Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói nhưng không hiểu ý, liền nhìn Liên Mạn Nhi một cái, chỉ là nhìn thoáng qua sau đó quay đi nhận lấy Đại Bảo ôm vào lòng.
Ôm cháu ngoại mềm êm mập mạp vào lòng, Trương thị làm gì còn tâm trí để ý chuyện khác, chỉ lo đùa cháu thôi.
Liên Mạn Nhi cùng Trương thị tiếp đãi Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi lên giường ngồi. nàng muốn bế Đại Bảo nhưng lúc này chỉ có thể đứng sau Trương thị, trêu Đại Bảo. Đối với chuyện bế Đại Bảo không ai có thể giành với Trương thị, cho dù là Liên Mạn Nhi hay tiểu Thất đều phải nhường Trương thị.
Thấy Đại Bảo đến Lý thị cũng tươi cười rạng rỡ, đều là những người thân thiết trong nhà nên mọi người không khách sáo, đều cùng nhau ngồi lên giường.
“Đi đường lạnh không?” Trương thị hỏi Liên Chi Nhi và Ngô Vương thị, vừa sờ tay vừa dùng mặt cọ vào mặt Đại Bảo. Tay và mặt Đại Bảo đều ấm, Trương thị mới yên tâm.
“Tối nay cũng không có gió gì mấy, không lạnh.” Ngô Vương thị nói.
“Mẹ, con và mẹ chồng đều ngồi xe tới, trong xe còn có lò sưởi, không dám làm cháu người lạnh đâu.” Liên Chi Nhi nói.
Mọi người trong phòng đều cười. bây giờ Liên Chi Nhi nói chuyện cũng hoạt bát hơn, cho thấy cuộc sống của nàng rất tốt, ở nhà được cha mẹ chồng và chồng yêu thương.
Đại Bảo ở trong lòng Trương thị bị Lý thị bế ra, Liên Mạn Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn, vừa bảo tiểu nha đầu dọn trà lúc nãy của La thị, lại đem trà bánh mới lên.
“Vừa nãy trong viện ta thấy vợ Nhị lang.” Ngô Vương thị nói.
“Hai người nếu đến sớm sẽ gặp hai vợ chồng Nhị đương gia nhà chúng ta, hazzz!” Trương thị nói, lại thở dài một tiếng.
“Họ cũng đến à, có chuyện gì thế?” Ngô Vương thị nói, nàng là người thông minh, nói câu này là đã nghĩ đến nguyên nhân, “Là chuyện kia của nhà bọn họ nên nháo đến nhà của các ngươi sao?”
La Tiểu Yến ngăn không cho Liên Thủ Nghĩa đánh bạc, chuyện hai người cãi nhau gần như là ai cũng biết, Ngô gia đương nhiên không thể không biết.
“Thì đó, hai vợ chồng Nhị đương gia muốn chúng ta làm chỗ dựa trị vợ Nhị lang.” Trương thị nói, “Hai người không biết lúc bọn họ đến ăn mặc ………..”
Trương thị kể lại chuyện vừa nãy cho Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi nghe.
“Chúng ta không nói bọn họ muốn tiền là chuyện sai trái, còn bày vợ Nhị lang nói mấy lời kia đều là vô ích, không có câu nào là thật ……. Cứ để bọn họ về trước, để vợ Nhị lang sau này nên quản thế nào cứ quản thế ấy.” Cuối cùng Trương thị nói.
“Chuyện này vừa bắt đầu, chúng ta đều biết. Hai ngày nay, biết các người trở về chúng ta cũng đoán được bọn họ chắc chắn sẽ đến.” Ngô Vương thị nói.
Liên Chi Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu theo.
“Hai vợ chồng Nhị đương gia không giống như trước kia nữa, người ta căn bản không quan tâm chuyện mất mặt.” Trương thị thở dài nói, “Ta nhìn bọn họ náo loạn mà phát mệt, không phải ta nói chứ, cách làm của hai người bọn họ giống y như lão thái thái.”
