Dương Ninh hết nắm chặt lại buông lỏng bàn tay đang rũ bên người, nhớ tới vừa rồi ở cửa Tống Kính Tu mắng mình một câu ngu xuẩn, trên mặt nóng rát, cảnh tượng trước mắt tuy rằng rất chói mắt, hắn lại không có dũng khí đi về phía trước tách ra hai người bọn họ ra.
Dương Xảo gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang không coi ai ra gì mà ôm chặt lẫn nhau, Tiếu Nhiên không có ngẩng đầu, cô ấy đi tới xem Tống Kính Tu, nhưng tất cả những gì anh để lại cho họ chỉ là một cái bóng lưng.
Tống Kính Tu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiếu Nhiên, thấy dáng vẻ run rẩy của cô, anh mới ghé sát bên tai cô nhẹ giọng nói, “Tiếu Nhiên, đèn sáng rồi, em đừng sợ, nha.”
Tiếu Nhiên ở trong lồng ngực anh gật gật đầu, tự mình nâng cơ thể đang chôn vùi trong lòng anh lên. Cô cúi đầu trấn tĩnh, Tống Kính Tu liền duỗi tay lau nước mắt trên khóe mắt cô.
“Tiếu Nhiên, cậu làm sao vậy?” Dương Xảo nhịn không được tiến lên hỏi.
Tiếu Nhiên không ý thức được ở nơi này còn có người khác, vừa nghe được giọng nói Dương Xảo thân thể cô run một chút, rồi sau đó ngẩng đầu lên. Tình cảnh này rất đáng xấu hổ, Dương Ninh thế nhưng cũng ở đây. Cô vội vàng xoa lung tung ở trên mặt vài cái, dựa tường đứng lên.
"Mình..."
" Em ấy sợ bóng tối. Ở nơi không có ánh sáng, em ấy động cũng không động được."
Tống Kính Tu cắt đứt lời cô, tự mình giải thích cho anh em Dương Ninh.
Dương Ninh vốn là rất tức giận về sự thân thiết giữa hai người họ, lại nhìn thấy ánh mắt của Tống Kính Tu, sắc mặt hắn như lửa đốt. Hắn không xứng với cái danh bạn trai, ngay cả bạn gái mình sợ cái gì cũng không biết. Dương Ninh đi tới, "Thật xin lỗi, anh không biết em..."
Tiếu Nhiên lắc đầu, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ, duỗi tay nắm lấy một ngón tay của Dương Ninh.
Dương Xảo nhìn lại Tống Kính Tu một lần nữa, phát hiện anh đã khôi phục lại thần sắc như lúc ban đầu gặp mặt, là lạnh nhạt, sự vui mừng khó phân biệt thật giả. Dường như sự mất kiểm soát vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của họ.
Bỗng nhiên có người bước vào cửa, hét lên một tiếng lại chạy đi ra ngoài.
Dương Ninh nắm tay Tiếu Nhiên, Tống Kính Tu thấy cô đã không có việc gì nữa, chân dài bước đi ra ngoài.
Ngoài cửa có vài cô gái vây quanh muốn thay đồ, nhìn thấy bên này có người ra liền rụt lại, một nữ sinh muốn tiến lên chất vấn, Tống Kính Tu dừng chân lại mở miệng nói dối: " Vừa rồi có người bất tỉnh"
Nữ sinh nhìn thấy khuôn mặt của anh, cắn môi không nói nữa.
Tiếu Nhiên ra khỏi phòng thay đồ hít thở không khí ngoài trời, đầu óc tỉnh táo hơn. Tinh thần thỏa mai hơn, cô muốn chạy nhảy khắp nơi.
"Hôm nay về đi." Tống Kính Tu quay đầu lại, lo lắng mà nhìn cô.
"Ài, không sao đâu!" Tiếu Nhiên nước mắt chưa khô, trên mặt lại cười hì hì, " Lại thấy ánh mặt trời, em muốn chơi thêm một chút rồi về "
Cô vừa mới phát hiện mình không có tới kì , bụng cũng không đau nữa, tâm tình tự nhiên tốt lên.
Cảm xúc cô từ nhỏ đã quay như gió, thường xuyên giây trước còn khóc thành mặt mèo, giây sau liền tự mình high rồi.
