Chương 1005: Quyển 5 Chương Ở Đâu Cũng Có Người Không Có Mắt

Hơn nữa quản lý tài nguyên nhân lực là một ngành học mới trong nước, ban đầu xã hội còn rất khó tán thành, đối với những sinh viên tốt nghiệp ngành này nhiều doanh nghiệp nhà nước đều coi thường chẳng thèm để ý tới, nhưng tập đoàn Carrefour hiện nay lại có hai ngành, không ngờ có một ngành là quản lý tài nguyên nhân lực, điều này khiến lãnh đạo khoa vô cùng phấn chấn, cho rằng tập đoàn Carrefour và nước ngoài giao lưu mật thiết, nhận thức được tầm quan trọng của quản lý tài nguyên nhân lực, nếu có thể có mối quan hệ tốt với tập đoàn Carrefour, có lẽ sau này có thể thông qua tập đoàn mà mở rộng tầm ảnh hưởng. Phải biết rằng, nhất cử nhất động của tập đoàn Carrefour hiện giờ được không biết bao nhiêu xí nghiệp tư nhân chú ý tới.

Đã có tính toán như vậy khoa quản lý tài nguyên nhân lực từ trên xuống dưới tất nhiên sẽ đối với Phùng Thiện như bảo bối đang giữ trong tay! Cho nên mới có cô trợ giảng Ngô Thiệu Hồng ở nơi điểm danh cung kính chờ đợi.

Phùng Thiện năm nay thi vào trường cũng đạt tới sáu trăm năm mươi bảy điểm, thành tích rất tốt, với thành tích này các thầy giáo có phê bình kín đáo cũng không được gì. Mà một triệu kia chẳng những cải thiện hoàn cảnh làm việc, cũng cho các thầy giáo không ít lợi. Cho nên, các thầy giáo vẫn khá hoan nghênh Phùng Thiện tới.

Cho nên có không đủ yêu cầu một chút thì với tập đoàn Carrefour, các lãnh đạo khoa quản lý tài nguyên nhân lực cũng nhắm mắt cho qua được.

Chẳng hạn như việc Phùng Thiện và Triệu Nhã có thể không phải ở chen chúc trong một phòng ký túc xá với sáu đến tám người, mà được hưởng thụ đãi ngộ dùng phòng ký túc xá của giáo viên.

Thực ra, vốn giáo viên hai khoa muốn sắp xếp cho hai cô ở ký túc xá của lưu học sinh, nơi đó điều kiện các thứ khá tốt, tầng ký túc xá của giáo viên tuy rằng so với tầng của sinh viên thì hơn rất nhiều, nhưng so sánh với ký túc xá của lưu học sinh lại kém không ít. Chẳng quá tập đoàn Carrefour đưa người tới đàm phán, khăng khăng muốn ở ký túc xá giáo viên, nên bọn họ cũng đành đáp ứng.

Tuy nhiên khi Mông Diễm Diễm đưa bọn họ đi tới ký túc xá giáo viên ở tầng hai, mở phòng này ra thì cả Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng đều mở to hai mắt.

Vốn chỉ có một phòng ký túc xá duy nhất, nay đã biến thành một phòng ngủ một phòng khách một phòng làm việc, tuy nội thất bày trí không có gì xa hoa, nhưng các loại đồ điện, dụng cụ gia đình đều đầy đủ hết, chẳng những mấy cô có bàn học tập, mà có cả bàn pha trà TV tủ lạnh điều hòa điện thoại, trong WC còn có cả bình nóng lạnh! Hoàn toàn giống một ngôi nhà ấm áp.

Phương Minh Viễn vừa lòng gật đầu, xem ra trụ sở tập đoàn Carrefour đúng là rất chu đáo. Hắn rất mong chờ phòng ký túc tầng sinh viên dành cho mình và Lưu Dũng trông ra sao.

Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng đã thầm khẳng định, Triệu Nhã và Phùng Thiện hẳn lai lịch chẳng tầm thường. Bản thân bình thường đối với các cô này phải chú ý hơn, nếu ở trường có gì sơ xuất xảy ra, có lẽ sẽ gặp phiền toái lớn.

-Thế nào? Vừa lòng chứ? Còn có gì không hài lòng về phòng này, lát nữa các em hãy nói bọn họ tới sửa chữa. Phương Minh Viễn dẫn hai cô đẩy vào trong phòng.

- Anh Trần, đem vali hành lý vào đi, trở về để các cô ấy sửa soạn. Trợ giảng Mông, trợ giảng Ngô, mời ngồi.

Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng tất nhiên không thể từ chối, nhìn trước mắt tất cả mọi thứ, nếu như nói còn không thể thấy được cơ hội hiếm có đang ở trước mắt thì các cô đúng là đồ ngốc rồi!

