Chương 58: ‘dạy Hư’

Edit & Beta: Hoa Cúc

“Làm thế nào?” Tô Hàm nói xong chọn một chút mi, “Rất đơn giản, tắm rửa xong không mặc quần áo nằm ở bên cạnh anh ta.”

Nghe Tô Hàm nói, Lôi Dực đẩy kính mắt, sắc mặt khó được có được hồng hồng “Cái kia… Tôi thử rồi.”

“À?” Tô Hàm đào lỗ tai “Cậu đừng nói cho tôi biết cậu đã làm đến như vậy rồi, mà vị kia nhà cậu còn không có phản ứng nhé?” Không phải vô năng đấy chứ.

Lôi Dực nghe vậy ho khan một tiếng “Ách… có phản ứng.”

Tô Hàm nhất thời hứng thú “Phản ứng gì?”

Lôi Dực nhăn nhó một chút “Cái kia… Anh ấy nhìn tôi xong sau đó, đầu tiên trừng tôi một lúc lâu, rồi lập tức dùng chăn bọc tôi lại.”

Tô Hàm nghe xong không khỏi thất vọng “Cứ như vậy? Mặt mũi không đỏ, hô hấp không gấp gáp, không có thêm hành động gì?”

“… Không.” Lôi Dực không khỏi nhụt chí.

Nghe Lôi Dực nói, Tô Hàm thật sự rất muốn hỏi, em trai à, cậu thật sự xác định người ta thích cậu hả?

Bằng không đổi lại bất kỳ người đàn ông nào thấy người mình thích thân thể trần truồng nằm trước mặt, mà lại không có phản ứng nào chứ.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhụt chí của Lôi Dực, Tô Hàm ngại ngùng không nói ra miệng.

Nhìn Tô Hàm không lên tiếng, Lôi Dực không khỏi nóng nảy, cũng bất chấp sự nản lòng, nhìn Tô Hàm thúc dục “Cậu nói nhanh đi, rốt cuộc làm thế nào, làm gì để anh ấy… ừ.”

“Ăn cậu.” Tô Hàm trêu đùa nói tiếp.

Sau đó, Lôi Dực đỏ mặt, trong lòng ảo não muốn chết, thế mà lại bị một người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều đùa giỡn, đặc biệt người này còn là chị dâu tương lai nữa chứ.

Thu tất cả vào trong mắt, trong lòng Tô Hàm không khỏi hứng phấn kỳ lạ, thế mà còn có thể thấy được Lôi Dực đỏ mặt, thật là… cơ hội hiếm có nha.

“Cái kia, nói trước nhé, tôi có thể hỏi cậu một cái… ừ, vấn đề tương đối riêng tư?” Ho khan một tiếng, Tô Hàm có chút cẩn thận hỏi.

Lôi Dực “Hỏi đi.”

“À, tôi muốn nói, cậu trước đây cùng cái người Mộc Ly kia, có hay không…”

“Làm hả.” Nhìn Tô Hàm ấp a ấp úng, Lôi Dực hiểu rõ tiếp lời.

Nhìn dáng vẻ không quá để ý của Lôi Dực, Tô Hàm mới gật đầu “Ừ.”

“… Không.” Trầm mặc một hồi, Lôi Dực đáp.

“À.” Tô Hàm như có điều suy nghĩ, trách không được, phương pháp Lôi Dực câu dẫn Lôi Trung, lại…Thuần khiết như vậy, thì ra còn là xử nam à.

Đã hỏi được chuyện bát quái, Tô Hàm cũng ho khan một tiếng, nghiêm trang chững chạc nói “Tôi cho cậu biết, câu dẫn người khác không cần phải cởi sạch, như ẩn như hiện, nửa lộ nửa dấu, nửa cởi nửa không, có thể càng hấp dẫn ánh mắt người khác… Nếu thật sự không được, cậu dứt khoát chủ động hiến thân đi.”

“… Chủ động hiến thân?”

“Đúng vậy, chủ động ôm anh ta, giúp anh ta… giải tỏa cơn khát, nếu còn không được, cậu trực tiếp ngồi lên là được.” cuối cùng Tô Hàm tổng kết.

“Khụ… Khụ, khụ!!”

“Này, có cần phản ứng lớn như vậy không.” Nhìn Lôi Dực không ngừng ho khan, Tô Hàm không còn gì để nói.

“Cái kia… Làm như vậy thật sự có thể sao, có phải rất… Cái kia một chút.” Ho khan xong, Lôi Dực nói, hai má vì ho khan mà phấn hồng bay bay, thoạt nhìn Lôi Dực rất có lực hấp dẫn.

“Dù sao những điều có thể nói tôi đều đã nói rồi, muốn làm hay không, chính cậu ngẫm đi.” Tô Hàm nói xong, cắt đứt trò chuyện, sau đó nghe có người phía sau bất trợt nói một câu.

“Em đối những thứ đó, dường như rất có kinh nghiệm.”

Tô Hàm nghe vậy quay đầu, lập tức nhìn thấy Lôi Nghị đen mặt đứng sau mình.

