Chương 7: Anh trai thân yêu

Đối với mấy lời nói của 114, Cấm Bạch giống như không nghe thấy, chỉ chậm rãi từ trên giường trượt xuống, mới vừa rồi, trong đầu xuất hiện thêm một đoạn ký ức không phải của cô. Đó là ký ức của chủ nhân thân thể này - Nhan Bạch, nội dung của đám ký ức này, cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Nhan gia là một trong những hào môn thế gia trong giới thượng lưu ở thủ đô, cả tài phú lẫn thanh danh đều do nhiều đời nối tiếp tích lũy mà thành. Truyền lại tới thế hệ bây giờ của Nhan gia có hai nam một nữ, con trai cả là gia chủ hiện tại Nhan gia, cũng là cha của Nhan Bạch - Nhan Tương Bằng, con trai thứ hai là Nhan Tương Hữu đang hỗ trợ gia chủ, mà con gái nhỏ nhất Nhan Tắc Thị đã sớm liên hôn, gả ra ngoài.

Người vợ đầu tiên của cha Nhan là mẹ của Nhan Bạch, đã sinh được một nam một nữ, chẳng qua, lúc Nhan Bạch sáu tuổi, mẹ Nhan liền qua đời, cũng từ đó về sau, cuộc sống sinh hoạt của Nhan Bạch đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tiểu tam công khai mang con gái nghênh ngang vào nhà, ngoài mặt lúc nào cũng đối xử với cô thật tốt, nhưng trên thực tế, luôn ngầm hãm hại, vu khống cô, khiến cho Nhan Bạch dẫn dần trở nên âm trầm hướng nội nhát gan, tất cả người nhà lại dần yêu thương, bênh vực con gái của tiểu tam, mà không quan tâm tới Nhan Bạch, xem cô như không khí.

Mặt sau, tiểu tam và con gái liên tiếp thiết kế, hãm hại muốn lấy mạng của Nhan Bạch, nhưng cuối cùng lại không lần nào đạt được như ý. Mãi cho tới bây giờ, bọn họ thành công khiến cho Nhan Bạch lưu lạc vào tay bọn buôn người này... nhận hết tra tấn, khổ sở, mang theo bi thương tuyệt vọng cùng hận thù mà chết...

Sau đó, cô bám vào thân thể Nhan Bạch mà sống lại...

Hơn nữa trong đoạn ký ức này, cô còn nhìn thấy một người... Nghĩ đến đây, khóe miệng cong lên, cô cảm thấy sự việc càng ngày càng phát triển theo một phương hướng rất vi diệu.

- Thì ra là có cùng nguyện vọng sao...

Cấm Bạch giống như đang tự nói chuyện với bản thân, lại giống như đang nói chuyện với cô gái đã chết đi kia, tiếng cười thanh thúy, mang theo một cỗ hàn ý quỷ dị.

Sau đó cô chân trần đi đến trước cái gương toàn thân được gắn ở cánh tủ quần áo, lúc này Cấm Bạch mới chính thức nhìn thấy toàn bộ bộ dáng bây giờ của cô. Trong gương, một cô gái mặc váy ngủ màu trắng đang đứng, làn da trắng nõn, thân mình gầy ốm, chân tay đều che kín các loại sẹo lớn nhỏ, dấu vết đang dần biến mất, lên da non màu hồng nhạt nhẽo.

Mái tóc mềm mại đen nhánh dài vừa tới eo, cùng với đám tóc mái dày nặng nề đem khuôn mặt nhỏ che đi hơn một nửa, khiến cho đôi mắt cũng bị che dưới tóc mái, người khác giống như không thể nhìn thấy đôi mắt của cô, nhìn qua có chút âm trầm, tự bế.

Vươn tay, Cấm Bạch đem tóc mái dày nặng này vén lên, lộ ra cả khuôn mặt.

Phía dưới đám tóc mái này cất giấu một khuôn mặt búp bế nhỏ nhắn tinh xảo, con ngươi vừa to vừa đen nhưng lại giống như một lỗ trống, không có linh hồn, cánh môi hồng nhạt hơi nhếch, cùng với mũi thẳng đẹp đẽ tinh tế, làn da cũng rất đẹp, nhẵn nhụi bóng loáng.

Ánh mắt Cấm Bạch khẽ nhúc nhích, đem con ngươi ban đầu vốn vô hồn thắp sáng lên, ánh mắt long lanh, nhìn một cái liền thấy đáy, bên trong giống như được điểm xuyết những ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời đêm, xán lạn động lòng người, hơi cong khóe môi, má lúm đồng tiền liền hiện ra, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, chỗ nào còn giống khuôn mặt âm trầm tự bế cùng tóc mái dày đặc kia.

Rất tốt.

“Cộc cộc cộc……”

Tiếng đập cửa vang lên.

Cấm Bạch thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm cầm một cái kẹp tóc nhỏ màu hồng nhạt gần đó, đem tóc mái dày đặc kia kẹp lên, sau đó mới chân trần đi tới cửa, mở ra.

- Nhan Bạch…

Một người đàn ông đang đứng trước cửa, vẻ ngoài khôi ngôi tuấn tú, tràn ngập ánh nắng, tuổi chừng hai mươi, giờ phút này trên mặt mang theo không kiên nhẫn cùng chán ghét, giống như một khắc (15 phút) cũng không muốn đứng ở đây.

- Anh trai…

Cấm Bạch giống như không thấy sự không kiên nhẫn cùng chán ghét trên mặt đối phương, khóe miệng cong cong, giọng nói ngọt ngào trong trẻo, ánh mắt trong suốt, trong mắt mang theo quyến luyến , tựa như cực kỳ ngạc nhiên, vui sướng, lại có chút sợ hãi.

Khuôn mặt của người đàn ông này, đã hoàn toàn khắc sâu trong ký ức của Cấm Bạch, trước khi cô chết, anh cầm dao phẫu thuật tự tay mổ ngực của cô, lấy trái tim của cô ra, đem nó đặt vào ngực người thương mà anh luôn tâm tâm niệm niệm.

Mà bây giờ, cô lại trở thành em gái của anh… Nhan Bạch.

Thật sự là rất có ý tứ, anh trai thân yêu ~

Cấm Bạch nhìn về phía đối phương, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm sáng lạn.