Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt có thể nghĩ như vậy, thì suy nghĩ của Phương Minh Viễn đã vượt xa vạn dặm.
Ollila sắc mặt vui mừng đi đến trước mặt bọn người Phương Minh Viễn nói:
- Phương, ông Lư, ông Mai, tối mai Ủy ban nhân dân thành phố Helsinki chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc đêm, sẽ có một số người nổi tiếng bản địa và nước ngoài tham dự, không biết ba vị có hứng thú tham dự không?
Ba người Phương Minh Viễn đưa mắt nhìn nhau, nói thật, Phương Minh Viễn muốn từ chối. Ngôn ngữ chính thức của Phần Lan là tiếng Phần Lan và tiếng Thụy Điển, tuy rằng hầu hết người Phần Lan đều học ngoại ngữ, cả hai ba ngoại ngữ người Phần Lan đều biết, ngay cả người quét dọn khách sạn tiếng Anh cũng vô cùng lưu loát, TV chiếu phim nhựa nước ngoài không cần phiên dịch, rất nhiều đứa bé từ nhỏ xem TV đã học được ngoại ngữ, nhưng người hiểu được tiếng Hán thì không có mấy người. Trong ba người, tiếng Anh và tiếng Pháp của Phương Minh Viễn cũng không tệ, nhưng với tiếng Phần Lan và Thụy Điển, đều dốt đặc cán mai. Tuy rằng, khi Phương Minh Viễn tới, bọn họ đã chuẩn bị người phiên dịch, nhưng giao lưu như vậy, dù sao cũng khá phiền toái.
Ở Nokia này còn đỡ một chút, dù sao cũng tương đối ít người, nhưng phải tham gia tiệc đêm, bên cạnh phải mang theo phiên dịch, thì đúng là khó chịu. Nhưng Ollila thành tâm mời như vậy, nếu tất cả đều từ chối cũng có chút kỳ cục, thế nên Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch tìm cớ từ chối không đi, đẩy cho Phương Minh Viễn thay mặt đi.
Ollila chủ yếu là muốn mời Phương Minh Viễn, nên Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch từ chối, ông ta cũng không để tâm.
- Cậu Phương, như vậy tới mai 6 giờ rưỡi, tôi tới đón cậu!
Ollila hào hứng đi.
Ngày hôm sau, sau khi trải qua một ngày đi thăm trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật Nokia, Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đều ghi lại những điều được chứng kiến và nghe thấy trong ngày, còn lại Phương Minh Viễn và Lâm Dung, Trần Trung cùng theo tổng bộ Nokia đi ra đoàn xe! Hôm nay tham dự tiệc rượu còn có bốn thành viên hội đồng quản trị Nokia, nên tổng cộng 6 chiếc xe. Ollila dĩ nhiên là đi cùng xe với Phương Minh Viễn. Theo đường cao tốc, đoàn xe nhanh chóng tiến vào Helsinki, ngừng trước cửa một khách sạn. Nếu chỉ xem bề ngoài, người ta chắc không tin đây là nơi tổ chức một buổi tiệc rượu có Chủ tịch Nokia và khách nước ngoài tham dự, trên cửa kính tự động còn có mấy đường chạm gỗ, tấm thảm trước cửa màu sắc ảm đạm. Nhưng thực tế, đây là khách sạn năm sao của thành phố Helsinki. Người Phần Lan coi trọng phong cách cổ điển, toàn bộ Helsinki đúng là tìm không thấy trang sức xanh vàng rực rỡ, trung tâm thành phố còn giữ lại gạch đá xây đường cũ, trong khách sạn cũng dùng gạch làm tường, cách trang hoàng như cái lò gạch.
Ollila kéo Phương Minh Viễn, hai người cùng đi vào khách sạn. Tiệc đêm diễn ra ở đại sảnh tầng hai, ước chừng có gần trăm vị khách mời tham dự buổi tiệc, chỉ có điều hầu hết những người đó Phương Minh Viễn chẳng những là chưa gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, trong đó quả thật cũng có đại biểu của một vài xí nghiệp nổi tiếng , nói ra thì Phần Lan cũng đừng thứ ba thế giới về sản xuất giấy và chế phẩm giấy, có lịch sử trăm năm, sản xuất giấy một năm hơn mười triệu tấn, tạp chí giấy lớn nhất thế giới, sản xuất nhãn hiệu giấy, sản xuất gỗ dán lớn nhất châu Âu, Phó chủ tịch tập đoàn liên hiệp châu Âu Harry; Giám đốc điều hành công nghiệp giấy Phần Lan Robert; cùng đi với phó tổng giám đốc siêu thị Carrefour tại Phần Lan Reese Tham dự buổi tiệc tối nay không chỉ giới hạn trong Phần Lan, còn có một vài xí nghiệp nổi tiếng nước ngoài, chẳng hạn như chủ tịch công ty Ericsson công ty mà thiếu chút nữa đã mua được tập đoàn Nokia vân vân.
