Chương 1013: Quyển 5 Chương Lưu Dũng Lớn Tiếng

Lý Hoan Thành lén lau mồ hôi, đừng xem Phương Minh Viễn chỉ là một học sinh, nét mặt trầm tĩnh này, thật đúng là có mấy phần uy nghiêm, nó khiến anh ta có cảm giác như đang đi thăm lãnh đạo cấp trên.

-Cậu Phương nói đúng, điểm này quả thật đài chúng tôi có chút sơ sót, không nghĩ đến cảm nhận thực tế của khán giả. Khi trở về tôi sẽ lập tức yêu cầu đài truyền hình điều chỉnh lại thời gian quảng cáo, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Lý Hoan Thành lập tức tỏ rõ thái độ.

-Tình trạng này nhất định phải sửa đổi, cũng giống việc quảng cáo thuốc xổ, y dược trong bữa ăn này, quảng cáo phim hoạt hình, băng vệ sinh hay các thứ linh tinh khác cũng đều tạo cảm giác khó chịu với người xem, không khác gì bôi nhọ bộ mặt đài truyền hình Hoa Hạ các vị. Phương Minh Viễn ở kiếp trước đối với việc này thật đúng là lo phiền không ít, tuy là ở kiếp này hắn không mấy khi xem truyền hình, nhưng khi nghĩ đến thì cảm giác vẫn như vậy, không có gì thay đổi, hôm nay có cơ hội, hắn ngại gì mà không nói thẳng ra.

Về việc này, Lý Hoan Thành hiển nhiên phải liên tục gật đầu công nhận!

-Còn một điều nữa, đó là quý đài là đài truyền hình cấp quốc gia, là truyền thông quyền uy của đất nước, là tiếng nói của Đảng và chính phủ, cho tới tận hôm nay vẫn luôn được nhân dân cả nước tín nhiệm. Khi các vị nhận làm công việc quảng cáo, liệu có thể thẩm định một chút tính chân thực của những mục quảng cáo này được không?Ví như sản phẩm bảo vệ sức khỏe có thể trị bách bệnh, có khả năng này thật sao? Nếu có thật, vậy còn cần thầy thuốc và bác sĩ làm gì? Còn phải xây dựng nhiều bệnh viện như thế để làm gì? Những bác sĩ riêng chăm sóc, bảo vệ sức khỏe bên cạnh các vị lãnh đạo còn xứng danh thầy thuốc sao? Phương Minh Viễn nói với vẻ bất mãn.

Những loại quảng cáo tương tự như vậy, Phương Minh Viễn từ khi mới thành lập công ty quảng cáo Tam Giang đã có quy định rõ ràng, công ty quảng cáo Tam Giang không được quảng cáo cho những mục quảng cáo thiếu tư chất, không được các ban ngành tương quan của quốc gia cho phép, nhất là những quảng cáo về dược phẩm như thế này, công ty quảng cáo Tam Giang càng không dễ có thể chấp nhận. Hơn nữa khi đã nhận làm quảng cáo, nội dung và ngôn từ trong chuyên mục quảng cáo cũng quy định rất khắt khe, hạn chế ba hoa, phóng đại. Quy định này làm công ty quảng cáo Tam Giang mỗi năm hụt mất rất nhiều khách hàng, nếu không phải Phương Minh Viễn là một trong những người sáng lập kiêm cổ đông của công ty, nếu không phải hắn là người nổi tiếng nhất về những thước phim quảng cáo của công ty, nếu không phải các cổ đông khác đều tin phục hắn, ủng hộ nhiệt tình những quyết định của hắn, e rằng trong công ty đã sớm vang lên những tiếng oán than dậy đất!

-Quảng cáo, quảng cáo, là vì quảng đại quần chúng mà nói, không phải vì để người khác tin mà ăn nói lung tung. Lòng tin của nhân dân cả nước xuất phát từ Đảng và chính phủ, cùng với đài truyền hình cấp quốc gia của các vị, nên họ mới tin vào những quảng cáo đó, nếu sau khi sử dụng mà xảy ra vấn đề gì, như vậy tất cả đều sẽ đổ lên đầu các vị. Một năm hai năm như vậy, nếu tám năm mười năm vẫn như thế, chỉ sợ rằng cảm nhận chung của nhân dân cả nước về đài truyền hình Hoa Hạ các vị sau này sẽ thay đổi! Phương Minh Viễn nói rất chân thành.