Phương Minh Viễn đẩy cửa sổ ra, mở tủ lạnh nhìn thoáng qua, đúng là không có gì ngoài dự tính, tủ lạnh đã để một ít hoa quả và đồ uống, xem ra trụ sở đã biết hôm nay bọn họ đi điểm danh, đã chuẩn bị trước rồi. Phương Minh Viễn lấy mấy lon Coca Cola trong tủ lạnh ra, phát mỗi người một lon. Lại còn rửa sạch một ít hoa quả, đặt lên bàn trà nói - Trợ giảng Mông, trợ giảng Ngô, ăn hoa quả uống nước đi. Không cần khách sáo, hai cô là khách đầu tiên tới ngôi nhà mới của chúng em đấy!

Mọi người nói chuyện một hồi thì không khí trong phòng cũng trở nên thân thiện hơn. Triệu Nhã tình cờ nhắc tới lời Phương Minh Viễn vừa mới lúc nãy “Phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh”, khiến hai người cười đến vui.

-Sao mà em biết được điều đó? Mông Diễm Diễm hỏi han. Đối với những học sinh tốt nghiệp được giữ lại trường như các cô, những lời này các cô hiểu rõ nhất.

Phương Minh Viễn nhún vai nói

- Em có một ông chú, trước kia làm chủ nhiệm khoa đại học giao thông Phụng Nguyên, việc này chú ấy cũng đã từng nói với em!

-Chủ nhiệm khoa đại học giao thông Phụng Nguyên à? Hiện tại ông ấy ở đâu? Ngô Thiệu Hồng vội vàng hỏi.

-Hiện tại à? Được điều động về làm cán bộ quèn ở sở Giáo dục tỉnh Tần Tây rồi! Phương Minh Viễn buông lỏng tay nói. Triệu Nhã không kìm nổi giơ tay đẩy hắn một cái, không để cho hắn nói hươu nói vượn ở trong này. Ở Sở Giáo dục thực ra nhận chức Phó Giám đốc sở, không biết có bao người ở bộ phận khác phấn đấu tới mục tiêu này, thế mà ở đây Phương Minh Viễn lại nói thành cán bộ quèn.

Mông Diễm Diễm và Ngô Thiệu Hồng thoáng nhìn nhau, trong lòng có chút hiểu ra.

-Trợ giảng Mông, trợ giảng Ngô, mấy người Triệu Nhã mới tới đại học, còn chưa quen thuộc nơi này, thường ngày còn nhờ hai cô giáo chiếu cố nhiều hơn một chút. Phương Minh Viễn cũng không nói gì thêm, hắn tin tưởng chỉ cần hai cô giáo là người thông minh, tất sẽ nghĩ mà làm một chút gì.

-Triệu Nhã, Phùng Thiện, thật ra các cô cũng ở tòa nhà này, nhưng cô ở phòng ba lẻ sáu, cô ấy ở bốn linh ba, sau này có chuyện gì, có thể trực tiếp lên tầng tìm bọn cô. Mông Diễm Diễm cười nói.

Mọi người đang nói chuyện thì cửa phòng vốn đang khép hờ đột nhiên bị ai đó đẩy mở ra, tiếp đó có vài người đi vào.

Đi đầu là một nam thanh niên thoạt nhìn khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, vào phòng cũng không thấy chào hỏi mấy người Phương Minh Viễn, chỉ liếc mắt nhìn mấy người họ, sau đó cố tình dạo qua một vòng căn phòng, sau đó một người trung niên mập mạp phía sau gật gật đầu, ngẩng đầu bước ra ngoài.

Người trung niên lập tức nét mặt lộ rõ vui mừng, nói với những người đứng sau

- Còn không mau ra ngoài mang hành lý vào đi! Đem hết cả vào đây!

-Chủ nhiệm Tuân, các anh làm gì vậy? Mông Diễm Diễm giật mình nói. Người trung niên này là phó chủ nhiệm quản lý ký túc xá trường học Tuân Ngân Hải, giáo sư tầng này thật ra nằm trong phạm vi quản lý của y. Mông Diễm Diễm và y cũng có chút ít quen biết.

-Ôi, Tiểu Mông cũng ở đây à. Được xưng là Chủ nhiệm Tuân, người trung niên này tùy ý quét ánh mắt liếc nhìn mọi người nói

- Căn phòng này không tồi, rất thích hợp cho giáo viên nước ngoài ở lại, ừ, vừa rồi có ai đó, giáo sư nước ngoài trường chúng ta thuê của đại học Seoul Hàn Quốc. Tiểu Mông, gian phòng này hiện tại là của ai? - Chủ nhiệm Tuân, gian phòng này hiện tại thuộc về hai em tân sinh viên này.

Mông Diễm Diễm còn chưa nói xong, Tuân Ngân Hải đã trợn mắt nói

- Nói lung tung, nơi này là ký túc xá giáo viên, không phải ký túc xá của sinh viên! Khẩn trương cho mấy em này dọn ra đi! Thật là, quản lý ký túc xá phân công như thế làm cái gì!