Phương Minh Viễn xoa mày có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha ở một góc sáng sủa, Lâm Dung bưng tới cho hắn một chén trà nóng, đặt trước mặt hắn.
- Tham dự những chỗ xã giao như thế này thật là mệt người!
Lâm Dung cũng ngồi xuống, di chuyển đến gót chân mỏi nhừ, thấp giọng nói.
- Chủ yếu là người mình biết quá ít, đúng là hai con mắt chỉ thấy một màu đen!
Phương Minh Viễn nói cộc lốc:
- Sớm biết như vậy, nói sao cũng không tới!
Tuy rằng gặp không ít người nổi tiếng của Phần Lan, Ollila cũng cũng giới thiệu với hắn không ít người, nhưng Phương Minh Viễn không biết, sau khi gặp qua loa như vậy rốt cuộc có ích lợi bao nhiêu.
Hơn nữa Phương Minh Viễn cũng ý thức được, Phần Lan dù sao cũng là một nước nhỏ, hệ thống công nghệ có ưu thế cũng không nhiều, mà Phương Minh Viễn để ý sản nghiệp lại càng không nhiều. Như vừa rồi Phó chủ tịch tập đoàn liên hiệp châu Âu Harry, khi nghe mình đến từ Hoa Hạ, liền có vẻ cảm thấy hứng thú. Nhưng là một tập đoàn sản xuất giấy quy mô lớn, Phương Minh Viễn cũng không hy vọng nó ra đời ở khu đất tỉ lệ rừng rậm bao phủ vốn không cao như tỉnh Tần Tây. Chính bản thân hắn cũng không có kế hoạch tiến vào lĩnh vực này, cho nên đối với nhiệt tình của Harry, hắn cũng chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Tuy nhiên trái lại Ollila, ở buổi tiệc cùng với những người khác giống như cá gặp nước, không khỏi làm người ta cảm khái, sau này có thể đạt được thành tích như vậy, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Phương Minh Viễn cầm tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi nói:
- Đi, đi ra ngoài cửa đi!
Ba người đi qua cửa bên ra ngoài, thư ký của Ollila chú ý thấy điều này, cách đó không xa khoát tay áo, tự có nhân viên của Nokia theo hộ tống.
Dựa vào lan can lầu hai, Phương Minh Viễn quan sát dưới đại sảnh, người đến người đi, quả nhiên nơi này kinh doanh không tệ. Mà cũng không có gì lạ, du lịch ở Phần Lan cũng là sản nghiệp quan trọng hàng đầu, có thể chiếm 2% GDP. Nơi này cảnh sắc tuyệt đẹp, hoàn cảnh thoải mái, tuy rằng gần với vùng cực Bắc nhưng có Đại Tây Dương nước ấm, mặc dù mùa đông thời gian mặt trời chiếu sáng ngắn ngủi, nhiệt độ không khí so với mùa đông thủ đô còn cao hơn vài độ, lại có ngày mặt trời không lặn và hiện tượng đêm dài độc đáo, cho nên hấp dẫn du khách các nước cũng không lạ. - Minh Viễn, đúng là không đến không biết, người Phần Lan thật là thú vị, đều giàu như vậy, anh xem trang hoàng trong khách sạn này, còn không bằng khách sạn trong thành phố Phụng Nguyên chúng ta. Nếu không gặp không biết bên trong con người họ, chắc hẳn sẽ đem tấm biển năm sao của họ không biết làm gì.
Lâm Dung bây giờ đến Phần Lan, cũng được mở rộng tầm mắt.
- Người ta như vậy gọi là của cải không lộ ra ngoài, im lặng mà kiếm được nhiều tiền!
Phương Minh Viễn cười ha hả nói. Phần Lan những năm gần đây cục diện chính trị ổn định, chuyên tâm phát triển kinh tế trong nước, mới có thành tích rõ rệt như vậy.
Ba người cứ dựa ở lan can trò chuyện như vậy, mà không chú ý tới, nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt vài người cách đó không xa.
