Giảng viên Dương, Chủ nhiệm Mai!
Tuân Ngân Hải nhìn thấy hai người bước vào cửa liền nhảy tới, chỉ vào Phương Minh Viễn nói:
- Đây là sinh viên mới khoa của mọi người đúng không? Trong mắt không có lãnh đạo, không có kỷ luật, còn ngang nhiên động thủ đánh người! Các thầy cô nhìn xem, bọn chúng đánh Tiểu Triệu ra bộ dạng gì kìa? Đây mà là sinh viên à? Rõ ràng là lưu manh, là du côn, là phần tử bất hảo mà! Sinh viên như vậy ai cho phép được vào trường thế? Tôi muốn khoa các vị ngay lập tức đuổi bọn chúng ngay! Khai trừ khỏi trường!
Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình hơi nhíu mày, Tuân Ngân Hải này nói chuyện thật bừa bãi quá đi! Tuy thế bọn họ cũng biết, Tuân Ngân Hải ở trong trường có người quen, anh rể y dù sao cũng là phó hiệu trưởng, người bình thường cũng phải nể y ba phần! Thành ra khiến y lại càng huênh hoang hơn.
Phương Minh Viễn đứng dậy, mỉm cười nói:
- Hai thầy cô tên là gì ạ? Em tên là Phương Minh Viễn.
-Người này là Phó chủ nhiệm khoa quản lý công thương chúng ta thầy Dương Vĩnh Xương! Mông Diễm Diễm vội vàng giới thiệu:
- Chủ nhiệm Dương, cậu ấy là bạn học của Triệu Nhã, đưa Triệu Nhã tới khoa.
-Đây là phó chủ nhiệm khoa quản lý tài nguyên nhân lực Mai Đình Đình! Ngô Thiệu Hồng cũng vội vàng giới thiệu.
-Chủ nhiệm Mai, chủ nhiệm Dương, xin chào! Có chút việc nhỏ còn kinh động tới hai thầy cô phải tới, gây phiền hà cho thầy cô! Phương Minh Viễn cười nói.
Dương Vĩnh Xươg và Mai Đình Đình có chút giật mình, người thanh niên này nếu là bạn học của Triệu Nhã và Phùng Thiện thì chẳng phải nói hắn năm nay nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi sao, nhưng xem cách hắn đối nhân xử thế, có thể coi như là người trưởng thành hơn những tên nhóc chân ướt chân ráo kia.
-Chào em, học trò Phương! Giật mình, hai người vẫn đang mỉm cười và nắm tay Phương Minh Viễn.
Mai Đình Đình nhìn trái nhìn phải hỏi:
- Thiệu Hồng, Phùng Thiện đâu?
-Học trò Phương nói mấy em và bạn học vào trong phòng nghỉ ngơi hết rồi ạ, nói . . . Ngô Thiệu Hồng nói ấp a ấp úng.
-Nói cái gì? Mai Đình Đình kỳ lạ hỏi.
-Chủ nhiệm Mai, vì em không muốn khiến mấy người Triệu Nhã chỉ thấy mỗi mặt xấu nhất của xã hộinếu không sau này chỉ sợ ngay từ đầu mấy người họ sẽ cảm thấy chán ghét trường đại học mà mình đang theo học. Phương Minh Viễn đứng bên nói.
-Các cô còn muốn kéo dài thêm nữa sao? Tôi sẽ yêu cầu trường học đuổi việc các cô! Tuân Ngân Hải nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng có ở chỗ đó mà mơ mộng! Tôi muốn xem, đại học Thân Hoa chúng ta đã đuổi sinh viên đi, trường nào còn dám nhận!
Phương Minh Viễn nhìn Tuân Ngân Hải, người này quá kiêu ngạo rồi đấy?
-Chủ nhiệm Dương, Chủ nhiệm Mai, tôi có một việc. Ông chủ nhiệm Tuân này là hiệu trường của trường ta ư? Phương Minh Viễn nghiêm túc hỏi.
-Không phải, anh ấy là phó chủ nhiệm trung tâm quản lý ký túc xá. Dương Vĩnh Xương lắc đầu nói, Tuân Ngân Hải này mà đủ đức hạnh, lên làm hiệu trưởng thì đại học Thân Hoa coi như xong.
-Phó chủ nhiệm trung tâm quản lý ký túc xá à? Nghe ông ta nói một câu đuổi học, hai câu đuổi học, em lại còn tưởng rằng ít ra ông ta được cái chức chủ nhiệm phòng giáo vụ chứ. Phương Minh Viễn cười nhạt nói:
-Từ bao giờ mà giáo viên quản lý trung tâm ký túc xá có thể quản học tịch của sinh viên vậy? Đây đúng là sự kiện mới mẻ. Hơn nữa nghe giọng điệu của, giống như cả vấn đề an ninh trật tự cũng nhất định lo thay người khác? Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình da mặt không khỏi nóng lên.
