Hứa Lập chỉ muốn ứng phó Phạm Ngọc Hoa nhưng lại không biết cô có lại coi là thật, hắn đành thừa nhận mình đã sai:
- Xin lỗi là sơ xuất của tôi, số điện thoại của bạn là bao nhiêu?
- Đậy là số của tôi, nếu cậu gọi tôi vào ban ngày thì gọi đến chỗ làm, còn tối cứ gọi tới số điện thoại nhà tôi.
Nói xong Phạm Ngọc Hoa liền xé hai tờ giấy, một tờ ghi số điện thoại ở ban dự toán phòng tài chính, còn một tờ là số điện thoại nhà riêng của Phạm Ngọc Hoa.
- Oh, bạn làm ở phòng tài chính?
Hứa Lập khá tò mò, Phạm Ngọc Hoa đã làm ở phòng tài chính sao lại thi tuyển công chức, cả huyện này có mấy người vào làm được ở phòng tài chính, cũng có mấy đơn vị tốt hơn phòng Tài chính chứ?
Phạm Ngọc Hoa thấy Hứa Lập nghi ngờ, cô cười nói:
- Tôi giờ đang làm ở phòng tài chính nhưng chưa có biên chế, chỉ là làm hợp đồng tại ban dự toán, nếu tôi không thi công chức thì tương lại cũng không phát triển được nên bắt buộc phải thi tuyển.
Hứa Lập gật đầu nhưng trong lòng lại khó hiểu nhà Phạm Ngọc Hoa có người gì mà xin được cho cô làm ở phòng tài chính lại làm ở ban dự toán. Ban dự toán là đơn vị có quyền lớn nhất trong phòng tài chính. Tất cả các đơn vị trong huyện mặc kệ là đơn vị nào khi xin tài chính huyện nhất thiết phải thông qua bọn họ, như vậy chỗ tốt thì không thể thiếu được.
Hứa Lập cất tờ giấy vào rồi nói:
- Tôi có việc nên phải đi trước, sau này có cơ hội chúng ta gặp lại.
Phạm Ngọc Hoa gật đầu không nói, nhìn Hứa Lập đi khuất Phạm Ngọc Hoa mới dậm chân nhỏ giọng nói:
- Anh đã trở về, huyện Giang Ninh chỉ có từng đó anh cũng không chạy thoát em đâu.
Ba năm trung học Hứa Lập khi đó chỉ mười bẩy mười tám hơn nữa lại rất cọi trọng việc học nên coi việc học lên hàng đầu, chơi với bạn cùng lớp không nhiều chứ không nói đến thích ai.
Nhưng Phạm Ngọc Hoa khi đó đã là một cô gái xinh xắn, dù đi học không chơi với người khác nhưng mỗi cuộc thi thì Hứa Lập đều là người đứng đầu lên ai cũng chú ý. Hơn nữa Hứa Lập vốn cao lớn nhìn dáng bộ rất anh tuấn vì vậy có rất nhiều nữ sinh thầm yêu trộm nhớ, Phạm Ngọc Hoa cũng nằm trong số đó.
Lúc đó Hứa Lập không hiểu chuyện nên với những bạn nữ chưa bao giờ để ý, do vậy hắn không biết mình có rất nhiều bạn nữ yêu mến.
Tốt nghiệp trung học tất cả mọi người đều thi đại học, Phạm Ngọc Hoa biết Hứa Lập thi trường đại học Bắc Kinh nên nghĩ sau này không có cơ hội gặp lại, cô đành chôn sâu mối tình ngây thơ trong lòng. Nhưng hôm nay gặp Hứa Lập lại biết hắn không bao giờ đi nữa trong lòng rất vui, tình cảm xưa như trỗi dậy và mãnh liệt hơn.
Hứa Lập mua ít bánh bao, cháo quẩy rồi về nhà thấy bố đang quét sân, Hứa Lập đi nhanh tới lấy chổi trong tay bố rồi nói:
-Bố, bố nghỉ một lát con làm được. Con mua đồ ăn sáng rồi đây ạ.
- Con không cần làm đâu, con vào trong đi, vừa mới về không mệt ư.
Hứa Thành Hữu nói.
- Con không mệt, bố nhìn tay con xem, chút việc nhỏ này sao con có thể mệt được chứ?
Hứa Lập nhanh tay cầm rồi đi ra làm.
