Chương 864: Đưa tang

Edit: An

Beta: Tiểu Tuyền

Bàn tiệc này bao gồm người của Liên gia đang túc trực bên linh cữu, ngoài ra còn có họ hàng gần như Trương Thanh Sơn, Thương Hoài Đức, còn có một số bà con làng xóm cùng túc trực bên linh cữu. Lúc này đội tấu nhạc đã ngừng, mấy người đó cũng ngồi vào bàn ăn.

Bàn tiệc đêm không phong phú đa dạng như lúc ban ngày nhưng cũng khá đủ món, nhất là có canh dưa chua nóng, ăn một chút đã làm cả người nóng lên.

Tưởng thị ngồi cùng bàn với Chu thị trên giường gạch. Liên Thủ Tín và Trương Thanh Sơn ngồi chung một bàn, bàn này còn có một bầu rượu hâm nóng, Liên Thủ Tín uống mấy chén cùng Trương Thanh Sơn, Thương Hoài Đức ngồi bên cạnh tiếp khách. Trương Khánh Niên cũng ngồi ở bàn này, hắn không cần phải ở đây túc trực bên linh cữu Liên lão gia tử nhưng vì lo lắng cho Trương Thanh Sơn nên hắn cũng ở lại.

Ăn xong bữa đêm, Liên Thủ Tín không chịu để cho Trương Thanh Sơn canh trước linh đường nữa.

“Cha đối tốt với cha con nhưng giờ đã nửa đêm, cha cũng nhiều tuổi rồi, nhất định phải nghỉ ngơi một chút. Bên ngoài có xe, con sai người đưa cha về nhà con, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy quay lại.” Liên Thủ Tín bảo Trương Khánh Niên cùng hắn đỡ Trương Thanh Sơn ra ngoài.

“Vậy được, cha không so được với người trẻ tuổi như các con. Cha phải đi nghỉ một chút. Không cần phải về làm phiền bên kia, cha ở đây tùy tiện tìm một chỗ ngả lưng cũng được.” Trương Thanh Sơn liền nói.

Trở về nhà Liên Thủ Tín nghỉ ngơi, điều kiện tốt hơn, yên tĩnh hơn, bên này người đến người đi, không thể nghỉ ngơi cho tốt. Trương Thanh Sơn yêu cầu như vậy cũng không phải là do ông không muốn gây phiền toái cho Liên Thủ Tín như vừa nói mà là do ông muốn tiếp tục ở lại nhà cũ, ở gần linh đường của Liên lão gia tử.

Người đã cao tuổi thường coi trọng truyền thống cũ, lễ nghi cũ.

Liên Thủ Tín khuyên hồi lâu, thấy Trương Thanh Sơn thật sự kiên trì, chỉ đành đồng ý với tấm lòng của ông. Cũng may Tây sương phòng đã thu dọn tốt, Liên gia cũng không có họ hàng xa ở lại nên Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên đều được sắp xếp vào đó.

Trương Thanh Sơn đi nghỉ. Sau đó Thương Hoài Đức và mấy lão nhân cũng đi nghỉ ngơi. Người khác có thể đi nghỉ một chút, chỉ có Liên Thủ Tín và mấy con cháu là không thể nghỉ ngơi.

Liên Thủ Tín quay về linh đường ở thượng phòng, thấy ba nén hương trước bài vị của Liên lão gia tử đã sắp tàn liền vội đổi ba nén khác, lại khơi bấc đèn chong cạnh bài vị để cho đèn sáng hơn một chút.

Ban đêm không có ai tới viếng, con cháu mặc dù đều canh giữ ở linh đường nhưng không cần quỳ thẳng. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Kế Tổ, Nhị Lang, Ngũ Lang, Lục Lang đều ngồi trong phòng, tiểu Thất do còn nhỏ nên tới đêm đã bị Trương thị cho người đón về.

Đèn dầu trong phòng sáng rực, trên giường gạch, chăn đệm của Liên lão gia tử vẫn được cuốn vào, đặt ở đầu giường gần lò sưởi như trước, Chu thị vẫn ngồi cạnh, Tưởng thị nghiêng người ngồi ở mép giường, cúi thấp đầu ở bên cạnh Chu thị.

Chu thị dù có nói gì cũng không chịu rời khỏi phòng này, nhưng khi đêm đến bà bắt đầu sợ hãi, cho dù con trai và các cháu đều ở đây nhưng hình như vẫn không thể khiến bà cảm thấy an toàn. Hơn nữa Đại Chu thị, Tiểu Chu thị cũng không thể cứ ở cạnh linh đường, hôm nay hai người đều về nhà nghỉ ngơi, Liên Lan Nhi tới muốn ở cạnh Chu thị. Nhưng nàng chưa kịp từ Tây phòng tới, Ngô Gia Hưng đã nói với Tưởng thị, bảo Tưởng thị tới ở cạnh Chu thị.

Cả phòng đầy người, ai cũng không nói chuyện, giống như có tâm sự vô hạn.