Xong đời, bị bắt quả tang.

“Bận bịu xong rồi.” Tô Hàm tươi cười sáng lạn nói, sau đó tiến lên lấy lòng ôm cổ Lôi Nghị.

Thấy thế, ánh mắt Lôi Nghị tối một chút, người này… Trước khi tiếp nhận tình cảm của mình thì do dự không ngừng, kết quả tiếp nhận rồi lại… Nhiệt tình quá mức. Chẳng qua, chuyện đó cũng không thể khiến cơn ghen trong lòng anh bớt đi tí nào.

“Vừa rồi, những gì em nói với Tiểu Dực, là ai nói cho em biết.” kéo tay Tô Hàm ra khỏi cổ mình, Lôi Nghị theo dõi cậu nói từng chữ từng câu.

Nghe Lôi Nghị nghiến răng nghiến lợi, Tô Hàm thế mới biết, người này sở dĩ tức giận không phải vì mình ‘dạy hư’ em trai bảo bối của anh, mà là vì ăn dấm chua à.

“Cái kia… Cũng không có ai dạy… Ngô…”

Hung hăng cắn môi người trước mắt, Lôi Nghị bị ghen tuông ngập đầu đánh mất luôn lý trí, tuy biết người này trước kia từng có một người đàn ông khác, nhưng chậm rãi nghe được những gì vừa rồi cậu nói phải câu dẫn đàn ông thế nào, trong lòng anh vẫn rất tệ.

Bây giờ anh yêu cầu một ít đồ vật khiến anh bớt ghen tuông, muốn mạnh mẽ tiến vào trong người trước mắt này, cho người này tự mình thể nghiệm, nói cho người này biết anh là ai, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.

Ban đầu Lôi Nghị hôn cậu, Tô Hàm còn có ý mặc kệ, đàn ông mà, đặc biệt đàn ông ăn dấm thì cần phải dỗ dành, nhưng khi bàn tay ai đó bay đến trong đũng quần cậu, Tô Hàm cuối cùng cũng nhịn không được.

“Dừng… Dừng lại.” Vươn một tay kéo cánh tay Lôi Nghị, Tô Hàm nhìn anh nói.

Tay bị kéo, Lôi Nghị cũng theo dừng một chút, nhưng ánh mắt nhìn Tô Hàm vẫn thâm trầm không thấy đáy.

Vốn dĩ Tô Hàm có chút tức giận, nhưng thấy Lôi Nghị như vậy, trong lòng lại nhịn không được rụt rè nói “Cái kia… Vừa mới, mới làm mà, rất đau.”

Nhìn hai mắt Tô Hàm phiếm hồng, dáng vẻ đáng thương, Lôi Nghị hít một hơi, buông cậu ra, xoay người muốn rời đi.

“Này!” Nhìn Lôi Nghị rời đi, trong lòng Tô Hàm nhịn không được hốt hoảng, “Cái kia anh… không phải muốn đổi ý chứ.”

Tô Hàm nói xong, trong lòng lại nhịn không được có chút tủi thân, rõ ràng trước đó thể hiện yêu mình, yêu muốn chết muốn sống, bây giờ mình chẳng qua chỉ lộ ra một chút hiểu biết về phương diện làm tình một chút thôi, đã phản ứng như vậy. Quả nhiên, đàn ông không phải thứ tốt… Đương nhiên, ngoại trừ mình.

Nghe Tô Hàm hỏi, Lôi Nghị xoay người, nhìn Tô Hàm nói “Em có biết… anh vĩnh viễn sẽ không đổi ý, anh đã nói rồi, đời này anh chỉ có ngươi một, một người đàn ông, chỉ cần em không đổi ý, anh sẽ không bao giờ rời xa em.”

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm không khỏi đỏ mặt, người đàn ông này, khi im lặng thì cả ngày không nói một câu, nhưng nếu đã nói lên tâm tình thì đúng là… Phiến tình khiến người ta đỏ mặt.

“Vậy nếu không muốn đổi ý… anh rời đi làm gì?”

“Đương nhiên đi giải quyết lửa vừa rồi em đốt lên, hay là…” Lôi Nghị nói xong nhìn chằm chằm mông Tô Hàm nói, “Em chuẩn bị giúp anh giải quyết?”

Nghe lời nói sau của Lôi Nghị, Tô Hàm vội vàng xua tay “Vậy anh đi nhanh lên.”

Lôi Nghị đi rồi, Tô Hàm lập tức nhào lên giường, thật là, cái người đàn ông kia sao lại nông cạn như vậy chứ. Nhưng mà, chính mình vừa rồi cũng lo được lo mất như vậy, không phải… Là yêu anh rồi chứ.

Mặc kệ, lắc đầu Tô Hàm nghĩ, yêu thì yêu thôi, dù sao người đàn ông đó cũng ưu tú như vậy, mình cũng không thiệt hại gì.

Ừ… Lần sau nếu anh tiếp tục cầu hôn, thì đồng ý nhỉ, như vậy còn có thể ở cùng con trai nữa.

