Chương 14: Mưu trí

Đồ Vân ra vẻ nhớ tới điều gì đó, ánh mắt lay chuyển, thấp giọng nói với đại đương gia: “Lão đại, thứ đồ chúng ta chặn được kia không nên giữ lại, không cẩn thận sẽ chọc lửa đốt thân.”

Đại đương gia thở dài, hắn cũng vì việc này mà phát sầu: “Con mẹ nó, sớm biết như thế đã không tham chút tiền này.”

Xe vận chuyển lương thực nhà n gia đi qua sườn núi Thạch Bi này đã hai năm, ai cũng nghĩ đó chỉ là ít lương thực vô dụng nên không quá quan tâm. Bất quá tham một lần, liền chọc phải phiền toái lớn như vậy.

“Đều tại ngươi, lúc trước nói cái gì mà thả bọn họ đi trước khiến Ân gia lơi lỏng cảnh giác, sau khi người đi rồi thì vận chuyển đồ tới sườn núi Thạch Bi, chọn ra mấy thứ có giá trị. Giờ thì hay rồi, đào ra một mớ phiền toái, đốt cũng không được, bỏ cũng không xong.”

Hoá ra ban đầu bọn hắn có chủ ý này, không nghĩ tới kẻ tên Lục Tử này còn biết cách câu cá lớn, bảo sao đại đương gia đối xử với hắn không tệ.

Chỉ là bọn họ xem nhẹ dã tâm của Ân Thi Lang, giá trị chuyến hàng này thực sự quá lớn.

“Không cần huỷ.” Lý Đà Nhan đột nhiên lên tiếng.

Đại đương gia không giận tự uy, mắt hổ liếc hắn một cái: “Ngươi biết thứ chúng ta muốn huỷ là gì sao?”

Thần sắc Lý Đà Nhan tự nhiên nói: “Còn không phải là hai rương nha phiến?”

“Ngươi vậy mà lại biết?” Đại đương gia nhìn về phía Lục Tử: “Ngươi nói?”

Đồ Vân vội vàng xua tay: “Tuyệt đối không có!”

Lý Đà Nhan nói: “Chuyện Ân Thi Lang bán rượu có chứa thứ đó ta đã sớm biết, chẳng qua Ân gia tài đại khí thô, ta và hắn đều là người trong thương hội, không nhất thiết phải đấu đến người chết ta sống.”

Đại đương gia dò hỏi: “Vậy ngươi nói không cần huỷ là có ý gì?”

“Đơn giản.” Lý Đà Nhan nhìn về phía hắn: “Đem bán nha phiến với giá cao hơn cho Ân gia, thứ này không thể ra ngoài sáng, lại không dễ có được. Hơn nữa, không có hai rương nha phiến này, rượu của hắn không thể bán.”

Đại đương gia nắm chặt hai tay, bế tắc đã được giải quyết: “Đúng vậy, chủ ý này đặc biệt hay! Hơn nữa mặc kệ ta đòi giá bao nhiêu, hắn tuyệt đối không dám trả giá!”

Đồ Vân vội vàng chúc mừng: “Chúc mừng lão đại.”

Đại đương gia cười lớn vài tiếng, đi đến trước mặt Lý Đà Nhan, ý tán thưởng trong đáy mắt không hề giấu diếm: “Không hổ là người ta nhìn trúng. Lục Tử, ngươi phải cẩn thận hầu hạ.”

“Lão đại yên tâm.”

Đồ Vân im lặng giơ ngón tay cái lên với Lý Đà Nhan, sau đó đi theo lão đại ra cửa.

Đại đương gia lập tức sai người cưỡi ngựa đến dưới chân núi báo tin, ra giá hai trăm lượng hoàng kim, ba ngày sau giao hàng ở sườn núi Thạch Bi.

“Lục Tử, đến lúc đó, ngươi cũng đi.”

“Tuân lệnh lão đại.”

Đồ Vân bay nhảy khắp sơn trại cả ngày, chờ đến khi trời tối mới uể oải bưng đồ ăn tới phòng.

“Cạch” một tiếng, khay thức ăn được đặt lên bàn, Đồ Vân kéo Lý Đà Nhan qua một bên, vươn tay tháo dây thừng: “Ăn cơm thôi.”

“Ngài không sợ bị phát hiện?”

“Yên tâm, trong trại giờ đều bận rộn.” Bận rộn chuẩn bị hôn sự.

