Phương Minh Viễn hiểu ý gật đầu, chuyện này cũng giống người cổ đại thời Tống, nếu sang phương Tây hay Ả Rập, cũng sẽ bị áp lực tới mức không thở nổi. Chế độ phúc lợi của Phần Lan, lấy bình đẳng làm cơ sở. Không có người giàu, thì người Phần Lan khi sinh ra, ai cũng sẽ có xuất phát điểm như nhau, không có áp lực gì. Với những người sinh ra và lớn lên ở Phần Lan, đều không dễ dàng tha thứ cho những gì không công bằng. Tất nhiên, điều này cũng không có nghĩa Phần Lan thực sự là thiên đường nơi mặt đất như hay nói, chẳng qua nếu so sánh với nhiều quốc gia khác trên thế giới, nơi đây quả thực là nơi công bằng thể hiện mạnh mẽ nhất. - Vì vậy, ông đến quốc gia chúng tôi, cũng giống như cá ra khỏi nước, mà chúng tôi tới đất nước của ông, cũng giống như chim ưng gãy cánh! Cho nên chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.
Phương Minh Viễn xòe tay ra nói:
- Tốt nhất là chúng ta nói chính sự đi!
Ollila sang sảng cười nói:
- Không có vấn đề gì, cậu Phương, lần này cậu tới đây, tôi thực sự rất kỳ vọng vào cậu!
- Nhập cổ phần vào tập đoàn Nokia, nói thật, tôi rất muốn! Thế nhưng tôi là một người kinh doanh, thứ tôi truy cầu là lợi nhuận lớn nhất! Tuy rằng tôi chắc chắn rằng, tương lai của quý tập đoàn rất bừng sáng, nhưng chế độ thu thuế của quý quốc, lại khiến cho lợi nhuận tôi thu được từ tập đoàn ông giảm đi rất nhiều, thậm chí còn không bằng với lợi nhuận tôi thu được khi đầu tư trong nước, chuyện này, thực sự khiến tôi rất khó xử!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Song tôi cảm thấy, nếu cự tuyệt ý tốt của quý phương, sẽ không tốt cho sự hợp tác của chúng ta sau này. Dù sao nếu xét về lâu dài, chúng ta còn rất nhiều chuyện có thể hợp tác!
Ánh mắt Ollila lập tức sáng ngời, Phương Minh Viễn có thể nghĩ như vậy, thực sự là một chuyện tốt! Giữa hai bên phải có nhu cầu cần nhau giúp đỡ, thì hợp tác mới có thể lâu dài! Mà Ollila có cảm giác, Phương Minh Viễn đã hiểu dụng ý của mình khi mời hắn nhập cổ phần tập đoàn Nokia! - Vậy cậu Phương còn có ý kiến gì sao?
Ollila lập tức hỏi.
- Ừ, trước tiên, chúng ta cần xác định thực hiện hiệp nghị chúng ta đã đàm phán trước đây, quý phương phải đem đầy đủ kỹ thuật chế tạo điện thoại và các thiết bị liên quan chuyển nhượng cho bên tôi, mặc dù chúng tôi hiểu rõ, đây không phải kỹ thuật tiên tiến nhất của quý phương!
Phương Minh Viễn thở dài trong lòng, sự thật chính là như vậy, bởi nước Mỹ khống chế kỹ thuật bán cho Hoa Hạ, nên dù mình có nhiều tiền hơn nữa, cũng không chắc có thể mua được kỹ thuật tiên tiến nhất.
Lần này kỹ thuật chế tạo điện thoại và các thiết bị liên quan mà Ollila muốn chuyển nhượng cho Phương Minh Viễn, là hai dây chuyền sản xuất điện thoại tập đoàn Nokia sử dụng đầu những năm 90, song nếu so sánh với dây chuyển sản xuất mà tập đoàn Nokia sử dụng hiện tại, thì lạc hậu hơn nhiều. - Cái này không có vấn đề gì, chuyện này chúng ta đã đạt thành hiệp nghị rồi! Trừ khi Chính phủ quốc gia chúng tôi đột nhiên ngăn cấm, còn nếu không, cậu Phương hoàn toàn có thể yên tâm!
Ollila không chút do dự nói.
- Tiếp theo, tôi có thể đầu tư vào quý tập đoàn 500 triệu đô la Mỹ…
Phương Minh Viễn còn chưa kịp nói hết, Ollila đã hưng phấn vỗ bàn nói:
- Cậu Phương, cậu không lừa tôi chứ? Cậu thật sự có thể đầu tư 500 triệu đô la?
500 triệu đô la, đối với tập đoàn Nokia hiện tại đang có nhu cầu cấp bách về tài chính mà nói, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Có số tiền này, trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật của tập đoàn Nokia trong thời gian ngắn sẽ không phải lo lắng về vấn đề tài chính. - 500 triệu đô la thôi mà! Nếu như quý tập đoàn thật sự cần thêm, tôi có thể đầu tư thêm 500 triệu đô la nữa!