Tống Kính Tu bất đắc dĩ nói: " Được rồi, tùy em. Bất quá nếu lại té ngã thì chính là ngu ngốc.”
Sáu người chơi đến trưa mới giải tán.
Tiếu Kính gọi điện thoại lại đây, nói cơm trưa đã làm, Tiếu Nhiên đành phải uyển chuyển từ chối lời mời liên hoan của mọi người. Ngồi trong xe taxi, Tống Kính Tu vốn định nhắm mắt dưỡng thần, kết quả phát hiện Tiếu Nhiên vẫn luôn nhích tới nhích lui, mi mắt cong cong cũng không biết cao hứng cái gì.
"Làm sao vậy, rất vui vẻ sao?"
Tiếu Nhiên đung đưa chân: " Em cũng không biết rõ lắm, chỉ là muốn cười mà thôi"
Tống Kính Tu giương cao khóe môi, anh lấy trong túi ra hai viên kẹo, một viên màu vàng, một viên màu tím.
" Vị dứa hay vị nho? Em muốn vị nào?"
Tiếu Nhiên không chút do dự mà duỗi tay qua :" Em muốn vị nho, màu vàng cho anh ăn ha ha ha!"
Tống Kính Tu nhận được một cái liếc mắt đầy ý vị thâm tường của cô, búng trán cô một cái, cười nói: “Tiểu cô nương nhà ta, trong đầu cả ngày suy nghĩ cái gì vậy?”
Tiếu Nhiên ngậm viên kẹo cười cười không nói lời nào.
Ngày 29, Tiếu Kính mang Tiếu Nhiên và Tống Kính Tu đến thành phố C ăn Tết cùng Tống Chinh bên kia. Họ hàng thân thích Tiếu gia nhiều năm không qua lại, những năm gần đây Tiếu Kính vẫn luôn mang theo con gái cùng gia đình Tống Chinh đón năm mới.
Tống Chinh mấy năm nay bảo dưỡng cực tốt, đã 60 tuổi nhưng thoạt nhìn cũng như chỉ mới đầu 40.
Tiếu Nhiên bước ra khỏi sân bay liền thấy xe của Tống Chinh. Thấy ba người tới, ông mở cửa xe từ ghế sau đi ra. Tiếu Nhiên lập tức nhào vào trong lòng ngực ông “Tống Chinh thúc thúc!”
Tống Chinh cười cười vỗ nhẹ sau lưng cô, Tiếu Nhiên từ trong lòng ngực ông nhảy ra, leo lên xe.
Cả bốn người đều ngồi ở ghế sau của xe, Tống Chinh cùng Tiếu Kính ngồi ở hàng đầu tiên, Tiếu Nhiên cùng Tống Kính Tu tự giác ngồi vào hàng sau. Xe chạy ra ngoài, Tiếu Nhiên ngắm nhìn cảnh sắc thành phố C từ cửa sổ, đi ngang qua khu học xá phía Nam của đại học C hưng phấn mà vỗ vỗ tay Tống Kính Tu "Khu học xá phía Nam đẹp như vậy, trụ sở chính ắt hẳn đẹp hơn nhỉ?"
“Ừm.” Tống Kính Tu tắt màn hình di động, nói: “Trụ sở chính ở trung tâm thành phố, xung quanh phồn hoa, tươi đẹp, cuộc sống cũng thuận tiện hơn. Tương lai em học ở trụ sở chính của đại học C, ngồi xe lửa đến nhà anh cũng chỉ mất 40 phút."
"À! Vậy em phải thường xuyên qua đây ăn ké cơm!"
Tiếu Nhiên nghiêng người về phía trước, cười hì hì nói với Tống Chinh: " Tống Chinh thúc thúc có phiền không ạ ?"
" Không phiền, tiểu cô nương muốn tới, chúng ta hoan nghênh còn không kịp,” Tống Chinh quay đầu lại liếc nhìn người nào đó đang tự mím môi trầm mặc một cái, trầm giọng nhắc nhở: " Có phải không, Kính Tu?"
" Hả?" Tống Kính Tu nắm tay che hờ miệng mũi, ho nhẹ một tiếng:" Vâng, em ấy tới trong nhà sẽ náo nhiệt hơn."