-Ham những lợi ích trước mắt, hủy hoại danh dự bản thân, thực đúng là không thể chấp nhận được! -Thế nào là sẽ thay đổi? Trong lòng Lý Hoan Thành không khỏi thầm lên tiếng. Tuy không rõ trong lời này có ẩn ý gì, nhưng anh ta cũng không tiện hỏi nhiều, đường đường là Phó giám đốc của đài truyền hình cấp quốc gia, không ngờ có vấn đề không hiểu rõ phải hỏi người ít tuổi hơn, chỉ ngang tuổi con mình như Phương Minh Viễn, chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là đáng xấu hổ.

-Cậu Phương nói rất đúng. Sau khi trở về tôi sẽ nói lại điều này với các cấp lãnh đạo, nghiêm ngặt kiểm tra chất lượng các chương trình quảng cáo, không để cho những việc tương tự tái diễn! Lý Hoan Thành tỏ rõ thái độ.

Phương Minh Viễn thầm thở dài một hơi, những gì nên nói, không nên nói hắn đều đã nói ra cả rồi, nếu đài truyền hình Hoa Hạ vẫn không biết mà sửa chữa sai lầm, vậy thì hắn cũng bó tay, không còn cách nào để chữa trị tận gốc.

Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ, đứng dậy nói:

- Giám đốc Lý, vấn đề chi tiết tiếp theo sẽ do quý phương và trợ lý Lâm định ra, giờ tôi rất bận, cần phải quay về trường ngay!

-Cậu Phương yên tâm, không thành vấn đề! Lý Hoan Thành trả lời với vẻ vô cùng hài lòng. Có sự nhượng bộ ban nãy của Phương Minh Viễn, so với ranh giới đường hạn định mà đài truyền hình Hoa Hạ đưa ra lúc đầu còn cách rất xa, có nhượng bộ thêm cũng không thể nào thấp hơn giá trị 10% nghiệp vụ quảng cáo của đài truyền hình Hoa Hạ!

Phương Minh Viễn bàn mấy câu với Lâm Dung, sau đó liền rời khỏi văn phòng chính của tập đoàn Carrefour.

Một bản kế hoạch, xem như là tiêu vương cho năm sau mà hàng ngàn hàng vạn công ty sẽ tranh nhau chiếm đoạt, tin chắc sẽ có mức đầu tư lớn hơn con số mình đưa ra, hắn lại là người nắm giữ độc quyền, nhất định sẽ tạo ra một con đường mới hoàn toàn khác với kiếp trước. Mà mấy năm gần đây có vô số công ty không ngừng ùn ùn đầu tư vào, tiền quỹ nghiên cứu phát triển của trung tâm nghiên cứu và phát triển của Giang Vạn Mạnh e rằng đã đủ.

-Ôi! Nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn nặng nề mà thở dài một tiếng. Hắn định là giải quyết một số khó khăn của các vị lãnh đạo nhà nước, cảm giác trong tay nắm giữ tài chính hùng hậu, thế nhưng dù có nói gì thì cũng vẫn không bán trang thiết bị cho, thật sự là làm lòng hắn ức đến nghẹn ứ. Cảm giác bây giờ của hắn cũng như vậy, tuy rằng trong tay có hàng chục tỷ tiền vốn, nhưng muốn mua một số trang thiết bị tiên tiến cũng gặp tầng tầng lớp lớp các trở ngại, như đến hiện tại hắn vẫn chỉ cố thể chờ đợi, e rằng phải đợi đến khi cuộc khủng hoảng tài chính bùng nổ, các doanh nghiệp nước ngoài lớn này mới may ra có khả năng sẽ chuyển nhượng trang thiết bị lại cho hắn.

