Chương 12: Mười hai cường giả thần bí

" Ngươi nói gì?"

Linh hồn nguyên giới tức giận

" Ta thật lúc khác sẽ chơi với ngươi"

" Ta nói: Ngươi không thể cử động"

Một trong những quyền năng của giới linh chính là lời nói là quy tắc. Lời nói của giới linh thậm chí vượt xa ngôn xuất pháp tùy bình thường thi triển

Lời nói vừa dứt một cỗ quy giáng xuống, cơ thể Trần Gia Vũ cứng đờ không nhúch nhích

" Giờ ngươi đã biết ký sinh trùng mãi mãi vẫn chỉ là ký sinh trùng chưa?"

Linh hồn nguyên giới đem cái ánh mắt như nhìn một con kiến vào Trần Gia Vũ

" Nếu không phải ta đi ra từ nơi đó thì khi nghe giả thuyết về linh hồn nguyên giới ta cũng sẽ không tin đâu"

Trần Gia Vũ nói với ánh mắt như đang hồi ức lại

" Ngươi sao vẫn mở miệng được?"

Linh hồn nguyên giới không tin vào tai mình. Bất quá rất nhanh cũng hiểu ra

" Thời gian đã đủ cho ta tiêu hoá sức mạnh rồi"

Nói xong giơ tay lên, mười hai món chí bảo bay quanh y mà không biết từ bao giờ bên trong cái áo choàng, các đường vân lưu chuyển hết sức rối mắt. Chính cái áo này làm cho Trần Gia Vũ có thể cử động được dẫu sao nó cũng sinh ra từ không vô chứ không phải thuộc về nguyên giới

Truyền sức mạnh từ các tuyến thời gian vào trong các chí bảo tương ứng, tế đàn bỗng chốc sáng lên liên kết với thập nhị chí bảo

Sở dĩ phải giết chết thập nhị tộc trưởng vì đó là cách nhanh nhất để lấy được sức mạnh kích hoạt chí bảo trấn tộc này

Sau khi liên kết hoàn tất, một quy tắc mới được hình thành. Nó rõ ràng tạo ra trong nguyên giới mà lại không thuộc về vùng trời nguyên giới này

" Sức mạnh bên ngoài, ngươi ...."

Linh hồn nguyên giới chưa nói hết câu thì một cánh cổng hiện ra, không gian xung quanh cũng giãn ra một cách nhanh chóng

Tuy không ảnh hưởng đến tế đàn hay vị trí mười hai toà tháp nhưng các thuộc hạ của Trần Gia Vũ đều bị đẩy ra xa thậm chí một số kẻ yếu kém ẩn núp trong thánh địa trực tiếp bị nghiền nát

Bên dưới lòng đất của thập nhị đại tộc

Mười hai cỗ quan tài đột nhiên chấn vỡ hiện ra mười hai cái thi cốt. Cái hoàn chỉnh nhất chỉ có vài vết rạn còn cái tàn nhất thì còn mỗi đầu lâu trọc lốc

Bỗng nhiên từ những bộ xương ấy không quản thời gian đang dừng lại mà phục hồi các đốt xương gãy vỡ, sinh ra các dây thần kinh, máu thịt, lục phủ ngũ tạng. Mười hai thi cốt giờ lại trở thành các lão gia, lão nãi chống gậy cong lưng

" Bên ngoài đánh vào đây từ lúc nào, tại sao ta không nhận ra?"

" Xem ra nguyên giới này thật sự không cứu được nữa. Chí ít ta sẽ mang tộc nhân đi không để họ chết"

Tất cả vừa nghĩ vừa thở dài một hơi bay lên không trung ý đồ đưa những tộc nhân vào không gian thì bỗng dừng lại. Thoắt một cái toàn bộ mười hai người xuất hiện bên cạnh thời không thập nhị tháp

" Các ngươi là ai?"

Trần Gia Vũ lộ ra ánh mắt kinh hoàng vì để cử động trong khi chưa được sự cho phép của linh hồn nguyên giới thì chí ít cũng phải vô địch trong số cường giả đỉnh cấp thậm chí là các cường giả đã đi tới cảnh giới truyền thuyết kia mà với tin tình báo trải dài khắp nguyên giới này của tam sát giáo lại không có chút thông tin nào về sự tồn tại của họ

" Sức mạnh bên ngoài, tên phản tặc ...."

Mười hai người đồng loạt ra tay muốn đánh chết Trần Gia Vũ

Không phải vì y có sức mạnh bên ngoài mà ra tay luôn, chủ yếu là tất cả người có mặt ở đây đều cảm nhận được sự nguy hiểm như có như không phát ra từ cánh cổng

Quy tắc thời không phát ra cực kỳ hỗn loạn, không thể biết hay thăm dò được nó là gì, chỉ biết nó có thể ràng buộc được tất cả

Trần Gia Vũ không hỏi nhiều nữa vì dù hỏi thêm thì với tình huống này cũng không có đáp án mình có ích nào vả lại giờ phút này dù là gì cũng không quan trọng nữa, y không kiềm chế mỉm cười chờ mong mặc cho ánh mắt muốn giết người của mười hai kẻ mới đến

Mười hai người đều bất lực nhìn y bước vào cánh cổng chỉ có linh hồn nguyên giới đứng xem một màn là mỉm cười tà ác

" Nếu ngươi đã không chấp nhận làm thủ hộ giả vậy thì làm tốt thí trên bàn cờ của ta đi!"