-Chủ nhiệm Tuân, điều này chỉ sợ không được, đây là . . . Mông Diễm Diễm chần chừ một chút nói.

-Có gì mà không được? Sinh viên thì phải ra dáng sinh viên, bọn chúng đến trường để học tập tri thức, không phải đến để hưởng thụ. Hơn nữa, đây là tòa nhà cho giáo viên, là cung cấp cho giáo viên trong trường, bọn chúng có tư cách gì mà vào ở đây? Tôi nói cho cô biết, Tiểu Mông, có một vị là giáo viên chuyên môn nước ngoài mời từ Hàn Quốc sang, trong trường rất trọng thị. Vốn là muốn sắp xếp đến ở tòa nhà giáo viên, nhưng giáo sư Pác chủ động đề xuất, muốn cùng đồng sự trong nhóm ở cùng một chỗ, cho nên lãnh đạo trường mới bảo tôi cùng giáo sư Pác tìm một phòng thích hợp trong ký túc xá giáo viên. Tôi thấy phòng này có vẻ rất thích hợp! Lập tức bảo bọn họ dọn ra ngoài đi! Tuân Ngân Hải chỉ vào mấy người Phương Minh Viễn nói

- Chẳng ra kiểu gì cả!

-Chủ nhiệm Tuân, như vậy không tốt đâu, bọn họ . . . Mông Diễm Diễm liền nóng nảy, phải bắt Triệu Nhã và Phùng Thiện ra ngoài, là thực kết thù với tập đoàn Carrefour. Bất kể hai người họ và tập đoàn Carrefour có quan hệ gì, nhưng nghe lãnh đạo khoa dành những đãi ngộ này cho họ, người ta cũng lại dốc lòng quyên tặng, hơn nữa bên trong bài trí đồ dùng dụng cụ gia đình chỉ sợ người ta chưa thấy hài lòng, giờ lại còn chưa ở được ngày nào đã bị người khác đuổi ra ngoài, chuyện này biết tính sao?

Cô không biết lý do nào mà Tuân Ngân Hải không nhận được thông tin gì, nhưng cũng không thể làm như thế được.

-Cái gì mà không được? Tuân Ngân Hải có chút tức giận nói

- Lãnh đạo trường đã nói rồi, phục vụ bạn bè ngoại quốc phải được vừa lòng, nhất định phải làm cho vị giáo viên nước ngoài cảm giác như ở nhà. Cô còn dây dưa không chịu đi, là muốn phạm sai lầm!

Mông Diễm Diễm thật không ngờ, người này nói liên tục không để cho cô nói nốt lời, đến đôi ba lần bị Tuân Ngân Hải ngắt lời không chút khách khí, cô cũng chẳng biết phải làm thế nào cho phải.

-Chủ nhiệm Tuân, gian phòng này là khoa chúng ta . . . Ngô Thiệu Hồng đã đi tới nói.

-Tôi mặc kệ mấy người họ là ai, cũng không quản cô là ai, giờ lập tức lấy đồ đạc cút đi! Giờ người trẻ thật không biết nhìn đại cục! Tuân Ngân Hải chỉ tay trước mũi Ngô Thiệu Hồng nói

- Hủy hoại tình hữu nghị giữa Hoa Hạ và Hàn Quốc các người có gánh được trách nhiệm này không? Thật là hồ đồ!

Phương Minh Viễn trong lòng như bốc hỏa chỉ trực phun ra, căn bản hắn tưởng tên chủ nhiệm Tuân này không biết phòng này được tập đoàn Carrefour thương lượng, chỉ đơn thuần nghĩ rằng sinh viên thì phải ở ký túc xá sinh viên, không được ở tòa nhà của giáo viên, nên hắn cũng không tức giận. Nhưng càng nghe càng không giống như thế, con người này căn bản là không cho người khác có cơ hội để nói, há mồm ra là nói bạn bè ngoại quốc, hữu nghị Hoa Hàn, thật sự nghe chói cả tai! Lại còn cái gì mà mọi người phải “Cút đi”!

Hữu nghị Hoa Hàn? Ha ha, Hoa Hạ và Hàn Quốc thực sự hữu nghị sao? Đám người đó đã bao giờ “hữu hảo” với Hoa Hạ chứ?

Không nói chiến tranh chống Nhật, quân đội Nhật, có bao nhiêu bọn họ là tay sai, chính là sau khi thành lập quốc gia, Hàn Quốc còn hung hăng đánh vào Hoa Hạ! Tuy nhiên hai năm gần đây lại thiết lập quan hệ ngoại giao! Sau này, lại có hành động vô liêm sỉ bóp méo sách giáo khoa lịch sử, người Nhật Bản đều nhìn không được. - Anh Trần, đuổi mấy người khách không mời này ra ngoài cho tôi!