Phương Minh Viễn thong dong đi trên con đường nhỏ dẫn về khu ký túc xá của trường. Chuyện đầu tiên khi trở về, chính là tắm gội, thay quần áo. Sớm biết đài truyền hình Hoa Hạ sẽ nhanh chóng bị kích động, hắn đã không phải tốn nhiều công sức như vậy! Quả nhiên là có người giúp vẫn dễ bàn việc hơn!

Phương Minh Viễn lảo đảo đi vào tầng một của khu ký túc xá sinh viên, liền nhìn thấy Lưu Vũ Yến đi qua đi lại với vẻ lo lắng, vừa thấy hắn, lập tức vội chạy tới, nét mặt lộ rõ sự vui mừng. - Phương Minh Viễn, cậu đi đâu vậy? Bạn của cậu, Lưu Dũng, cậu ta đánh người! Bây giờ đã bị đưa tới phòng huấn luyện quân sự rồi!

-Tên họ? Là sinh viên khoa nào? Người lên tiếng là một thầy giáo trẻ, tuổi chừng gần ba mươi, mặc quân phục.

-Lưu Dũng! Thương mại quốc tế! Trên quân trang của Lưu Dũng đã đầy dấu chân, trên mặt hai mắt cũng tím bầm, khóe miệng còn chảy máu.

-Cậu không biết đánh nhau trong trường là trái với nội quy của nhà trường sao? Là một tân sinh viên, vẫn đang trong thời gian huấn luyện quân sự, thì càng phải hiểu được sự quan trọng của kỷ luật! Người trẻ tuổi chau mày nói.

-Cha mẹ các cậu vất vả cực khổ để đưa được các cậu vào được đại học, không phải để các cậu gây chuyện thị phi, cãi vã ẩu đả lẫn nhau! -Báo cáo, không phải em muốn ẩu đả với các bạn ấy, mà là do các bạn ấy tấn công em trước, em không thể không tự vệ! Lưu Dũng cố nén cơn giận nói. Hôm nay trong giờ nghỉ giải lao khi tập luyện quân sự cậu ta có đi vệ sinh, khi vừa đi ra thì có hai sinh viên nam cùng song song đi vào, như vậy khó tránh khỏi sẽ có va chạm. Lúc đó cậu ta theo bản năng cũng có nói lời xin lỗi, nhưng hai sinh viên nam kia lại không vì vậy mà bỏ qua, lại còn muốn cậu ta cúi đầu nói to ba lần câu xin lỗi, yêu cầu vô lý vậy, Lưu Dũng hiển nhiên sẽ không đồng ý. Kết quả liền lên đến năm nam sinh cùng vây lại tấn công cậu ta.

Nếu không phải Lưu Dũng mấy năm gần đây vẫn luôn luôn làm theo yêu cầu của Trần Trung lấy Phương Minh Viễn làm tiêu chuẩn để rèn luyện bản thân, chỉ sợ rằng vấn đề không chỉ là trêm mặt và trên người bị bầm tím, cũng không chỉ có máu ở trên miệng.

-Tự vệ? Có phải là tự vệ hay không, không phải do cậu nói, mà sẽ do nhà trường phán định. Năm nam sinh viên kia đều bị cậu đánh đến mức hôn mê bất tỉnh, hiện tại vẫn đang phải cấp cứu ở trong phòng y tế của trường đó! Người trẻ tuổi nhíu mày nói.

- Tôi thấy đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu hành vi của cậu nguy hại đến mức nào! Thật là, hiện nay gia đình giáo dục học sinh kiểu gì mà kém cỏi như vậy, cách đối nhân xử thế như vậy mà cũng dùng trong trường học được!

-Nếu đã là bị đánh đến hôn mê, chờ các bạn ấy tỉnh lại thì tốt rồi. Từ “cấp cứu” này dường như chưa đúng ạ? Theo như lời thầy nói, có phải là em cố ý đánh các bạn ấy đến mức hiện giờ các bạn ấy đang phải nằm cấp cứu trong phòng y tế của trường, đó mới là kết quả theo đúng lý phải không ạ? Lưu Dũng lập tức trả lời lại một cách mỉa mai. Những câu nói làm nhục người nhà cậu ta không phải là chuyện có thể nhẫn nhịn được!