Phương Minh Viễn đã đoán trước được, nói:
- Có điều, quý tập đoàn nguyện ý đem nhiều cổ phần công ty như vậy chuyển nhượng cho tôi hay sao? Ollila sau khi khiếp sợ, rất nhanh lại buồn rầu. Phương Minh Viễn nói không sai, đầu tư một tỷ đô la, nếu thật sự như thế, địa vị của Phương Minh Viễn trong hội đồng quản trị tập đoàn Nokia sẽ không thấp, mặc dù mình đã thuyết phục được thành viên hội đồng quản trị đồng ý cho Phương Minh Viễn nhập cổ phần vào tập đoàn, thế nhưng nếu cho Phương Minh Viễn nhập nhiều cổ phần như vậy, chỉ sợ sẽ khiến nhiều người không vui. Nếu lại phải thuyết phục bọn họ đồng ý thêm một lần nữa, Ollila cũng không dám nắm chắc mấy phần.
Có điều, Ollila lại bắt đầu cảm thấy hồ đồ rồi, vừa rồi Phương Minh Viễn còn nói, đầu tư tập đoàn Nokia mà nói, hoàn toàn không đáng, sao bây giờ bỗng dưng nguyện ý đầu tư số tiền kinh người như vậy – tới một tỷ đô la? Điều này chẳng phải trước sau mâu thuẫn với nhau hay sao?
Phương Minh Viễn nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Ollila. tuổi của hắn kém hơn Ollila không ít, thế nhưng Ollila không chút nào cho rằng hành động này là không tôn trọng hắn. - Jorma, ông yên tâm, tôi sẽ không để ông phải khó xử. Tôi định thế này, một tỷ đô la này, không quan trọng cổ phần nhiều ít bao nhiêu, ở những chuyện không liên quan tới Hoa Hạ, ông cũng có thể đại diện tôi xử lý! Hơn nữa, một tỷ đô la Mỹ này, nếu nói là nhập cổ phần, chẳng thà nói rằng là quỹ mạo hiểm thì đúng hơn, dù sao sẽ có một ngày tôi phải rời khỏi tập đoàn Nokia.
Ollila giật mình há to miệng, nếu hiện tại trong tay Phương Minh Viễn có một quả trứng gà, tin tưởng rằng hoàn toàn có thể dễ dàng nhét vào.
- Cậu, cậu Phương, ý cậu là… Rốt cuộc cậu có ý gì?
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Quý quốc thu thuế thực sự là quá đắt đỏ! Tôi ngay từ đầu đã nói điều này rồi! Tôi không định cứ vậy mà đem hơn một nửa lợi nhuận dâng ra cho Chính phủ quý quốc, mà mình lại không được hưởng chút nào phúc lợi của quý quốc.
Điều Phương Minh Viễn nếu nói trắng ra kì thật rất đơn giản, một tỷ đô la này, nói là nhập cổ phần, kỳ thật Phương Minh Viễn căn bản không có ý định xen vào chuyện trong tập đoàn Nokia.
Mà một tỷ đô la mua cổ phần công ty lần này, về sau ở thời điểm thích hợp, sẽ trở thành tài chính cho việc nhà họ Phương mua sắm kỹ thuật độc quyền của tập đoàn Nokia, và cũng là phí dụng để nhà họ Phương làm tổng đại lý của tập đoàn Nokia ở Trung Hoa. - Cậu Phương, cậu định làm tổng đại lý của tập đoàn di động Nokia ở Trung Hoa sao?
Ollila lắp bắp kinh hãi, Phương Minh Viễn định tiếp tục mua thêm kỹ thuật của tập đoàn Nokia, y cũng không lấy làm lạ. Nhưng y không nghĩ đến, Phương Minh Viễn lại đưa ra yêu cầu rõ ràng như vậy. - Ừ, những vụ mua bán mà phải thua lỗ, ít nhất là cho tới giờ mà nói, tôi chưa bao giờ từng làm! Hy vọng ông có thể giúp tôi đạt được nguyện vọng này!
Phương Minh Viễn mỉm cười nói:
- Yêu cầu này, với quý phương mà nói, tôi nghĩ chắc cũng không phải vấn đề quá khó khăn chứ?
Ollila có chút khó hiểu lắc đầu, khó khăn thì chắc là không khó khăn, tin tưởng hội đồng quản trị sau khi biết được có lẽ chắc cũng có người không vui vì Phương Minh Viễn lại đưa cổ phần công ty của hắn cho mình, nhưng chắc chắn không có ai cự tuyệt yêu cầu như vậy. Một số tiền lớn tới vậy, có khoản tiền này, nếu nói tập đoàn Nokia là một chiếc xe thể thao đỉnh cấp, thì khoản này sẽ là xăng dầu tiếp tế cho nó! Mà thứ bọn họ phải đưa ra, chẳng qua chỉ là đưa đại lý điện thoại di động giao cho nhà họ Phương mà thôi, cùng với những kĩ thuật không phải tiên tiến nhất chuyển nhượng cho nhà họ Phương. Vụ mua bán như vậy, cho dù có tính thế nào, thì tập đoàn Nokia cũng sẽ không thiệt thòi!