Nói đến con trai, Tô Hàm đúng là có chút suy nghĩ, hôm nào phải đi thăm nó mới được.

Lại ở trên giường lăn lộn thêm một lát, Tô Hàm dứt khoát ôm gối đầu đi đến phòng Lôi Nghị, nếu hai bên tâm ý đã tương thông, thì còn buồn rầu cô đơn ngủ một mình làm gì.

Kết quả, khi Lôi Nghị giải quyết xong trở về phòng, nhìn thấy Tô Hàm nằm ở trên giường, cười hì hì nhìn mình.

“Lôi Nghị, em với anh ngủ một phòng, được không?” Nghiên đầu, Tô Hàm hỏi.

Lôi Nghị nghe vậy thân thể cứng đờ, sau đó dường như không có việc gì gật đầu, nhưng Tô Hàm lại phát hiện, thượng tá nhà mình, thế mà cuống tay cuống chân, haha.

Tô Hàm thấy thế chôn mặt trong chăn, cười một mình.

Đến trên giường, Lôi Nghị vươn tay ôm Tô Hàm vào lòng “Đừng cười nữa, khó chịu.”

Tô Hàm nghe vậy không cười nữa, nằm vào bên trong giường nói “Lên đây đi.”

“… Không luyện tập lực tinh thần?” Nhìn Tô Hàm, Lôi Nghị hỏi.

“Không, nghỉ một đêm, hơn nữa bây giờ em chỉ muốn ôm anh ngủ thôi.” Tô Hàm nói xong, nháy mắt nhìn Lôi Nghị.

Lôi Nghị nghe vậy sửng sốt chốc lát, sau đó cong cong khóe miệng, lên giường, ôm Tô Hàm vào lòng.

Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi “Cái kia, vừa rồi em và em trai của anh trò chuyện, không phải anh nghe thấy hết rồi chứ?”

“Ừ.” Lôi Nghị gật đầu.

“Vậy… Anh không phát biểu một chút cái nhìn của anh về chuyện của cậu ấy à?”

“Tiểu Dực đã là lớn rồi, nên làm thế nào trong lòng nó biết rõ.”

“Nha ” nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm không khỏi lắp bắp kinh hãi, mắt thấy em trai muốn tự mình đưa lên cho người khác ăn, thân là anh hai phản ứng thế này, cũng quá bình tĩnh rồi.

“Cái kia, anh cảm thấy, Lôi Trung ấy, anh ta thích em anh không?” Nghĩ nghĩ, Tô Hàm lại hỏi.

“Có lẽ là thích.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời, bằng không, sao lại có thể ngẩn ngơ ở bên cạnh nó mười mấy năm, mỗi ngày một tấc cũng không rời, rõ ràng một cường giả cấp tám, lại cam nguyện làm một vệ sĩ.

Lôi Nghị nói xong, không nghe được Tô Hàm nói chuyện, nhìn vào trong ngực, kết quả thấy người đã ngủ.

Nghĩ nghĩ, có thể vì trận hoan ái trước khi ăn cơm khiến cậu mệt, nhìn cậu ngủ say, dáng vẻ dịu ngoan, Lôi Nghị cười cười, sau đó đắp chăn kín thêm một chút.

Ngồi dậy, Lôi Nghị đầu tiên gọi cho Sở Viêm, để cậu ta phái người đi theo Tưởng Thược và Lâm Tuấn, sau đó… gọi cho em trai mình, Lôi Dực.

Kết quả… Lại không bắt máy.

Chẳng lẽ thật sự làm theo lời Tô Hàm nói, đi hiến thân?

Vừa nghĩ tới việc em trai mình tắm rửa sạch sẽ, để một người đàn ông khác thượng, mặt Lôi Nghị nhất thời đen như đáy nồi.

Mà Lôi Dực bị anh hai nhà mình nhớ thương, hiện tại đang làm gì nhỉ, mời các bạn chuyển kênh.


Nghe xong đề nghị của Tô Hàm, Lôi Dực ở trong phòng tắm cọ xát gần một giờ, làn da đều bị cậu cọ co dúm thành màu phấn hồng.

Nhìn gương trong, khuôn mặt vì không mang mắt kính mà có chút giống trẻ con, trên người mặc áo tắm dây bên hông chỉ buộc qua loa, thân thể lộ ra hơn một nửa, xương quai xanh và hai điểm đỏ đáng yêu như ẩn như hiện, áo tắm bên dưới chỉ đên đầu gối, cặp đùi trắng mịn lộ ra bên ngoài, ngay cả ban chân nhỏ cũng trần trụi giẫm trên mặt đất.

Mình như vậy, có lẽ đã đạt tới yêu cầu ‘như ẩn như hiện, nửa lộ nửa dấu, nửa cởi nửa không’ của Tô Hàm rồi nhỉ.

Hít một hơi, cố gắng cổ vũ mình trong trong gương, Lôi Dực cuối cùng nhìn lại mình một cái, sau đó… Dứt khoát kiên quyết… Đi vào phòng ngủ.

Lôi Trung! Hôm nay em nhất định phải đánh hạ anh!!