Tiếu Kính ở một bên không nói lời nào, Tống Chinh liếc nhìn thấy bộ dáng khó chịu của ông, liền cố ý kích, “Đến lúc đó ba ba con sẽ cô đơn một mình ở thành phố A đó nha.”
Tiếu Kính nghe xong cong môi, Tiếu Nhiên đang muốn nói chuyện, Tiếu Kính lại khoanh chân nói: " Hiện tại cũng không nói chính xác được, có lẽ Tiểu Nhiên sẽ không học ở thành phố C mà đi du học thì sao? Tiểu nha đầu tâm tư còn chưa chắc chắn, mấy tháng sau, ai có thể đảm bảo rằng nó không thể đổi chủ ý?"
Tống Chinh: “……”
Tống Kính Tu: “……”
Tiếu Nhiên cũng trầm mặc một chút, xoay chuyển tròng mắt, mở miệng cứu vãn tình hình: "Không sao cả, bất kể học ở đâu, con đều sẽ về nhà, cũng sẽ đi gặp Tống Chính thúc thúc. Bây giờ giao thông phát triển, ngồi máy bay một lát liền đến rồi."
Không khí trong xe lúc này mới tốt lên một chút.
Tiếu Nhiên lặng lẽ thở ra một hơi, đàn ông lớn tuổi một khi ấu trĩ lên cũng rất là đáng sợ.
Dì của Tống gia đang chuẩn bị cơm tất niên. Sau khi Tống Chinh trở về đã mời bà ấy về nhà cùng đón giao thừa. Một năm quá bận rộn, thời gian dành cho gia đình cũng quá ít, trong lòng Tống Chinh cũng băn khoăn.
Dì cảm kích vạn phần, một bên tháo xuống tạp dề một bên nhìn chằm chằm Tiếu Nhiên, khi cô đi ngang qua thì thốt lên: "Con bé càng ngày càng đẹp, cùng Tiểu Tống nhà chúng ta thật sự rất xứng đôi!"
Tiếu Nhiên bị nàng khen đến có chút ngượng ngùng, sắc mặt như lửa đốt, gãi gãi đầu nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Bất quá cô và Tống Kính Tu không phải là một cặp, tuy rằng đã nhiều người nói hai người họ như vậy, cô khi còn nhỏ đặc biệt thích dính lấy anh, nên người khác ắt hẳn sẽ nghĩ như vậy đi.
Tống Kính Tu ở bên nghe, trên mặt không hề có chút chán ghét, cô thấy anh không có phản ứng nên yên tâm, anh không sao thì tốt.
Dì đi rồi, Tống Kính Tu thay quần áo ở nhà bước vào phòng bếp.
Tiếu Nhiên tự giác bước đến hỗ trợ, Tống Kính Tu một tay đem cô ngăn lại: " Em mặc như vậy không cần phải giúp đâu"
Tiếu Nhiên cúi đầu nhìn nhìn, có sao đâu nhỉ, cô thường xuyên mặc như vậy mà, đang muốn phản bác, người đang quay lưng lại với cô nói tiếp: "Mặc đẹp như vậy không thích hợp ở trong phòng bếp đâu."
Tiếu Nhiên nghe vậy tự nhiên rất vui, cô càng không chịu đi ra khỏi bếp, thế nào cũng không muốn anh thất vọng vì lời khen đó thôi. Cô lấy qua một chiếc tạp dề, quấn dây quanh cổ. Tống Kính Tu vội vọt đến vòi nước rửa tay, kéo một cái khiến Tiếu Nhiên đưa lưng về phía mình: " Để anh làm, em không thể tự mình buộc được."
"Ha ha"
Tống Kính Tu giúp cô thắt một cái nơ xinh đẹp ở sau lưng, đẩy cô đến bồn rửa , cho rau xanh vào chậu rồi đặt bên bồn rửa, nói: "Rửa rau đi, anh cắt cho."
“Được rồi!” Tiếu Nhiên đáp lại vang dội, giống như tâm tình của cô lúc này.
Tống Chinh cùng Tiếu Kính đang ngồi trong phòng khách, thấy hai người bọn họ đang vui vẻ mà chuẩn bị nấu ăn, liền nói với Tiếu Kính: "Tôi nghe người ta nói tiểu cô nương nhà anh đã có bạn trai ?"