“Không nói Nhị đương gia giống dì hai, hắn còn cùng dì hai không hợp nhau.” Ngô Vương thị nói.
Từ Ngô Ngọc Qúy bên kia đến Ngô Ngọc Xương mà nói, Ngô Vương thị phải gọi Chu thị là dì hai. Không hợp nhau là thổ ngữ ở thôn Tam Thập Lý, ý đại khái là không hòa hợp, không muốn nhìn thấy nhau.
“ …. Hai ngày nay yên tĩnh một chút chắc là muốn chờ các người về đấy. Mấy hôm trước nháo rất lợi hại, may mà là vợ Nhị lang, nếu là người khác chắc là không áp được, cũng không quản được” Ngô Vương thị nói.
Lời này là thật, đổi lại là người mềm yếu một chút, hoặc là da mặt mỏng, xương cốt không cứng, chuyện sẽ không thành như thế này. Liên Thủ Nghĩa không rơi vào thế hạ phong cũng sẽ không tìm nhà các nàng làm chủ.
Thật ra, Liên Thủ Nghĩa nháo thành như vậy, trên cơ bản đã biểu hiện rõ hắn không phải đối thủ của La Tiểu Yến.
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Liên Chi Nhi nói.
“Chuyện nhân duyên là trời định,có thể cùng chung một nhà là do nhân quả của kiếp trước.”Lý thị nói.
Lúc này Liên Mạn Nhi đón Đại Bảo từ tay Lý thị, bây giờ Đại Bảo không dễ bế như trước, thân thể tròn vo, lại có chút sức lực. Hắn nhìn thấy nhiều người thích mình thì rất vui, dãy dụa không yên trong lòng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi phải dùng sức mới giữ được tên tiểu tử này.
Tiểu tử mập này còn dùng móng vuốt trên mặt Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi cũng không tránh vì móng tay của hắn được Liên Chi Nhi cắt ngắn rồi không làm người khác bị thương được với lại Đại Bảo muốn hôn dì nhỏ của hắn chứ không phải nghịch ngợm.
“Cái móng heo mập,” Lien Mạn Nhi cố ý há miệng làm bộ cắn cổ tay Đại Bảo, “Đại Bảo đem móng heo cho dì ngậm sao?”
Đại Bảo cười khanh khách lấy hai tay che trước ngực.
Liên Mạn Nhi bị chọc cười, thuận thế tiến lên hôn vào má của Đại Bảo. Đại Bảo vui vẻ hai chân dùng sức nhảy lên, Liên Mạn Nhi phải dùng sức mới giữ được hắn.
“Tỷ, bây giờ tỷ giữ hắn chắc rất mệt đúng không?” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi cười hỏi.
“Còn phải nói,” Liên Chi Nhi cười nói, “Chỉ có lúc đi ngủ là được yên thôi, thức dậy là phải có người trông.”
Đại Bảo lớn rồi nên bò khắp giường, cũng là tuổi muốn tập đi, mọi người phải để ý, đây là lúc mệt nhất.
“Ở tuổi này, tiểu nha đầu còn khỏe chứ tiểu tử thì rất mệt.” Lý thị nói.
Mọi người nói về tiểu Bảo một chút lại trở về chuyện nhà La gia.
“Huynh đệ của nàng có một mối hôn sự, các ngươi biết không?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị.
“Nàng nói với ngươi rồi à?” Ngô Vương thị nói, “Chúng ta đều biết.”
“Vợ Nhị lang nói người làm mai là biểu di ( dì họ ) của nàng, lúc trước sao chúng ta chưa từng nghe qua nàng có thân thích.” Trương thị nói.
“Biểu di của nàng không phải thân thích gì hết.” Liên Chi Nhi nói, “Là người cùng thôn với mẹ của nàng, là bạn khi còn trẻ, nên gọi là dì.”
“À, thì ra là như vậy.” Trương thị gật đầu, sau đó lại hỏi, “Vậy gia đình đó ra sao?”