Cởi bỏ dây thừng xuống, bàn tay Đồ Vân khẽ chạm vào vết đỏ do dây thừng thắt chặt để lại trên cổ tay hắn, đôi mắt rủ xuống.

Lý Đà Nhan tất nhiên cảm nhận được, không tiếng động né tránh, khập khễnh đi tới cạnh bàn ăn.

Trong trại nuôi heo, mùa đông đến căn bản không thiếu thịt. Lý Đà Nhan từ tốn nếm thử một miếng thịt, lại uống một ngụm canh. Tuy ở trong hiểm cảnh nhưng tu dưỡng khắc vào cốt tuỷ khiến hắn ăn cơm vẫn đặc biệt khí chất, tao nhã.

“Công tử thông tuệ hơn người, khiến đại đương gia chủ động mang nha phiến tới huyện Lộc Linh, ta thấy mà phục. Nếu không phải ở trong trại, ta nhất định sẽ mời ngươi đi uống rượu.”

“Đây vốn dĩ là kế hoạch của huyện thái gia sao?”

“Ta chỉ nói hươu nói vượn.” Đồ Vân bỗng nhiên đè cổ tay đang gắp thức ăn của hắn lại, ý đùa giỡn trong mắt không sót lại chút gì, thay vào đó là ánh mắt sắc bén: “Công tử đã sớm biết Ân gia có vấn đề đúng không?”

Tuy nàng nói rằng đó là hai rương nha phiến, nhưng cũng chưa nói dùng ở chỗ nào, vậy mà Lý Đà Nhan lại có thể chính xác nói rằng ở trong rượu.

Có thể thấy đối với thứ đồ nàng đang tra xét, Lý Đà Nhan đã sớm biết rõ ràng.

Lý Đà Nhan giọng không gợn sóng nói: “Huyện Lộc Linh không lớn, muốn biết cũng không khó.”

Đồ Vân buông tay: “Khó trách nhiều đời huyện lệnh đều ví ngươi như khúc xương cứng khó gặm.”

Nói chuyện đã khó, mọi việc lại tỏ ra không liên quan đến mình, dạng người này không ngừng khiến người khác đau đầu. Hơn nữa lập trường còn không rõ ràng, không phân biệt được là địch hay bạn.

“Huyện thái gia muốn nói ta lạnh nhạt vô tình?”

“Này cũng không hẳn.” Đồ Vân thở dài: “Nhưng ngươi quả thực khó có thể lay chuyển, bất luận tả hữu.”

Dẫu có tiền nhưng cũng chỉ là người bình dân áo vải, có thể có biện pháp gì chứ.

“Đa tạ huyện thái gia quan tâm.” Thái độ hắn có lệ, một chút cũng không giống lời cảm tạ.

Đồ Vân thấy hắn bình tĩnh như vậy, trêu đùa nói: “Công tử thông minh như vậy, không bằng đoán thử đại đương gia giữ ngươi ở trong trại làm gì đi?”

“Ta chỉ là một thương nhân, thứ có nhiều nhất bất quá cũng chỉ là tiền, trước đó Kỳ Quan không do dự xuất 500 lượng hoàng kim, sơn phỉ có ngốc cũng đoán được ta có tài phú không tồi.”

“Có lý.” Đồ Vân giả vờ đồng ý: “Vậy kế tiếp theo bọn họ sẽ làm gì?”

“Chỉ có một khả năng, tiếp tục đòi Kỳ Quan thêm tiền, hơn nữa sẽ còn dùng công phu sư tử ngoạm, một lần so với một lần còn nhiều hơn.”

Hắn buông đũa, ánh sáng từ ngọn nến trước mặt chiếu vào khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt tinh xảo khẽ chớp.

“Không lẽ…” Hắn muốn nói lại thôi, chậm rãi vươn hai ngón tay ra: “Muốn chặt một ngón tay ta, đưa cho Kỳ Quan?”

“Ngươi nghĩ gì vậy? Nhìn không ra công tử ngươi là người bi quan, lại thiếu cảm giác an toàn như vậy.” Khó trách hôm qua hoảng loạn như thế.

“Bằng không bọn họ dựa vào cái gì khiến Kỳ Quan tin ta còn sống?” Lý Đà Nhan cười khổ, bình tĩnh nói: “Mặc kệ là chém tay hay chân, thứ nhất là tăng mức độ đáng tin, hai là tăng tính uy hiếp, làm Kỳ Quan không thể không nghe lời bọn họ.”

