Chương 967: Liên Mạn Nhi ra chủ ý, Trương thị rối bời

“Mạn Nhi, có chuyện gì vậy?” Tưởng thị nghe Liên Mạn Nhi gọi nàng, vội dừng bước. Tưởng thị là người thông minh, trong lòng nàng biết rõ, cả nhà Liên Thủ Tín này, lời Liên Thủ Tín hay Trương thị nói ra có thể sẽ không quan trọng, nhưng Liên Mạn Nhi thì khác, mỗi một câu nàng thốt ra đều nặng tựa ngàn cân.

Liên Mạn Nhi có thể làm chủ gia đình, hơn nữa còn có sức ảnh hưởng rất lớn tới Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang, Tiểu Thất hay Liên Chi Nhi.

“Đại tẩu, tẩu thật sự muốn tìm cách trợ giúp gia đình sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Tưởng thị.

“Có thể giả được sao.” Tưởng thị cười khổ nói: “… Trong nhà bây giờ ăn uống không thiếu cũng do không có chỗ cần tiêu tiền. Nhưng trong tay tẩu, một đồng dự trữ cũng không có, lỡ như có chuyện gì xảy ra cần phải dùng tiền thì sao. Cháu cũng không gạt Tứ thẩm và Mạn Nhi muội, cháu không tính cho mình thì cũng phải tính cho Nữu Nữu. Bây giờ con bé còn nhỏ, nhưng thời gian trôi qua, sau này mới tích lũy sẽ không kịp nữa.”

Tưởng thị nói không sai, mặc dù có Chu thị trợ cấp nhưng nguồn nhu nhập của cả mấy người nhà nàng có hạn. Hai năm qua chẳng tích lũy được bao nhiêu. Tưởng thị muốn kiếm tiền, cải thiện chi tiêu, ngoài việc trong tay khá khẩm hơn chút, mặt khác còn muốn tích lũy đồ cưới cho Đại Nữu Nữu.

Giống như Trương thị, Liên Mạn Nhi rất chán ghét kẻ hết ăn lại nằm, thích người cần cù cầu tiến. Hơn nữa, Tưởng thị luôn suy nghĩ cho Đại Nữu Nữu đã làm nàng cảm động.

“Đã vậy, muội có chủ ý này muốn nói với tẩu.” Liên Mạn Nhi nghe Tưởng thị nói như vậy, liền cười nói.

“Chao ôi!!! vậy thì tốt quá.” Bỗng chốc Tưởng thị vui vẻ hẳn lên. Một nhà Liên Thủ Tín làm sao phát đạt nàng cũng biết một ít. Chuyện này đều có liên quan mật thiết tới Mạn Nhi. “Có ai không biết Mạn Nhi muội là tiểu thần tài đâu chứ. Mạn Nhi muội chịu ra chủ ý đến ngàn vàng cũng không cầu được. Mạn Nhi muội, muội nói mau xem nào, tẩu nghe đây.”

“Gì mà tiểu thần tài, muội không dám nhận đâu. Đại tẩu cười muội như vậy, muội không dám nói nữa.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Chao ôi!!! Tẩu hành đại lễ với Mạn Nhi muội đây, van cầu Mạn Nhi muội mau nói cho ta biết a.” Tưởng thị làm bộ muốn bái Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi vội sai nha đầu vịn Tưởng thị lên.

“Mạn Nhi con có chủ ý gì hay cứ nói đi, đừng trêu chọc tẩu con nữa. Nhanh nói với đại tẩu con xem nào. Xem đại tẩu con vừa vui mừng vừa sốt ruột kìa.” Trương thị ở bên cạnh cũng cười nói.

“Cũng không thể nói là biện pháp cao minh gì, muốn dựa vào cách này để nhanh giàu sợ sẽ không được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ai nói muốn phất nhanh chứ, có thể trợ giúp gia đình một chút đã tốt lắm rồi.” Tưởng thị nói.

“Đã như vậy, muội nói tẩu nghe này.” Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị thật tâm muốn suy tính cho gia đình nên nói ra: “Đại tẩu thêu tinh xảo như vậy, thật là hiếm có. Đem mấy thứ đại tẩu thêu được vào nội thành cũng không thua kém ai. Chủ ý của muội là nếu đại tẩu có thời gian thì thêu chút ít vật phẩm mang vào trong thành bán. Như vậy đã có tiền trợ giúp gia đình.”

“Đây là chủ ý hay…” Tưởng thị nói, mặc dù nói vậy nhưng vẫn có chút do dự.

“Đại tẩu yên tâm,” Liên Mạn Nhi đoán được Tưởng thị do dự điều gì, liền cười nói: “Chỉ cần tẩu thêu tốt, chuyện tình còn lại tẩu khỏi lo. Muội sẽ bảo cửa hàng ở nội thành nhận đồ tẩu thêu, bán giúp cho.”