“Ngươi nói nhà nào, là nhà dì kia hay là nhà cô nương kia?” Ngô Vương thị nói, cũng không đợi Trương thị trả lời mà nói luôn, “Dì kia của nàng, cũng là một nhà bình thường, trong nhà ruộng đất cũng không nhiều, bởi vì ở gần trong thành nên làm chút mua bán nhỏ, nói nhà cô nương kia cũng được.”
“Người bình thường cũng tốt, lại nói cưới vợ cũng không cần xem nhà người ta giàu nghèo.” Trương thị nói, “theo ta thấy cũng là môn đăng hộ đối.”
Ngô Vương thị và liên Chi Nhi không nói gì.
“ …….. Vợ Nhị lang nói với ta, bọn họ xem trước, sau đó huynh đệ nàng đi thôn kia xem. Cả nhà bọn họ đều rất hài lòng, muốn sớm định ra hôn sự, nhưng bên nhà gái có chút …..” Trương thị kể lại cho Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi nghe lời của la Tiểu Yến về hôn sự của La Tiểu Ưng.
“Vợ Nhị lang kể với ngươi, nàng và mẹ nàng đi xem trước?” Ngô Vương thị hỏi.
“Đúng.” Trương thị gật đậu.
“Vậy nàng không thành thật rồi.” Ngô Vương thị khoát tay nói, “Không phải vậy đâu, ta biết chuyện này.”
Ngô Ngọc Qúy và Ngô Gia Hưng ở trong thôn làm người môi giới, không có chuyện gì có thể thoát khỏi tai mắt của bọn họ.
“Chuyện này thì có gì mà phải nói dối.” Trương thị kinh ngạc nói, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
“ ………. Là La Tiểu Ưng nhà nàng coi trọng Vương Tuyết Mai trước.” Ngô Vương thị nói.
Nghe Ngô Vương thị nói vậy, Liên Mạn Nhi mới hiểu ra. Thì ra, La Tiểu Ưng có một lần đi qua thôn Thập Lý bạn mẹ hắn là vị dì kia nhìn thấy, gọi hắn vào nhà, do đó nhìn thấy Vương Tuyết Mai, hai người nhìn hợp mắt nhau, La Tiểu Ưng về nhà nói với cha mẹ hắn. Mẹ hắn và La Tiểu Yến thấy hắn khó có khi thích một người, liền cùng nhau qua thôn Thập Lý xem, cũng thích cô nương kia.
“Mẹ hắn cùng người chị em kia cũng lâu rồi không qua lại, chính là vào giữa năm nay, có một lần ***ng phải nên cũng liên lại lại từ đó.” Ngô Vương thị nói.
“Vợ Nhị lang ta thấy cũng là người thành thật thì ra cũng có lúc nói dối.” Trương thị nói, “Ta không hiểu chuyện này có gì mà phải nói dối.”
La Tiểu Yến nói dối đương nhiên là có lý do của nàng, con người khi nói thật có thể không cần lý do, nhưng nói dối nhất định là có lý do.
“Thẩm, người có biết Vương Tuyết Mai kia là người như thế nào không?” Liên Mạn Nhi nói.
“Ừ, ta đang định nói cái này.” Ngô Vương thị nói, lại giảm thấp âm thanh xuống, “Vương Tuyết Mai này, ta có nhìn thấy một lần.”
“Thật à, nhìn ra sao?” Trương thị vội hỏi.
“Dáng người không có gì để nói, mắt to, da trắng, dáng người đâu ra đó.” Ngô Vương thị nói.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đều gật đầu, hình dáng như vậy chính là một cô nương xinh đẹp.
“Trang điểm rất kỹ càng, lông mày vẽ rất khéo, người đầy hương thơm, từ rất xa đã nghe mùi thơm. Đi đứng thướt tha, không giống với hộ người nông dân người ta.” Ngô Vương thị nói vừa nhìn Liên Chi Nhi, “Chuyện này ta đã nói với Chi Nhi.”