“Ngươi không sợ Kỳ Quan ôm tiền của ngươi bỏ trốn sao?”

“Đã là người của ta, ta tự nhiên có tin tưởng.”

Hắn đối mặt với hiểm cảnh với tâm thế này khiến người khác không khỏi hít thở không thông, cảm thấy bi thương sâu sắc.

Đồ Vân duỗi tay bọc lấy ngón tay lạnh lẽo của hắn, ánh mắt ấm áp như nước trong hồ mùa xuân: “Yên tâm, kẻ nào dám động vào một ngón tay của ngươi, ta liền chém hắn.”

Tay Đồ Vân ấm áp, rất nhanh khiến hắn ảo giác như thể được bảo vệ, loại cảm giác này cứ mỗi lúc lại càng thêm mãnh liệt, thứ mà trước đây hắn chưa một lần có được.

Bất kể thật hay giả, có thể làm được hay không, sự lạnh lẽo trong nội tâm hắn ngay lúc này phảng phất như được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.

“Huyện thái gia vẫn nên cẩn thận ngẫm lại hoàn cảnh chính mình đi.” Hắn rút ngón tay ra, tập tễnh bước từng bước tới mép giường.

“Thoát thân vốn không dễ, huống chi ngài còn muốn mang cả hoàng kim đi cùng.”

Đồ Vân bước qua, giành trước một bước ngã lên giường, đôi tay gối lên gáy: “Không sao, cùng lắm thì ta bỏ tiền, trực tiếp chạy lấy người.”

“Không cần ta?” Lý Đà Nhan trìu mến nhìn nàng.

“Cần.” Đồ Vân nằm trên chăn, ánh mắt đầy ý cười: “Vừa rồi ngươi nói thiếu một chuyện, ngươi không chỉ là một thương nhân, mà còn là một tướng công tuấn tú.”

“Có ý gì?”

“Chính là đại đương gia chuẩn bị gả muội muội cho ngươi. Hôm nay sai người xuống núi mua áo cưới, trang sức đầy đủ hết rồi. Ngươi ấy hả, chuẩn bị chờ làm con rể sơn phỉ đi.”

“Cái gì?” Lý Đà Nhan sửng sốt.

Đồ Vân mỉm cười ôm hắn nằm xuống ngủ: “Ta đoán ngay từ đầu đại đương gia đã không có ý muốn thả ngươi xuống núi, hẳn là chờ ngươi gạo nấu thành cơm với tiểu thư, sau đó mới đưa các ngươi xuống núi.”

Sắc mặt Lý Đà Nhan trầm xuống: “Ngài còn không biết xấu hổ cười được.”

“Cưới thê có gì không tốt?” Đồ Vân thấy hắn u sầu, phảng phất như gặp phải vấn đề nan giải, nhịn cười nói: “Công tử thực sự sẽ không đoạn tụ chi phích đấy chứ?”

Lý Đà Nhan không để ý đến lời đùa giỡn của nàng, xụ mặt, nghiêng người nằm qua một bên.

Đồ Vân xuống giường thổi nến, trở về liền gối cùng hắn một cái gối, lại cẩn thận đắp chăn lại.

Trong bóng đêm, Lý Đà Nhan bỗng nhiên xoay người, cận kề trong gang tấc nhìn Đồ Vân: “Ngài đã thăm dò trong trại chưa?”

“Không sai biệt lắm.”

“Vậy chúng ta mau chạy trốn đi.” m thanh hắn có chút luống cuống.

Đồ Vân khó hiểu, vẫn không nặng không nhẹ trêu chọc hắn: “Chẳng phải chỉ là cưới thêm một thê tử thôi sao? Lại không có hại gì, công tử hà tất phải sợ như thế?”

Lý Đà Nhan bị bức đến thế này, tức giận nói: “Ta là đoạn tụ chi phích, lý do này hẳn có thể đi?”

Nói xong, Lý Đà Nhan tức giận đến mức xoay sang một bên, cả người tức đến phập phồng.

“Yên tâm đi.” Đồ Vân kéo chăn che đến vai hắn: “Nếu ngươi cùng người khác thành thân, ta phải làm sao bây giờ? Vừa mất phu nhân, lại thiệt quân tình quan trọng, ta tuyệt đối sẽ không làm!”