Trong phòng im ắng nên tiếng ngáy đột nhiên vang lên trở nên vô cùng rõ ràng, chói tai. Ánh mắt của mọi người đều đi theo tiếng ngáy, nhìn về phía Chu thị.

Chu thị khoanh chân ngồi, đầu cúi thấp, hóa ra là đã ngủ thiếp đi.

“Vợ Kế Tổ, đỡ bà nội nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Liên Thủ Tín liền nói, “Mấy ngày qua chắc lão thái thái không được nghỉ ngơi tử tế.”

“Bà nội, bà nằm xuống nghỉ đi.” Tưởng thị đánh thức Chu thị, vừa trải chăn đệm vừa mang gối tới.

Chu thị nhìn mặt con cháu trong phòng, “Hơn nửa đêm rồi, ai cũng đừng có khóc. Khóc cái gì mà khóc, không được khóc.” Nói xong Chu thị được Tưởng thị nhẹ nhàng đỡ nằm xuống, chỉ chốc lát đã ngáy khò khò.

“Lão thái thái ngủ tốt, có tướng trường thọ.” Ngô Ngọc Xương làm người tiếp khách, vẫn không rời đi, lúc này hắn vừa vào linh đường, nhìn thấy Chu thị đã ngủ liền nhỏ giọng nói.

Liên Thủ Tín vội đứng lên, bảo Ngô Ngọc Xương sớm về nhà nghỉ ngơi.

“Đã bận bịu cả ngày nay rồi, bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa, chúng ta ở đây trông chừng là được, ngươi đi nghỉ đi, ngày mai còn phải dựa vào ngươi.”

“Chỉ cần linh đường luôn có người là được, ai mệt nhọc cũng nên đi nghỉ một chút.” Ngô Ngọc Xương tới đây cũng là để khuyên mấy người Liên Thủ Tín, bọn họ không phải luôn luôn canh giữ, nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Đây là chuyện bình thường của con người, nếu thật sự bắt con cháu để tang phải không ngủ không nghỉ, chắc không có ai làm được.

Liên Thủ Tín sai một người hầu đưa Ngô Ngọc Xương đi nghỉ ngơi, lát sau Ngô Gia Hưng tới gọi Ngũ Lang đi, đồng thời Liên Thủ Tín cũng bảo Lục Lang đi nghỉ ngơi, bản thân hắn ở lại đến quá nửa đêm, đến lúc thật sự không kiên trì được nữa mới tới Tây sương phòng nghỉ ngơi.

Thấy Liên Thủ Tín đi rồi, Liên Thủ Nghĩa nhìn Liên Thủ Nhân một cái. Vừa rồi Liên Thủ Tín nói nên luân phiên nhau, bọn họ đều đồng ý, lại không ai chịu đi nghỉ. Hiện tại Liên Thủ Tín đã đi nghỉ ngơi…

“Ta đi nghỉ trước, lát nữa thay ca với huynh.” Liên Thủ Nghĩa nói xong liền tới giường gạch nằm vật xuống.

“Đại bá, đại ca, hai người đi nghỉ đi, để cháu trông coi cho.” Nhị Lang liền nói.

Tới ngày để tang thứ hai, quả nhiên trừ bà con có qua lại với nhà cũ ra, ngày càng nhiều người nghe tin, đến đây viếng, lúc này, phần lớn đều là người có quan hệ tới nhà Liên Thủ Tín. Đến đêm, Trầm gia ở phủ thành cùng vài vị quan lại cũng sai người tới viếng, tặng lễ vật.

Ngày thứ ba chính là ngày đưa linh cữu của Liên lão gia tử đi an táng.

Ở niên đại này, nhất là ở phủ Liêu Đông, tang lễ được làm khá đơn giản. Người không có công danh hầu như đều quàn ba ngày rồi chôn cất, người nông dân càng phải làm như vậy.

Quan tài của Liên lão gia tử đã sớm chuẩn bị xong, từ sáng sớm đã được đặt ở giữa sân. Trời còn chưa sáng, trong ngoài nhà cũ đã đầy ắp người. Liên Mạn Nhi, Trương thị, Liên Diệp Nhi, Triệu thị đều đã mặc áo tang, trải đệm lót trong quan tài xong xuôi, sau đó liền đứng trang nghiêm trước quan tài.

Lát sau, Liên Thủ Tín, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và các con cháu cùng nhau khiêng thi thể của Liên lão gia tử từ trong linh đường ra.

Đến bên cạnh quan tài, mấy người hợp lực, nhẹ nhàng đặt thi thể Liên lão gia tử vào trong quan tài, tiếp theo, Ngũ Lang và Nhị Lang nhận chăn từ trong tay Trương thị và Triệu thị, giao cho Liên Thủ Tín và Liên Thủ Nhân. Bốn người con trai là Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín cùng nhau trùm chăn lên người Liên lão gia tử.

Vải che trên mặt Liên lão gia tử bị lấy xuống, đây là cơ hội để cho người thân có thể nhìn mặt lão nhân lần cuối.