- Quản đốc Tề, anh xem mấy người bên kia, là người Nhật Bản hay là Hàn Quốc?
Một cô gái trẻ nói.
Người trung niên được gọi là quản đốc Tề sau một lúc híp mắt nhìn, nói không chắc chắn:
- Tôi cảm thấy họ không giống người Nhật Bản, cũng không giống người Hàn Quốc, có vẻ như là người nước mình.
- Người nước mình? Người nước mình ai lại đến quốc gia Bắc Âu này? Hơn nữa anh xem, một nam một nữ kia còn trẻ lắm, dù là đoàn khảo sát chính phủ, cũng không thể đưa người trẻ tuổi như vậy đến được?
Người kia nhìn người trung niên ngạc nhiên nói. Thời điểm năm 95, người trong nước xuất ngoại du lịch đã là chuyện hiếm hoi, đừng nói là chạy đến Bắc Âu này, cũng khó trách anh ta cho rằng bọn họ không phải người Hoa Hạ. - Đến hỏi thử xem, nếu là người trong nước, vậy thật tốt quá! Vừa rồi bọn họ từ buổi tiệc đại sảnh đi ra. Tôi vừa mới hỏi thăm, nơi đó đều là nhân vật nổi tiếng của Phần Lan.
Quản đốc Tề cắn răng một cái nói. Bọn họ đến Phần Lan đã ba ngày, nhưng đừng nói là mua được thuyền mà mình muốn, ngay cả người phụ trách công ty vận tải đường thủy cũng chưa gặp được. Nhà máy trong nước hiện giờ đúng là kêu than cho thực phẩm, quản đốc Tề cảm thấy mình rốt cuộc không chịu nổi nữa! Giá cả ở Phần Lan thực sự rất đắt, chi tiêu của ba người họ một ngày ở Phần Lan, có thể hơn một năm tiền lương của người bình thường trong nước. - Ai đi?
Người kia nhìn quản đốc Tề nói
- Ngoài Tiểu Lưu, hai chúng tôi chỉ nói được hai câu tiếng Nga đơn giản, cùng với FUCKYOU và THANKYOU
Quản đốc cười khổ nhìn cô gái trẻ nói:
- Xem ra chỉ có cô là thích hợp nhất! Thế nào? Có dám không?
Tiểu Lưu cố gắng không lo lắng nói:
- Tôi đi thử xem!
- Ôi, anh nói khi nào thì nước chúng ta mới có thể như Phần Lan vậy, từ khi sinh ra cho đến chết, đều được quốc gia chịu trách nhiệm? So sánh với bọn họ, tôi cảm thấy Phần Lan mới giống một quốc gia chủ nghĩa xã hội!
Lâm Dung nhẹ giọng cảm thán. Lúc trước, khi cha cô nhập viện, nếu không phải Phương Minh Viễn giúp đỡ một phần, hiện giờ không biết nhà mình sẽ thế nào. Nhưng nếu ở Phần Lan, căn bản không cần phải yêu cầu, nhà nước sẽ tự lo phí chữa bệnh. - …
Phương Minh Viễn không nói gì chỉ trầm mặc, đối với vấn đề này của Lâm Dung, hắn cũng không biết đáp lại thế nào. Trong kiếp trước của hắn, tức là trước mười năm thế kỷ mới, hệ thống bảo hiểm chữa bệnh của Hoa Hạ vẫn chưa hoàn thiện. Người trong thành phố còn đỡ một chút, còn bảo hiểm chữa bệnh đối với nông dân chỉ là lý luận suông. Mà người trong nước đã sớm nhận thấy, 80% bảo hiểm chữa bệnh của Hoa Hạ đều cung cấp cho các cán bộ và nhân viên công vụ nhà nước!
Vì thế, trong bệnh viện cả nước còn xây dựng lầu cao cấp cho cán bộ. Một bên sáng sủa rộng rãi thoải mái, thậm chí buồng trong còn như khách sạn, như phòng bệnh cao cấp, một y tá trẻ tuổi xinh đẹp – cởi quần giúp khi đi vệ sinh. Còn bên kia, là dân chúng bình thường, vì một cái giường ngủ không thể không cầu xin mọi người xung quanh, thậm chí còn phải ngủ ở hàng hiên, cứ như vậy, còn phải đối mặt với vấn đề không đủ bác sĩ và y tá!
Muốn được như Phần Lan, khó khăn lắm!
- Đồng chí, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?
Bên tai truyền đến một tiếng nói sợ sệt.