-Bốp! Người trẻ tuổi đập mạnh bàn, mặt giận dữ quát lớn.

-Cậu câm miệng lại cho tôi! Đây là văn phòng huấn luyện quân sự! Không phải nhà của cậu! Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật! -Nếu thầy cho rằng thầy có kỷ luật, vậy thì khi người khác mắng chửi cha mẹ thầy, thầy cũng phải tươi cười mà nghe sao? Loại kỷ luật này tuân thủ hay không cũng không có ý nghĩa gì! Lưu Dũng châm chọc.

-Em có gia giáo hay không, thầy không đủ tư cách phê bình! Từ khi bước vào đây, thầy giáo này không hỏi rõ trắng đen đã đổ hết tội lỗi và trách nhiệm lên đầu Lưu Dũng, không ngờ lại còn xỉ nhục cha mẹ cậu ta, hỏi sao Lưu Dũng có thể nhẫn nhịn nổi!

-Cậu đi ra ngoài cho tôi! Người trẻ tuổi chỉ về phía cửa phòng quát lớn.

Đúng lúc này, cửa chính văn phòng mở ra, một thầy giáo trung niên đứng trước cửa, nói với vẻ mặt không hài lòng:

- Lý Nghĩa Long, anh bảo ai đi ra ngoài?

Lý Nghĩa Long giật nảy mình, người mới đến là phó viện trưởng viện kinh tế và quản lý, chủ nhiệm khoa quốc tế thương mại Lưu Thiệu. Anh ta vội vàng đứng dậy, tiến đến cười nói: - Lý viện trưởng, ngài đừng hiểu lầm, tôi sao lại có thể bảo ngài đi ra ngoài chứ. Tôi đang nói với cậu nam sinh này! Cậu tân sinh viên này vi phạm nội quy của nhà trường, không ngờ trong văn phòng của trường mà dám to tiếng cãi lại tôi, nên tôi mới bảo cậu ta ra ngoài.

Lưu Thiệu ngồi xuống cạnh bàn làm việc, sau đó nhìn Lưu Dũng nói:

- Cậu có mâu thuẫn với sinh viên khác? Tôi là chủ nhiệm khoa quốc tế thương mại Lưu Thiệu. Nói xem chuyện gì đã xảy ra. Vì sao cậu cãi lại anh ta?

Lưu Dũng mặt đầy vẻ tức giận nói:

-Thầy giáo Lưu, chuyện là như vậy… Cậu ta kể hết lại toàn bộ sự việc.

-Nếu thật sự đúng như lời cậu nói, vậy chuyện này không thể trách cậu được! Lưu Thiệu lại nhìn Lý Nghĩa Long trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

-Vậy cậu dựa vào đâu mà nói anh ta vi phạm nội quy trường học, lại còn tranh luận với anh ta? -Thầy giáo Lưu, từ khi gặp em, căn bản thầy Lý không nghe em giải thích, một mực nói em vi phạm nội quy của nhà trường, đánh nhau với bạn học, nói nhà em không có giáo dục! Em muốn hỏi một chút, chẳng lẽ tuân theo nội quy nhà trường, là người có giáo dục, thì phải là những học sinh bị đánh không đánh trả, bị mắng không được cãi, phải nhẫn nhịn chịu đựng? Cho dù cha mẹ có bị lăng mạ cũng phải im lặng? Nếu đúng là như vậy, em không còn gì để nói! Sau cùng chính là việc đập bàn đuổi em đi ra ngoài! Lưu Dũng vẫn đang rất tức giận.

-Nội quy của nhà trường em đã đọc qua, đầu tiên là phải kính trọng giáo viên, nhưng em muốn hỏi, chưa hỏi rõ đúng sai đã tùy tiện lăng mạ cha mẹ người khác, giáo viên như vậy có điểm nào đáng để em phải kính trọng?