Lúc vải che bị lấy xuống, mọi người đều khóc lên, tiếng khóc lớn nhất là của con cháu.

Ngô Ngọc Xương dẫn người khuyên bảo con cháu, sau đó lại phủ vải che mặt của Liên lão gia tử lên. Các con cháu quỳ xuống trước linh cữu của Liên lão gia tử, lớn tiếng khóc.

Trong tiếng khóc, Ngô Ngọc Xương dẫn người đậy nắp quan tài, sau đó đã có người dùng đinh dài đóng chặt nắp lại.

Đám người Liên Mạn Nhi khóc xong liền tới trước linh cữu của Liên lão gia tử dập đầu, lúc này mới từ từ lui lại. Đã đến giờ đưa tang.

Bởi vì mang ra khỏi nơi này liền trực tiếp chôn xuống mộ ở Nam Sơn nên không thể dùng xe kéo quan tài mà phải để người khiêng lên núi. Có một ước định đã thành quy củ của người nông dân, đó là người trong nhà không thể khiêng quan tài, vì vậy đám người làm nhà Liên Mạn Nhi đều lui lại phía sau.

Quan tài gỗ đặc lớn như vậy, khiêng quan tài lên núi cần thể lực rất lớn. Việc này không thể sai khiến ai, người nào có thể thì tự động tiến lên. Càng nhiều người tranh nhau khiêng quan tài thì càng chứng tỏ nhân duyên của chủ nhà rất tốt, chủ nhà càng có thể diện. Vì vậy mới có câu tục ngữ nguyền rủa là “Chết rồi cũng không ai khiêng”.

Đám người Liên Mạn Nhi lui ra khỏi quan tài, Ngô Ngọc Xương, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng liền dẫn người mang gậy, đòn gánh đã chuẩn bị từ trước đi lên, tiếp theo có mấy người tranh nhau đi lên, buộc gậy, đòn gánh. Việc này cần phải có kỹ thuật, mấy người tiến lên đều đã làm quen, có sự chắc chắn trong lòng.

Sau khi gậy và đòn gánh được buộc chắc chắn, Ngô Ngọc Xương nhìn về phía chân trời. Chôn cất cần phải xem giờ, từ nơi này tới mộ còn có một quãng đường không ngắn cho nên Ngô Ngọc Xương cần phải ước lượng thời gian, xác định canh giờ khiêng quan tài đi.

Chờ Ngô Ngọc Xương khoát tay, ý bảo có thể mang quan tài đi rồi thì mười mấy người trẻ tuổi tranh nhau tiến lên đứng vào vị trí. Tiếp theo, dưới tín hiệu của Ngô Ngọc Xương, quan tài của Liên lão ga tử được chậm rãi nhấc lên.

Tiếng trống nhạc vang lên, Liên Thủ Nhân đi đầu phất cờ trước lúc động quan, Liên Thủ Lễ đi sau ôm bồn tang, tiểu Thất và Lục Lang mỗi người cầm một chuỗi tiền vàng giấy tung lên, con cháu đi phía sau, sau đó có khoảng hai mươi thanh niên ôm vòng hoa, con lừa, mục đồng và ghim giấy, vây quanh linh cữu của Liên lão gia tử đi về phía nghĩa địa Nam Sơn trong tiếng khóc và tiếng trống nhạc.

Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi, Trương thị, Triệu thị đi cạnh nhau. Trương thị và Triệu thị đều ôm mặt khóc lớn, Liên Diệp Nhi và Liên Mạn Nhi đỡ hai bên.

Khóc trong tang lễ, thay bằng nói đó là tiếng khóc buồn bã thì nó giống một loại lễ nghi hơn. Vì vậy, tiếng khóc trong tang lễ không giống với tiếng khóc bình thường, tiếng khóc phải trầm bổng du dương hơn. Càng trầm bổng du dương giống tiếng hát lại càng được khen ngợi.

“Đi nhanh như vậy sao?” Liên Mạn Nhi đỡ Trương thị, vừa bước nhanh lên để tránh bị tụt lại phía sau vừa nhỏ giọng hỏi Liên Diệp Nhi đi cạnh.

“Đúng vậy, vừa ra khỏi cửa sẽ đi càng ngày càng nhanh.” Liên Diệp Nhi cũng vừa bước nhanh hơn vừa trả lời.

“Thế này còn chưa coi là nhanh, một lúc nữa sợ là phải chạy nữa kia.” Ngô Vương thị tiếp lời.

“Là đuổi kịp giờ sao?” Liên Diệp Nhi hỏi.

“Giờ thì kịp,… nhưng quan tài ngày càng nặng, không chạy không được.” Ngô Vương thị nhỏ giọng nói.

Sao quan tài lại ngày càng nặng, Liên Mạn Nhi run lên, lại nhìn bộ dáng hạ giọng thần bí của Ngô Vương thị, nhất thời cảm thấy xung quanh dày đặc quỷ khí.

“Sao, sao lại dọa người như vậy!” Liên Diệp Nhi ôm chặt cánh tay Triệu thị nói.