Đương nhiên, trong lòng Phương Minh Viễn lại rất rõ ràng, vụ mua bán này, hắn cũng không thiệt thòi. Nếu như một người mua cổ phần của tập đoàn Nokia từ những năm 96 trở về trước, thì chắc chắn chỉ sau mười năm, cổ phiếu hắn nắm giữ sẽ tăng tới mấy lần, thậm chí là gấp mười lần. Mặc dù nói lần này mình đầu tư, cũng không chắc có thể đạt được lợi ích cao như vậy, nhưng có thể duy trì liên tục việc mua kỹ thuật của tập đoàn Nokia, mới là việc Phương Minh Viễn coi trọng nhất. Số tiền này chính là tiền đặt cọc!
Mà từ việc lấy được quyền làm đại lý cho Nokia ở Trung Hoa, hắn cũng sẽ thu được lợi nhuận cực kỳ kinh người. Không ai nghĩ tới, chỉ vài năm nữa thôi, Hoa Hạ sẽ trở thành một trong những thị trường điện thoại lớn nhất thế giới, lượng tiêu thụ trên thị trường điện thoại, thậm chí còn vượt qua một số cường quốc chủ nghĩa tư bản. Mà điện thoại Nokia dùng bền không sợ va đập, lại là một trong những nhãn hiệu có lượng tiêu thụ tốt nhất trên thị trường!
Từ hai năm trước, Phương Minh Viễn đã cho Tôn Chiếu Luân chuẩn bị về ngành xí nghiệp tiêu thụ đồ điện gia dụng, đối với Tôn Chiếu Luân hiện tại đã có đầy đủ kinh nghiệm kinh doanh siêu thị mà nói, chuyện này cũng không phải quá khó. Mà quyền đại lý của tập đoàn Nokia, sẽ là một trong những trụ cột bền vững nhất của xí nghiệp tiêu thụ đồ điện gia dụng tương lai. - Cậu Phương, tôi thật không hiểu, nếu cậu chỉ vì muốn quyền đại lý ở Trung Hoa và việc sau này có thể mua thêm kỹ thuật từ tập đoàn Nokia, thì cậu sao phải làm mọi chuyện lằng nhằng như vậy?
Ollila có chút hoang mang hỏi. Hai bên đã từng hợp tác thành công, lần này hoàn toàn có thể nhìn mèo vẽ hổ.
Phương Minh Viễn đương nhiên sẽ không nói cho y biết, đây là vì theo việc giá cổ phiếu Nokia tăng giá mà thu được nhiều lợi ích hơn.
- Jorma, tôi tin tưởng, tập đoàn Nokia sẽ có tương lai mười phần tươi sáng, nhưng vấn đề là, tôi cho rằng điều này chỉ có xảy ra dưới sự lãnh đạo của ông. Vì cam đoan cho tương lai của tôi, cho nên tôi hy vọng quyền lực của ông lớn hơn nữa trong hội đồng quản trị! Như vậy mới có thể cam đoan hợp tác của chúng ta trong tương lai không bị chuyện bên ngoài quấy rầy. Hơn nữa, ông không cho rằng nếu tôi là cổ đông tập đoàn Nokia, ở rất nhiều phương diện, mọi người hợp tác chính là chuyện đương nhiên sao?
Phương Minh Viễn bỡn cợt chớp mắt vài cái.
- Chẳng hạn như nói vị Cameron đáng thương kia lại càng không dám cự tuyệt yêu cầu của các ông.
Nghe được như vậy trên mặt Ollila vốn đang cảm động không thôi có chút nóng lên, không ngờ chút tâm tư nhỏ nhoi đó của mình, Phương Minh Viễn lại có thể nhìn ra toàn bộ! - Ừ, Jorma, mặc dù nói sau này tôi sẽ trở thành cổ đông của tập đoàn Nokia, nhưng nếu như công ty vì tôi ra mặt mà có thêm doanh thu, thì tập đoàn hẳn nên cấp thêm ưu đãi cho tôi chứ?
Phương Minh Viễn đột nhiên hỏi.
- A?
Ollila có chút khó hiểu nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Ý cậu là sao?
- Ví dụ như, nếu tôi có thể làm cầu nối giữa các ông và đạo diễn Cameron, thúc đẩy hợp tác giữa hai bên! Chuyện này đáng ra hình như không phải nghĩa vụ của tôi nhỉ?