Tiếu Kính nhấp một ngụm trà: " Đúng vậy, bạn trai bằng tuổi nó, gia thế trung bình, nhưng mà nó thích, không có biện pháp gì ngăn cản nó. Tiếu Nhiên không biết là tôi đã biết rồi, tôi nhờ Kính Tu thử kiểm tra tâm ý của nó, ngày đó nó liền tới tìm tôi. Tôi nghĩ rằng nó nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn hi vọng tương lai nó cùng Kính Tu có thể thành đôi. Dù sao tôi cũng có thể coi như đã nhìn Kính Tu lớn lên, biết Kính Tu rất ưu tú, là một cậu bé ngoan."
Trong lòng Tống Chinh cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng trong chuyện của những người trẻ, bọn họ là trưởng bối càng can thiệp nhiều thì sự tình càng khó giải quyết, chi bằng thuận theo tự nhiên, chờ Tiếu nhiên từ từ lớn lên, tự nhiên sẽ biết bản thân cô thực sự cần cái gì. Tuy rằng thời gian kia khả năng sẽ rất lâu, mà trong khoảng thời gian này chỉ có thể để tiểu tử nào đó chịu ủy khuất.
Đối với Tống Kính Tu, Tống Chinh hy vọng anh chịu ít đau khổ nhất có thể, dù sao anh cũng là con trai của anh cả và chị dâu, ông cũng không muốn làm cho bọn họ ở trên trời buồn lòng. Nhưng chuyện tình cảm thì không ai có thể khống chế được, tựa như chuyện tình cảm của Mục Ngưng và Tiếu Kính lúc trước, bất quá anh cùng Tiếu Nhiên còn trẻ, mà mối quan hệ giữa họ không phức tạp như Tiếu Kính và Mục Ngưng. Ngược lại được an ủi, Tống Chinh tiếp tục thưởng thức trà của mình.
Hai người trẻ ở trong bếp tất bật thật lâu, mới làm xong mâm cơm tất niên.
Gala lễ hội mùa xuân được phát trên TV, bên ngoài có tiếng pháo thưa thớt, trên đời này tuyệt nhất là pháo hoa, có người nhà ở cạnh, giai nhân cũng ở cạnh, mới cảm thấy nhân sinh không có uổng phí.
Sau bữa cơm tất niên, Tiếu Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn nhất quyết đợi tiếng chuông báo điểm 0 giờ. Là một người miền Bắc truyền thống, lễ hội quan trọng nhất trong năm của cô là Tết Âm lịch, so với công lịch, cô càng để ý sự luân phiên ngày đêm của nông lịch hơn.
Tống Kính Tu ngồi bên cạnh cùng cô, thỉnh thoảng đưa cho cô một nắm hạt dưa đã bóc vỏ. Tiếu Nhiên khát nước, người bên cạnh liền đưa nước đến bên môi cô.
Tiếu Nhiên ngồi thẳng nhìn chằm chằm Tống Kính Tu.
"Nhìn anh làm gì?"
“Kính Tu ca ca, về sau ai làm bạn gái của anh, nhất định rất hạnh phúc.” Tiếu Nhiên nghiêm túc nói.
Tống Kính Tu sửng sốt, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô:" Chờ sau này nói tiếp, ít nhất đừng nói chuyện này với anh vào thời khắc này"
Anh đây là cho rằng cô cố ý kích thích anh đúng không? Nhỏ tuổi hơn anh thế mà đã có bạn trai. Tiếu Nhiên ở trong lòng thở dài, nhất thời trầm mặc.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, người dẫn chương trình trên TV bắt đầu đếm ngược.
Tiếu Nhiên bất giác nín thở, nhỏ giọng đếm đến 0, tiếng chuông giao thừa vang lên.
Cô cầm lấy lon coca trước mặt, cạch một tiếng mở ra, nói với người bên cạnh : "Năm mới vui vẻ, Kính Tu ca ca!"
Lời chúc nhẹ nhàng nhưng chân thành thiết tha của cô rơi vào trong không khí.
"Em cũng vậy, năm mới vui vẻ!" Chúc mừng năm mới, cô gái nhỏ của tôi. Cho dù tương lai em sẽ ở cạnh ai, anh đều hy vọng em có thể hạnh phúc.