“Đại tẩu giỏi thêu thùa, làm những vật tầm thường thì quá đại tài tiểu dụng (lãng phí tài hoa) rồi. Cần phải thêu đẹp, có vải tốt, chỉ tốt, thật sự sẽ tốn không ít. Vầy đi, vải vóc, kim chỉ, đều sẽ do cửa hàng nhà muội cấp, đại tẩu chỉ để ý thêu, đồ đạc giao cho cửa hàng thì lập tức lấy được tiền.”

Nói cách khác, cửa hàng Liên Ký phụ trách cung cấp nguyên vật liệu, cũng phụ trách tiêu thụ cho Tưởng thị. Tưởng thị chỉ cần ở trong nhà thêu được đồ đẹp liền có tiền đến tay.

Đối với người muốn cầu tiến, hơn nữa lại làm việc đến nơi đến chốn, Liên Mạn Nhi luôn vui vẻ vươn tay giúp đỡ.

Tưởng thị nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, chút do dự vừa rồi cũng tan thành mây khói.

“Quả thật tốt, rất tốt.” Tưởng thị liên tục nói.

Tưởng thị muốn kiếm tiền giúp đỡ gia đình, không thể như người khác được. Ví như xưởng dưa chua sẵn có của Liên Chi Nhi kia, nếu như mùa đông hàng năm Tưởng thị đến làm công vẫn sẽ có thu nhập một phần. Nhưng nàng không đi được, bởi vì làm công ở xưởng dưa chua vừa phải ra ngoài, lại tốn thời gian, Chu thị sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Người không hiểu còn đến khuyên Chu thị, bảo rằng dù Tưởng thị ra ngoài làm việc thì trong nhà vẫn còn có Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, cả Nha Nhi và Đại Nữu Nữu ở bên bà, hầu hạ bà, không đến nỗi bên cạnh không có ai. Nhưng Chu thị vẫn không đồng ý, còn nói trong nhà không thiếu một hai đồng tiền kia, nếu Tưởng thị ra ngoài làm việc nghĩa là mọi chuyện trong nhà đều ném cho bà, là lòng dạ Tưởng thị hiểm độc vân…vân…

Ai cũng không khuyên nổi Chu thị. Tưởng thị chỉ có thể ở nhà. Mấy người Liên Mạn Nhi cũng từng nghị luận sau lưng bà. Tất cả mọi người đều cảm thấy những điều Chu thị nói chỉ là lấy cớ, chẳng qua là ham muốn khống chế của bà quá mạnh mẽ, muốn nắm giữ mấy người kia trong lòng bàn tay. Chu thị không chỉ có ham muốn khống chế mạnh mẽ, bà còn thiếu cảm giác an toàn đến cực độ, cho nên mới không thể chịu được mấy người trong nhà rời khỏi bà phút giây nào.

Chu thị như vậy, muốn bà bình thường thật đúng là không dễ.

“Cũng không tệ, làm việc này, cháu không cần ra khỏi nhà, cũng không phải lo nghĩ, không xuất đầu lộ diện, không làm mất thể diện. Với khả năng thêu của cháu, chỉ cần có thể thêu thì tiền bạc sẽ không thiếu.” Trương thị gật đầu nói.

“Vâng.” Tưởng thị cười nói: “Vẫn là Mạn Nhi muội suy nghĩ chu đáo. Nếu thật có thể làm vậy thì tốt quá. Trước mắt cũng không có chuyện gì… Còn phải nhờ Mạn Nhi muội…”

“Nếu đại tẩu vừa ý thì muội sẽ sắp xếp. Ngày mai thì sao, đại tẩu tới thêm một chuyến được không?” Liên Mạn Nhi không đợi Tưởng thị nói xong đã cười nói.

“Được, được.” Tưởng thị biết, nếu Liên Mạn Nhi đã nói vậy thì chắc chắn sẽ sắp xếp chu đáo cho nàng, không cần nàng lo lắng.

Tưởng thị liên tục nói cảm ơn, lại nói rất nhiều lời tán dương, xong xuôi mới dẫn theo Đại Nữu Nữu ra về.

Trương thị đã sai người chuẩn bị ít điểm tâm cho Đại Nữu Nữu mang về, Liên Mạn Nhi lại ngăn cản. Tưởng thị tới đây khá lâu, còn không biết quay về sẽ nói gì với Chu thị, để Đại Nữu Nữu cầm điểm tâm về sẽ làm khó Tưởng thị. Liên Mạn Nhi sai người cầm hà bao cho Đại Nữu Nữu. Trong đó có chút tiền lẻ, Liên Mạn Nhi bảo Đại Nữu Nữu “Mua kẹo ăn.”

Tiễn Tưởng thị và Đại Nữu Nữu về xong, Trương thị ngồi trên giường gạch, hồi lâu không nói gì.

