra thông báo, khiến người tiêu thụ cẩn thận. Thật không biết hàng năm nhà nước nuôi một lượng lớn cán bộ Y tế công thương để làm gì!
Những lời này hắn lại không cần phải nói với mấy người Hề Quốc Bình. Bọn họ là cán bộ tới địa vị này rồi, gần như tất cả chi tiêu đều là nhà nước chi trả, chẳng phải lo lắng chuyện chi trả phí ăn ở, đương nhiên là chẳng thể cảm thấy xót rồi.
-Tuy nhiên lúc này tập đoàn Carrefour đã đi đầu rất tốt, tin tưởng cứ như vậy sau này những nhà máy làm hàng giả cũng phải dè chừng vài phần! Mã Quốc Lập cười nói:
- Tập đoàn Carrefour lúc này đây đã thể hiện thái độ của mình với người tiêu thụ trên cả nước!
-Tổng giám đốc Mã, chúng ta mới chỉ nhìn được một mặt của vấn đề thôi, chúng ta vẫn chưa thấy được thảm cảnh của việc này. Lúc này sự kiện Sudan đỏ mới xảy ra thôi, tập đoàn Carrefour đã tổn thất tới ba mươi triệu sáu trăm nghìn tệ, hơn nữa con số này còn đang không ngừng tăng lên, giá cổ phiếu giao dịch trên thị trường chứng khoán vài ngày nay đã xuống gần 5% rồi. Phương Minh Viễn cố ý tỏ vẻ nhăn nhó nói.
Mấy người Mã Quốc Lập không khỏi hít một hơi, tổn thất gần bốn mươi triệu tệ, đối với một công ty kinh doanh ở Hoa Hạ mà nói quả thật là một con số tương đối lớn. Tuy nhiên nội tình trong tập đoàn Carrefour đã được nhìn ra hết, tổn thất lớn như thế bọn họ trước đó đều đã tính toán ra, nhưng tập đoàn Carrefour vẫn kiên quyết chặn kíp nổ sự kiện này, khí phách như vậy, thật là hậu sinh khả úy!
-Cậu Phương, không thể nói như vậy, tổn thất bốn mươi triệu này tuy lớn, nhưng nhân dân cả nước đã đắp nặn một hình tượng chói lọi về tập đoàn Carrefour, tin tưởng từ nay về sau, sẽ có rất nhiều người dân thành phố trở thành người tiêu thụ trung thành của siêu thị Carrefour, đây chính là phí quảng cáo thôi mà! Tông Chính cười ha hả nói:
-Hơn nữa cậu Phương chọn lựa thời cơ này cũng là vừa đúng, người phụ trách tập đoàn Refur ở Hoa Hạ đang thở hổn hển mắng to tập đoàn Carrefour kìa? Tôi còn nghe nói, tập đoàn Wal-Mart định khai trương cửa hàng mà sau đó dời lại? Ở đây mọi người đều mỉm cười.
-Theo chúng tôi được biết, đúng là có chuyện này. Người phụ trách tập đoàn Wal-Mart Hoa Hạ, lấy lý do trang hoàng mặt tiền chưa xong mà chậm khai trương nửa tháng! Phương Minh Viễn gật đầu nói. Nói thế cũng chỉ để lừa người không biết tình hình thôi, ai chẳng biết, tập đoàn Wal-Mart tính toán để tránh đi khoảng thời gian này, không muốn đi vào vết xe đổ của tập đoàn Refur.
Mọi người trò chuyện trên trời dưới biển, từ từ quay về chủ đề chính.
Kỳ thực, mọi người đã hội đàm về vấn đề chia sẻ kỹ thuật chế tạo điện thoại di động Nokia, các bên gần như đã đi tới nhất trí, đó là nhà họ Phương trao quyền cho doanh nghiệp nhà nước, làm cho bọn họ có cơ hội đứng trong hàng ngũ sản xuất. Nhưng chỉ có một hướng chính, cụ thể là trao quyền cho ai và Phương gia thu phí sử dụng như thế nào, còn lại cần Phương Minh Viễn và những người hôm nay đưa ra cơ cấu hệ thống.
-Cậu Phương, Ủy ban phát triển đã có quyết định rồi, đầu nămsẽ tuyên bố cho công chúng biết những doanh nghiệp có được giấy phép cho doanh nghiệp chế tạo di động La Thành cười nói:
- Ở đây tôi muốn trước tiên chúc mừng cậu Phương, công ty của cậu rất nổi tiếng.
Đây cũng là một điều kiện tốt trước khi tiến hành mọi việc. Căn bản nhiều người không muốn cấp giấy phép sản xuất điện thoại di động cho Phương gia, cho rằng đây là ngành công nghiệp tư nhân, họ muốn các công ty quốc doanh sau khi đứng vững mói cho tự nhân vào, thậm chí còn cho rằng phải làm giống dầu mỏ, thuốc lá, phải giữ độc quyền . . .! Cam đoan giá trị tài sản quốc hữu sẽ tăng rất nhanh, cam đoan sản xuất có trật tự, đem lại lợi nhuận rất lớn.
Nhưng bọn họ nghĩ mặc dù tốt, Phương gia cũng không cần phải làm theo ý bọn họ
Là chính mình bỏ ra số tiền lớn lại mua kỹ thuật từ Nokia, chính mình phải đem kỹ thuật tặng cho doanh nghiệp quốc doanh, để cho bọn họ gây tai họa trên thị trường như kiếp trước, còn bản thân hắn lại bị đẩy ra ngoài cửa, đây là logic cái chó má gì! Phương gia này không phải làm vì bọn chúng!
Phương Minh Viễn rất nhanh tung ra tin đồn, Phương gia tuy rằng mua lại kỹ thuật và thiết bị chế tạo di động nhưng trước mắt chưa tính toán sản xuất ở trong nước, tương lai không ngoại trừ ra đời ở Hồng Kông.
Lập tức những người ở Ủy ban phát triển luống cuống tay chân, nếu Phương gia tính toán không sản xuất di động trong nước mà lại ở thị trường Hồng Kông thì trong nước không xen vào, nếu không xen vào Phương gia cần gì phải muốn chia sẻ kỹ thuật với các doanh nghiệp quốc doanh?