-Em đã báo tin cho trụ sở Carrefour rồi, em tin họ sẽ cử luật sư lập tức tới! Hai thầy cô có thể hỏi trợ giảng Mông và trợ giảng Ngô để biết chân tướng sự việc, hai vị sẽ hiểu ngay ai đúng ai sai! Phương Minh Viễn còn chưa nói dứt lời thì cửa phòng có tiếng đập cửa rầm rầm.
Trần Trung kéo mở cửa, chỉ thấy hai người trung niên đứng ở ngoài cửa. Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình nhận ra một người trong số đó, chính là vị phó chủ nhiệm văn phòng trụ sở tập đoàn Carrefour Khiếu Thành Nghi. Tập đoàn Carrefour về đại học Thân Hoa quyên tặng năm triệu đồng, tất cả công việc đều một tay ông ta phụ trách.
-Chủ nhiệm Thành, mời qua bên này nói chuyện! Phương Minh Viễn đứng dậy, chào hỏi Khiếu Thành Nghi, đi vào trong phòng. Thành Nghi vội vàng đi theo. Một người khác thì chậm rãi đi tới trước mặt Dương Vĩnh Xương và Mai Đình Đình giơ tay cười nói: - Xin chào, tôi là luật sư của tập đoàn Carrefour Khổng Lập. Không biết nên xưng hô với hai vị như thế nào?
Trong phòng hội nghị nhỏ của ký túc xá đại học Thân Hoa, Dương Vĩnh Xương, Mai Đình Đình, Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng ngồi xung quanh một chỗ, sắc mặt tái nhợt, Tuân Ngân Hải ngồi ở một phía khác, có thể thấy y lúc này trong lòng mất bình tĩnh. Chẳng những hai tay đặt trên ghế run lên, mà hai chân cũng thỉnh thoảng lại run rẩy.
Ngoài hành lang liên tục có tiếng bước chân, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi cùng với hai thanh niên đi vào phòng hội nghị. Mấy người Dương Vĩnh Xương vội vàng đứng dậy. Tuân Ngân Hải nhìn thấy người đàn ông kia, dựa ghế đứng lên, trong ánh mắt có chút tia hy vọng.
Người đàn ông chú ý tới bọn họ, nhưng không nói lời nào, chỉ gật đầu, sau đó tiến vào phòng hội nghị.
-Bộp! Phó hiệu trưởng đại học Thân Hoa Lý Lương Ngọc vẻ mặt u ám cầm trong tay tờ công văn ném lên bàn rồi ngồi xuống:
-Nói đi, vậy là chuyện gì xảy ra? Ông ta vốn đang ở thành phố tham gia một hội nghị, bị trường gọi khẩn cấp về, hơn nữa sự việc lại liên quan tới cậu em vợ Tuân Ngân Hải, trong lòng đương nhiên không thấy tốt gì.
-Hiệu trưởng Lý, chuyện là như thế này . . . Chủ nhiệm khoa quản lý tài nguyên nhân lực Hứa Nam Thượng đem chân tướng sự tình kể một mạch tóm tắt đơn giản rõ ràng.
- Chúng tôi đã hỏi qua hai trợ giảng Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng, các nhân viên trung tâm quản lý ký túc xá đi theo phó chủ nhiệm Tuân, sự tình vừa kể cơ bản là sự thật.
-Chủ nhiệm Hứa nói không sai, sự tình đại khái là như vậy! Chủ nhiệm khoa quản lý công thương cười nhạt nói:
-Phó chủ nhiệm Tuân còn muốn tất cả họ phải cút ra khỏi phòng, sau khi bị từ chối thì muốn dùng bạo lực, còn uy hiếp đuổi học người ta nữa! Chuyện này chúng tôi đã báo cáo cho các lãnh đạo quản lý học viện, các lãnh đạo đúng là rất bất mãn! Đang trên đường trở về gấp! Tuân Ngân Hải đã bị xem là không vừa mắt rồi, giờ mà chủ động đụng vào nòng súng đang giương thì chẳng có gì tốt đẹp cả.
Lý Lương Ngọc trong lòng thầm mắng lớn, tên Tuân Ngân Hải này không phải sinh sự chuyện không đâu à? Tập đoàn Carrefour đã quyên tặng đại học Thân Hoa năm triệu tệ, hai sinh viên được vào trường y phải biết tới chứ. Vì một gã giảng viên nước ngoài mà đi trêu chọc tới tập đoàn Carrefour không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ?
Tập đoàn Carrefour là ông trùm chuỗi siêu thị trong nước, là doanh nghiệp được giao dịch trên thị trường chứng khoán, là xí nghiệp hàng đầu thị trường, người ta cử học sinh tới đây, một phó chủ nhiệm quản lý trung tâm ký túc xá như cậu mà đủ khả năng tự quyết định chuyện đi ở của người ta hả? Nhưng trong lòng có muốn mắng thế nào ông ta cũng phải giữ gìn cho Tuân Ngân Hải, ai bảo y là cậu em vợ của mình chứ.