“Mẹ, sao thế?” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị như có tâm sự, liền hỏi.

“Không có gì.” Trương thị phục hồi tinh thần, trả lời một câu.

“Mẹ, nhất định là mẹ có chuyện.” Liên Mạn Nhi cười: “Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói đi ạ, ở đây cũng không có người ngoài. Là chuyện gì mà không thể nói ra?”

“Cũng không phải chuyện gì.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền thở dài nói: “Vừa rồi mẹ mới nghĩ, gia phong của Liên gia sắp thay đổi rồi.”

“Gia phong gì ạ?” Liên Mạn Nhi thấy Trương thị cảm thán, liền hỏi một câu: “Lời này của mẹ là do đại tẩu?”

“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu: “Đời làm dâu của chúng ta thật khổ. Mẹ chồng nói một là một. Nhưng đến đời dâu của đại tẩu con, kể cả Triệu Tú Nga, Vương Thất kén rể Tam Lang ca của con, cả Nhị tẩu hiện tại của con, đều đã khác hết rồi.”

“Hoàn toàn khác biệt…” Trương thị cảm khái nói. Vẻ mặt có chút mờ mịt, cũng có chút uất ức. “Người ta đều có thể suy nghĩ cho bản thân, tranh giành cho bản thân. Sao chúng ta lúc đó lại ngu như vậy, nhát gan như vậy. Con nhìn đại tẩu con xem, nàng nói nhiều như vậy, mẹ cũng hiểu một chút hàm ý.”

“… Là do lão thái thái mắng Đại Nữu Nữu, đại tẩu con không chịu nổi. Trước kia mẹ, cả Tam bá mẫu con, chúng ta… ôi…”

Lời nói của Trương thị có chút thiếu mạch lạc, bởi vì trong lòng và tâm trí nàng đều lộn xộn.

Triệu Tú Nga trước kia, còn có La Tiểu Yến hiện tại cũng không kích thích được Trương thị, nhưng Tưởng thị lại kích động được nàng. Bởi vì trong mắt Trương thị, Tưởng thị khác Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến. Tưởng thị là một nàng dâu truyền thống giỏi giang, nhưng Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến không phải. Cho nên Trương thị mới không so đo Triệu Tú Nga và La Tiểu Yến, đối với Tưởng thị thì khác.

Trong mắt Trương thị, Tưởng thị không chỉ là một nàng dâu truyền thống hoàn hảo mà còn là một người tài giỏi, bởi vì Tưởng thị có thể giành được thể diện ngay cả trong hoàn cảnh của Liên gia, thứ mà nàng khó đạt được.

Vì vậy mà lời nói hôm nay của Tưởng thị khiến cho nàng xúc động, làm cho chút quan niệm thâm căn cố đế của nàng dao động.

Thấy Trương thị bối rối, Liên Mạn Nhi vốn định nói cái gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong viện, là Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất từ tiền viện quay về, vừa nói chuyện vừa vào phòng.

“Mẹ, những lời đại tẩu vừa nói về lão thái thái, khi nào rảnh thì mẹ nói với cha nha.” Liên Mạn Nhi vội nói với Trương thị. Liên Thủ Tín giữ Liên Kế Tổ lại tiền viện nói chuyện, nhưng Liên Mạn Nhi tin rằng những lời Tưởng thị nói, Liên Kế Tổ chắc hẳn chưa nói với Liên Thủ Tín.

Chuyện này vẫn nên nói với Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

“Được, để mẹ nói với cha con.” Trương thị đồng ý. Dù trong lòng nàng có rối bời, nhưng con gái đã dặn dò, nàng vẫn nên để ý.

Trong lúc nói chuyện, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đã vào phòng. Mọi người ngồi xuống, Ngũ Lang kĩ tính, liền nhìn ra thần sắc của Trương thị có gì đó không đúng.

“Mẹ, sao vậy, có chuyện gì sao?” Ngũ Lang liền hỏi.

“Không có gì.” Trương thị vội nói, tự lên tinh thần, tạm thời mạnh mẽ đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong đầu kia.

Ngũ Lang không tin nhưng cũng không tiếp tục hỏi Trương thị mà dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi dùng mắt ra hiệu với Ngũ Lang, ý bảo để sau hẵng nói.

Trương thị như vậy, mà sắc mặt Liên Thủ Tín cũng có chút lúng túng.

“Cha, Kế Tổ ca vừa đi?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

“Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu, tiếp theo liền kêu ca với Trương thị: “Vừa rồi ta và Ngũ Lang nói chuyện với hắn hồi lâu. Đứa nhỏ Kế Tổ này, tuổi cũng không nhỏ. Sao hắn không chịu quan tâm chăm lo gì cả? Sau này làm sao hắn chống đỡ được gia đình đây!”