Trần Gia Vũ bước vào, hình bóng biến mất cùng cánh cổng đó

Tại một nơi rừng rậm nào đó ven bờ sông, áo quần vứt lung tung trên mặt đất. Nơi không xa trên mặt hồ, một nam một nữ trần truồng nổi trên mặt nước. Ánh trăng sáng phản chiếu đập vào nàn da trắng mịn càng tô thêm cảnh xuân sắc, tiếc đêm mưa gió vừa đã qua, lúc này người mỹ nữ mệt oải nằm trong lòng nam nhân. Khuôn mặt u oán ướt át rửa trôi dòng nước mắt, rõ ràng người chịu thiệt là nàng

" Nói đi lão công thân yêu của ta, chàng rốt cuộc là ai vậy?"

Mỹ nhân giọng còn rất ngọt, tuổi tầm đôi mươi đưa tay chạm vào lồng ngực cảm nhận nhịp tim nam nhân đang đập

" Tên của ta là Trần Huyền Phong, một tên tán tu mà thôi. Nàng không hối hận chứ?"

Nam nhân vuốt ve mái tóc tím than xoã xuống tận hông trả lời

" Đến người ta chàng cũng đã ăn sạch rồi thì còn gì để hối hận chứ. Đời này chàng bắt buộc phải chịu trách nhiệm đó~"

Nữ nhân yêu kiều hừ một tiếng mỉm cười lại nói một chất giọng có chút nũng nịu

" Tiện nghi cho chàng mới gặp một lần mà đã được ngủ cùng đệ nhất nữ thần Việt Long này"

" Cái gì! Đại học Việt Long! Đệ nhất hoa khôi Hàn Thiên Thiên là nàng!?"

Trần Huyền Phong nghe đến một cái không dám tin

Không phải ngạc nhiên vì nàng là đệ nhất hoa khôi mà y ngạc nhiên vì đường đường tiểu thư Hàn gia chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì lại còn dính phải liệt tình hương nữa

Nếu không phải khả năng giường chiếu của y tự tin đủ cao hơn nữ nhân thì khi giải độc xong có khi nào bị một chưởng đánh chết luôn không

Nghĩ đến đây Trần Huyền Phong không tự chủ mà liền toát mồ hôi hột

" Đúng vậy, chính là ta!"

Hàn Thiên Thiên vỗ ngực kiêu ngạo, lại tiếp

" Nhìn chàng cũng cùng tuổi ta, nói đi tại sao lại bị thương nặng vậy? Là ai dám làm bị thương nam nhân của ta"

Hàn Thiên Thiên trúng phải tiếng sét ái tình, một câu hai câu đều là lão công hay nam nhân của ta, chính kiểu thiếu nữ lần đầu được yêu nhưng không thể không nói quả là duyên trời định

" Gần đây có một động phủ cổ xưa truyền thừa một môn đồng thuật. Mắt ta chính là phản phệ từ môn công pháp đó"

Trần Huyền Phong tường thuật lại quá trình phát hiện lẫn tu luyện sai sót làm đôi mắt tạm thời mù loà nhân tiện hỏi

" Đến nàng nói đi, tên khốn hạ dược nàng tên nào, lúc gặp mặt liền dạy dỗ hắn một trận"

Cảnh giới của Hàn Thiên Thiên ngang bằng với Trần Huyền Phong mà nàng chính là 'cưỡng hiếp' Trần Huyền Phong trong lúc bị thương chứ không phải y hãm hại nàng

Như trước đã nói, lúc nàng tới là bị dính phải liệt tình hương nên mới dẫn tới tình huống hiện tại mà người hạ xuân dược không phải tên mến mộ Hàn Thiên Thiên thì là ai?

Chỉ là nếu hắn biết mình hạ dược thành công nhưng để nàng chạy mất rồi lại trở thành bông hoa có chủ thì sẽ tức như thế nào. Khỏi cần nói, kẻ si tình hành động luôn không từ thủ đoạn và hậu quả mà một khi đã không thể có được thì phá

Đấu với kẻ điên luôn rất phiền phức nhất là khi hắn là kẻ vừa có tiền vừa có gia thế

Tuy chưa nghe Hàn Thiên Thiên nói đến là ai nhưng để có gan hạ dược với tiểu thư Hàn gia thì cũng phải là một gia tộc lớn ngang bằng, không sợ trở mặt hay e ngại Hàn gia mới làm được