Chương 5: Tôi, đã trở lại

Trong tầng hầm âm u ẩm ướt, hàng loạt lồng sắt cao thấp không đồng nhất bị mở ra, người bị giam trong lồng sắt đều bỏ chạy không còn một ai, chỉ còn lại vết máu loang lổ, cho thấy bên trong đã từng giam giữ người.

Ánh mắt hướng vào căn phòng phía trong, dưới ánh đèn tối tắm, màu đỏ chói mắt của máu trải đầy đất, cùng mấy người đang nằm tê liệt ngổn ngang. Mỗi người bọn hắn... bộ dạng cực kỳ thê thảm, cả người không mặc quần áo, cơ thể trần trùng trục lộ ra ngoài không khí, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, da trên người không có chỗ nào lành lặn, thịt trên cánh tay cũng bị lóc ra một khối lớn, cùng với lỗ hổng bị khoét trên cổ tay, máu không ngừng mà chảy.

Còn có một điều nữa chính là, chỗ phía dưới của bọn hắn... máu thịt be bét, bị một dao dứt khoát cắt đứt, cạnh đó còn có mấy cái găng tay ni lon, dính đầy vụn thịt từ chỗ phía dưới kia của bọn hắn.

Từ đây có thể nhìn ra được, người xử lí đám người này, khả năng sử dụng dao đã đạt tới trình độ điêu luyện, chính xác mười phần. Đối với cấu tạo cơ thể con người, người này hiểu rõ như lòng bàn tay, tính toán chỗ xuống tay chính xác không sai một ly. Những vết thương này thoạt nhìn kinh khủng nhưng lại không lập tức lấy đi mạng người, chỉ khiến người đó đau đớn tột cùng mà tỉnh táo trải nghiệm thống khổ, tuyệt vọng, sau đó chậm rãi... chứng kiến bản thân từng bước đi tới cái chết.

Loại tâm tình này hoàn toàn giống với đám người bị giam trong lồng sắt trước đó, bọn hắn đều chỉ có thể bất lực mà nhìn bản thân đi vào chỗ chết, địa ngục tuyệt vọng.

- Mau cứu tôi... Mau cứu tôi...

- Qủy dữ... Cô ta là quỷ dữ...

- Không được qua đây, cô đi đi, tôi thả cho cô đi mà... Tôi không muốn, mắt của tôi...

Mấy người nằm dưới đất đã hoàn toàn mất đi thần trí, miệng không ngừng lẩm bẩm, không ngừng lặp lại lời cầu xin, con ngươi không ngừng co rút, giống như rơi vào ác mộng cực kỳ đáng sợ.

Nhìn cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đều thấy sống lưng phát lạnh, thật đau... Mấy người đàn ông ở đây nhìn thấy đều cảm thấy phía dưới mát lạnh.

Sắc mặt người đàn ông áo đen cũng trắng vài phần, khóe miệng run rẩy cảm thán:

- Quá tàn nhẫn, xem chừng, tôi phải đưa tiểu la lỵ dễ thương này vào danh sách không thể trêu trọc mới được rồi.

Hắn nhìn về phía Cấm Bạch đang được người đàn ông mặc áo vest ôm vào ngực, giờ phút này Cấm Bạch nhắm mắt, tóc đen nhu thuận rủ xuống hai bên, sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn dính một chút máu tươi, khóe miệng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu, bả vai lại là một mảnh đỏ sậm. Thời tiết bây giờ rất lạnh, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, mà cô gái này trên người chỉ mặc một chiếc váy trắng cũ nát, lộ ra hai chân nhỏ nhắn, bị lạnh đến đỏ bừng.

Bộ dạng này, không khỏi làm lòng người sinh ra cảm giác thương tiếc, cảm thấy cô yếu ớt tới mức có thể biến mất bất cứ lúc nào, người khác thật khó mà đem tiểu la lỵ non nớt này cùng vớt cảnh tượng máu me kinh khủng trước mắt liên hệ với nhau.

- Đi thôi.

Suốt quá trình, vẻ mặt của người đang ông mặc vest đều không thay đổi, ôm Cấm Bạch quay người.

- Chỗ này nên xử lý thế nào?

Đây là hỏi cho đám người đang nằm tê liệt dưới đất.

- Chết không hết tội.

Nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó họ liền thấy người đàn ông mặc đồ vest dần dần đi xa.

...

Cấm Bạch nhíu chặt lông mày, cô cảm thấy đầu mình rất đau, giống như muốn nổ tung, ôm đầu, trán chảy ra một chút mồ hôi lạnh, rồi đột nhiên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là màn giường màu xám tro, cùng với ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn thủy tinh màu vàng, dưới người là chăn đệm mềm mại màu trắng.

- Kí chủ, kí chủ ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi...

Thân thể màu trắng bạc của 114 bay vòng vòng trên không trung, sau khi nó suy nghĩ mấy lần, quyết định tới gần Cấm Bạch, cọ vào cả vai cô, mang theo ý lấy lòng, còn có mấy phần chân chó.

Kí chủ nhà nó quá hung tàn, không thể đắc tội được.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh liền phản ứng lại, biểu tình Cấm Bạch bình thản, cô khàn khàn mở miệng nói, nhìn chằm chằm cái vật hình tròn màu trắng bạc kia - 114, giống như không nhìn thấy biểu hiện lấy lòng cùng chân chó của nó.

- Kí chủ, vì làm ngài sống lại, tôi đã hao phí quá nhiều năng lượng, mà thân thể này ngày từ đầu đã bị thương nghiêm trọng, năng lượng còn lại của tôi vốn không còn nhiều, cho nên trong quá trình chữa trị vết thương, ngoài ý muốn mà lâm vào tình trạng ngủ say.