-Chủ nhiệm Hứa, chủ nhiệm Thành của tập đoàn Carrefour giờ ở đâu? Ý bọn họ ra sao? Mấy em học sinh kia đâu? Lý Lương Ngọc bất động nói.
-Mấy người chủ nhiệm Thành ở phòng làm việc bên cạnh, vài học sinh kia đã đem việc này ủy thác hoàn toàn cho chủ nhiệm Thành xử lý. Hiện tại … đã vượt ra ngoài trường học rồi. Hứa Nam Thượng không khẳng định được, nói:
- Về phần xử lý chuyện này thế nào, chủ nhiệm Thành không tỏ thái độ gì.
Lý Lương Ngọc trầm ngâm một lát, mới mở miệng hỏi
- Với việc này hai vị chủ nhiệm khoa có ý tưởng gì không? Mọi người tiếp thu ý kiến xem.
Hứa Nam Thượng và Hoàng Quan Chính chẳng ai nói câu nào. Ai chẳng biết Tuân Ngân Hải là cậu em vợ của Lý Lương Ngọc ông, ai chẳng biết nếu không có ông cho y làm chỗ dựa vững chắc, tên Tuân Ngân Hải ngang ngược đã sớm bị đá ra khỏi trường rồi, giờ y gây chuyện, mới nhớ tới trưng cầu ý kiến mọi người. Bảo vệ y thì mọi người trái lương tâm. Không bảo vệ y, ai dám đảm bảo Lý Lương Ngọc ông không tính sổ với chúng tôi sau này? Cho nên tốt nhất là không nói gì hết.
-Chủ nhiệm Hứa, Chủ nhiệm Hoàng, có ý gì không, cứ thoải mái nói đi? Lý Lương Ngọc tiếp tục nói:
- Hay là hai người không có ý kiến gì về chuyện này?
Hứa Nam Thượng đưa tay ra nói nói:
- Hiệu trưởng Lý, phó chủ nhiệm Tuân là cán bộ trung tâm quản lý ký túc xá, không cần nói nữa khoa chúng tôi không trực tiếp quản lý quyền lợi của lãnh đạo trung tâm. Nếu hiệu trưởng Lý đã tới đây thì xin hãy quyết định đi.
Lý Lương Ngọc im lặng một lúc lâu mới nói:
- Vậy phiền chủ nhiệm Hoàng và chủ nhiệm Hứa mời bọn họ vào.
Thành Nghi và Khổng Lập ngồi xuống đối diện Lý Lương Ngọc, sắc mặt u ám.
-Hiệu trưởng Lý, chúng ta lại gặp nhau! Giới thiệu với ông một chút, đây là vị luật sư tập đoàn chúng tôi mời tới Khổng Lập! Luật sư Khổng, đây là phó hiệu trưởng kiêm Đảng ủy khoa triết học Lý Lương Ngọc. Thành Nghi trong lòng tốt được mới là lạ, trước giờ mọi chuyện một tay anh ta xử lý, giờ lại náo loạn lên thế này, nếu Phương Minh Viễn mà giận cá chém thớt thì mình biết kêu oan với ai đây?
Khổng Lập thản nhiên cười nói:
- Hiệu trưởng Lý tên tuổi tôi đã nghe từ lâu!
Lý Lương Ngọc trong lòng cười mếu, tiếng tăm Khổng Lập ông ta cũng từng nghe qua, là một vị luật sư tương đối nổi danh ở thành phố, từng thay mặt kiện vụ án liên quan tới đối ngoại, cuối cùng không ngờ đánh thắng, nước Mĩ không ngờ cúi đầu chịu nhận lỗi và bồi thường cho đương sự tổn thất, vụ này làm cho anh ta trở nên nổi tiếng lừng lẫy. Không thể tưởng tượng được, không ngờ giờ anh ta lại là luật sư của tập đoàn Carrefour. - Luật sư Khổng, đại danh của anh tôi cũng nghe từ lâu rồi. Thật vui có thể quen biết luật sư Khổng thế này.
Khổng Lập mỉm cười nói:
- Cảm ơn!
-Khụ! Khổng Lập ho nhẹ một tiếng nói:
- Hiệu trưởng Lý, tôi được tập đoàn Carrefour ủy thác, chính thức vừa rồi mới phát sinh một vài việc không được thoải mái với trường cần phải tiến hành can thiệp. Về phó chủ nhiệm trung tâm quản lý ký túc xá của trường ta Tuân Ngân Hải, xông vào nơi ở , nhục mạ đương sự của tôi, dùng bạo lực sau khi thất bại, lại còn ầm ĩ nói đuổi học đương sự của tôi, tôi tin tưởng hiệu trưởng Lý cũng đã hỏi qua đương sự bên phía ông, không biết hiệu trưởng Lý có ý kiến gì không?