Hứa Thành Hữu cười nói:
- Con mình trưởng thành rồi. Được rồi con quét đi bố vào nhà làm chút thức ăn, làm chút thôi rồi vào ăn cơm.
Ăn cơm mẹ Hứa Lập - Đông Tỉnh hỏi Hứa Lập:
-Con à, hôm qua về nhà con bảo không đi nữa là thật không? Con ở lại Giang Ninh làm gì?
- Con không đi, huyện chúng ta không phải đang thi tuyển công chức sao? Con tính thi thử xem.
Hứa Lập vừa ăn vừa nói.
- Uh, thi công chức cũng tốt, nếu đỗ không biết chừng mấy năm nữa nhà ta cũng có người làm quan. Ông, con mình muốn thi công chức, thi viết chắc không sao nhưng thi vấn đáp thì phải cẩn thận, ông tìm cách giúp con chút. Không phải bạn đồng học của ông là Mã Kiến đang làm ở huyện ủy à. Chờ con mình thi viết xong, ông đi tìm hắn xem có giúp con mình không.
Đổng Tinh đẩy Hứa Thành Hữu nói.
- Được, lúc đó thế nào tôi cũng đi tìm hắn giúp.
Nói xong Hứa Thành Hữu sợ Hứa Lập có ý gì khác lại nói:
- Con, không phải ba không tin con nhưng ở trường có thể con không biết xã hội bây giờ không tiền không quyền thì làm gì cũng không xong. Nghe nói lần này huyện ta tuyển mười mấy chỉ tiêu công chức nhưng có hơn một nửa trong số đó định sẵn rồi, nếu không có người giúp thì cho dù con vấn đáp tốt cũng không lại một câu nói của người ta.
- Vâng ba, ba nói con hiểu ạ, con có chuyển bị ít tiền, khi vấn đáp ba nhờ chú Mã giúp con.
Hứa Lập giờ không phải như xưa, không còn là cậu bé con, với việc này hắn hiểu hơn ai khác.
Hứa Lập ăn sáng xong ra ngoài bắt xe thẳng tới trung tâm tuyển sinh của thị xã Tùng Giang để tìm hiểu vì việc thi tuyển công chức là báo danh ở đây. Bốn phía trên tường đều là tin về thi tuyển, Hứa Lập xem cẩn thận cuối cùng đăng ký thi vào làm nhân viên công vụ ở xã Nhị Đạo. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mặc dù trong các đơn vị tuyển người có không ít cơ quan ở văn phòng huyện ủy, Ban tổ chức cán bộ, phòng Tài chính … mấy đơn vị tốt nhưng các đơn vị này sợ là sớm bị người đặt chỗ hết rồi.
Như phòng tài chính chỉ có một vị trí trí ở ban dự toán với điều hiện hạn chế hết sức cụ thể là yêu cầu nữ, không vượt quá 25 tuổi, có bằng đại học chính quy và là Đảng viên. Hứa Lập nghĩ cô bạn học Phạm Ngọc Hoa của mình như được sắp xếp riêng cho vị trí đó. Không biết người xin cho Phạm Ngọc Hoa là ai nhưng chắc chắn có quyền lực nên mới khiến phòng Tài chính huyện Giang Ninh đặt chỉ tiêu rõ ràng đến thế.
Tất cả vị trí tốt khác đều có hạn chế như vậy, Hứa Lập – một người không có căn cơ cho dù có thi viết, thi vấn đáp một cách xuất sắc sợ rằng kết quả vẫn là trượt. Vậy tốt nhất là thi về làm nhân viên ở cấp xã, như vậy có lẽ cạnh tranh sẽ không lịch liệt.
Hứa Lập đang đọc lịch lại thấy trong đám đông có một người rất quen - đó là Phạm Ngọc Hoa vừa gặp lúc sáng. Phạm Ngọc Hoa đang ngồi nói chuyện với một cô gái ở chỗ đăng ký báo danh thi vào Phòng tài chính. Ngay cả tờ đăng ký của cô cũng do người kia viết, như thế này thì chỉ cần thi viết qua, sang đến vấn đáp còn có ai cạnh tranh được với Phạm Ngọc Hoa?
Hứa Lập lắc đầu, chính sách đất nước là tốt khi thi tuyển công chức thực hiện cạnh tranh công bằng, nhưng trên có chính sách thì dưới lại có đối sách, chuyện do con người làm ra mà. Chỉ cần nơi có người, có nhân tình thì không thể có công bằng.
Chương 28