- Kí chủ, thân thể bây giờ của ngài, họ Nhan tên Bạch, Nhan Bạch, khoảng mười ba tuổi, bây giờ đang sống ở Nhan gia.

114 xoay tròn trên không trung, giới thiệu cho Cấm Bạch một chút về thân thể bây giờ của cô, còn về phần bọn họ làm sao về tới chỗ này, nó cũng không biết.

Sau khi nghe xong, Cấm Bạch vươn tay, nhìn xuống đôi tay của chính mình, nhỏ nhắn trắng nõn, cũng chồng chất vết thương, còn vết thương trên vai cũng đã được xử lí băng bó qua.

- Bây giờ xin được chuyển tới tin tức tiếp theo... Ngay tối ngày hôm qua, Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã xảy ra một sự cố cực kỳ nghiêm trọng... Cụ thể, xin mời quý vị tiếp tục lắng nghe phóng viên của chúng tôi hiện đang ở hiện trường đưa tin.

TV trong phòng đang bật kênh tin tức, mà tin tức vừa chuyển tới, đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Cấm Bạch.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi đã cầm tù cô suốt tám năm qua.

- Mọi người hãy nhìn phía sau tôi, tối qua Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đã xảy ra một vụ trận hỏa hoạn nghiêm trọng, đặc biệt là khu vực này, thiệt hại nghiêm trọng nhất, có lẽ đây chính là nơi bắt đầu vụ hỏa hoạn này. Theo cảnh sát, bệnh nhân ở tầng này, toàn bộ ba mươi người đều mất mạng trong biển lửa, không một ai sống sót.

Một nữ phóng viên đeo kính đứng trước ống kính đưa tin.

- Căn cứ vào số liệu, nhị tiểu thư nhà họ Cấm đang điều trị ở chỗ này tám năm, tối hôm qua cũng đã táng thân trong biển lửa. Thật sự là khiến người khác tiếc hận, thiên tài pháp y một thời cứ như vậy mà ra đi.

Sau đó, nữ phóng viên kết thúc lời cảm thán, ống kính chuyển tới chỗ ba người đang đứng cùng nhau, mẹ Cấm, cha Cấm, cùng Cấm Nguyệt.

Ba người bọn họ khuôn mặt tiều tụy, hốc mắt ửng đỏ, con ngươi hằn tia máu, nhìn thật giống người đang chìm vào sự thống khổ không thể kiềm chế khi mất đi người thân.

- Là tôi có lỗi với em ấy... Đều tại tôi không chiếu cố em ấy thật tốt, tôi không thể nào tưởng tượng nổi, lúc em ấy đối mặt với hoả hoạn đã tuyệt vọng, bất lực như thế nào. Nếu như tôi ở bên em ấy thì tốt rồi, dù có chết tôi cũng sẽ cứu em ấy ra ngoài.

Rõ ràng có thể thấy thân thể Cấm Nguyệt rất suy yếu, giờ phút này cô ta bụm mặt, không ngừng khóc rống, giống như cực kỳ thương tâm, còn nỉ non không ngừng.

- Nếu như tôi ở đó, có thể cứu em ấy ra ngoài thì tốt rồi, đều tại tôi, tất cả đều tại tôi.

- Nó còn trẻ như vậy, nếu như có thể lấy mạng của tôi đổi cho con gái tôi, khiến nó sống lại thì tốt rồi, ô ô ô, tôi hoàn toàn nguyện ý.

Mẹ Cấm biểu tình thực bi thương. Họ giống như đang lâm vào tự trách, khiến người nhìn đều không khỏi rung động, chị gái đối với em gái thật tốt, hai người tình cảm khiến người thật khiến người khác cảm động, cha mẹ cũng rất yêu thương cô con gái thứ hai này.

- Không phỏng vấn có được hay không? Chúng tôi đã mất đi một đứa con gái, còn rất nhiều chuyện cần xử lý, cảm ơn.

Mặt cha Cấm tràn đầy mệt mỏi rã rời, cùng mẹ Cấm hai người đỡ Cấm Nguyệt lên xe ngồi, chuẩn bị rời đi.

Rất nhanh sau đó, xuất hiện trong ống kính chính là hình ảnh chiếc xe rời đi.

Giống như là quá mức đau lòng vì mất đi người thân, không thể kiềm chế nên không thể tiếp tục phỏng vấn nữa vậy.

Ha ha...

Cấm Bạch ngồi ở trên giường, nhìn tin tức chuyển động trên TV, sắc mặt lạnh nhạt, giống như đang nhìn một việc không hề liên quan gì tới mình, chỉ là đôi tay đặt ở trong chăn, đã sớm nắm chặt, móng tay đâm sau vào da thịt, máu chảy không ngừng.

Cha mẹ và chị gái thật yêu thương cô... A...

Đúng là Cấm Bạch đã chết.

Thế nhưng mà... Cô lại trở về rồi.

Cấm Bạch nhếch miệng, nhìn chằm chằm chiếc xe chở cha mẹ Cấm cùng Cấm Nguyệt đang nhanh chóng rời đi trên màn hình, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ xán lạn.

- Cha, mẹ, chị gái, tôi, đã trở lại rồi đây. Mấy người chắc chắn sẽ rất vui vẻ, vì mấy người yêu thương tôi như vậy mà.

Giọng nói trong veo của thiếu nữ quanh quẩn khắp phòng, êm tai đến cực điểm.