Chương 833: Xung đột trực tiếp

Tứ Lang này thật là, không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là hù chết người.

Giờ đã hiểu vì sao Chu thị ầm ĩ với bọn họ. Mặc dù hiện tại Chu thị không cất nhắc Liên Lan Nhi như trước nữa, nhưng bất kể như thế nào thì Liên Lan Nhi cũng là khuê nữ ruột của Chu thị, trong lòng bà vẫn muốn bảo vệ khuê nữ này.

Chu thị có một đặc điểm, là ở trong lòng bà chỉ có khuê nữ mới là người kéo dài tính mạng bà. Thể diện của khuê nữ chính là thể diện của bà. Phúc lợi của khuê nữ chính là phúc lợi của bà. Chính bà có đôi khi có thể nửa thật nửa giả mà oán trách khuê nữ như thế này như thế kia, nhưng quyết không cho phép những người khác trong nhà, nhất là con trai, con dâu nói khuê nữ không đúng nửa chữ. Nếu như con trai, con dâu nói bậy khuê nữ của bà, có bất mãn với khuê nữ của bà thì chính là bất mãn đối với bà, là đánh mặt bà.

Giữa khuê nữ và nhi tử, con dâu, Chu thị vĩnh viễn đều đứng về phía khuê nữ.

Nhưng nếu có người cho là Chu thị muốn dựa vào khuê nữ phụng dưỡng, vậy thì sai mười mươi rồi. Thậm chí Chu thị còn không nguyện ý ở lâu tại nhà khuê nữ, bà cũng sẽ không mảy may chiếm tiện nghi của nhà khuê nữ. Cho dù là ngày lễ ngày tết khuê nữ tới tặng lễ thăm hỏi, bà đều phải đáp lễ phong phú lại, tuyệt đối sẽ không để cho khuê nữ bị liên lụy.

Liên lụy, là thổ ngữ của nông dân ở nông thôn của Tam Thập Lý Doanh Tử, đại khái ý tứ tương đương với lỗ lả.

Trương thị từng ở sau lưng hình dung cách làm của Chu thị là ăn công để tư.

Nói ăn công để tư chính là chỉ người thời thời khắc khắc tính toán nhỏ nhặt trong cuộc sống tại một đại gia đình, một bên lừa gạt hết thảy chi phí tài vật trong tập thể, vừa không chịu giao ra cho tập thể, ích kỷ tích trữ vốn riêng, thậm chí tổn công mập tư (bòn rút của công để làm giàu riêng). Đối với Chu thị, Liên gia cùng đám nhi tử, con dâu chính là của chung, mà khuê nữ gả ra ngoài lại là vốn riêng của bà dự trữ.

Dù sao sau này Lão Liên gia hết thảy đều của nhi tử cùng con dâu, hoặc là nói, hết thảy Liên gia sau này đều là của con dâu cùng cháu chắt họ sinh ra, không liên quan đến bà, mà khuê nữ mới là bà sinh ra.

Như vậy người nào xa người nào gần, người nào thân người nào xa, vừa nhìn đã hiểu ngay.

Chu thị định làm mưa làm gió ở Liên gia, để cho con dâu và nhi tử phụng dưỡng bà. Con dâu và bao gồm cháu chắt do con dâu sinh cũng thấp hơn bà một bậc, là hạ nhân, là người hầu hạ cho bà, chỉ có khuê nữ của bà mới là người tôn quý và có thân phận ngang hàng với bà.

Hiện tại con dâu thứ hai Hà thị cùng cháu trai Tứ Lang muốn đưa khuê nữ ruột thịt của bà đi ăn gậy, ngồi tù. Bà làm sao đồng ý cho được. Đây quả thực là lật trời mà. Cái này không phải là nhằm vào Liên Lan Nhi, mà đang nhằm vào bà. Nếu như bà để chuyện này xảy ra tùy ý thì cũng đại biểu bà ở trong nhà này bị con dâu cùng cháu chắt giẫm nát ở dưới lòng bàn chân.

Đây chính là nguyên nhân vì sao bình thường Chu thị đều bảo trì trầm mặc trong các đại sự quan trọng lại lựa chọn xung đột với Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang.

Về phần chân tướng sự tình, thị phi rốt cuộc là như thế nào thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của Chu thị.

“Nha môn đó là ngươi mở sao? Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó à?” Chu thị không nói Tứ Lang, mà hướng về phía Liên Thủ nghĩa khí thế hùng hổ nói. “Ngươi thật đúng là bay lên trời rồi, không biết mình có bao nhiêu phân lượng sao? Lão Tứ là Tiểu đả nhi của ngươi? Ngươi nói gì hắn làm cái đó? Ngươi xem lão tứ là cái gì chứ?”

Tiểu đả nhi là một câu tục ngữ nông thôn, đại khái ý tứ tương đương với gã sai vặt địa vị nghèo hèn, làm việc tạp dịch lặt vặt.

“Cháu không phải sai sử Tứ thúc.” Tứ Lang gấp gáp giải thích: “Đây không phải chuyện riêng của cháu, là nhà người ta khi dễ Liên gia ta. Tứ thúc là người có khả năng nhất trong chúng ta, khi dễ Liên gia chính là khi dễ Tứ thúc. Tứ thúc không ra mặt thì người nào ra mặt được đây?”

“Ngồi đầu giường đặt gần lò sưởi của lão Liên gia chúng ta là người nhà Liên gia, không phải người của La gia!” Tứ Lang lại nói một câu, không nhìn thẳng Chu thị mà dùng khóe mắt liếc Chu thị một cái. Hiển nhiên, những lời này là nói cho Chu thị nghe, ý chỉ Chu thị ăn cây táo, rào cây sung, “lấy tay bắt cá” a.

Chu thị cơ hồ bị lời của Tứ Lang làm cho chẹn họng ngã ngửa, bà cả đời này vẫn là lần đầu tiên bị nghiêm nghị lên án như vậy. Ngực Chu thị phập phồng kịch liệt, bà hít sâu vài hơi, cuối cùng vẫn không mở miệng phản bác Tứ Lang.

Chu thị chuyển hướng về phía Liên Thủ Tín.

“Lão Tứ a, ngươi thấy chưa? Ta và cha ngươi đều già rồi, không còn dùng được nữa rồi, người ta chướng mắt chúng ta. Bắt đầu muốn đẩy chúng ta ra ngoài.” Chu thị vừa nói vừa vỗ vỗ bắp đùi, gào thét: “Ta hận chính mình a, ta là cái lão bất tử, sao ta không chết đi, ở nơi này chướng mắt người ta. Lão Nhị, vợ lão Nhị, các ngươi cho ta sợi dây, ta đi treo cổ cho rồi, để chỗ cho các ngươi nhảy lên. . . . . .”

“Tứ thúc, cháu chỉ nói chính sự.” Tứ Lang không thèm nhìn tới Chu thị mà tiếp tục nói với Liên Thủ Tín.

Không thể không nói, một chiêu này Tứ Lang đối phó Chu thị rất thông minh.

Bản lĩnh càn quấy của Chu thị, người một nhà đã sớm lĩnh giáo. Nếu như phản ứng với Chu thị, theo lời của bà sẽ bị Chu thị nắm mũi dẫn đi đến bốn nghìn vạn tám nghìn dặm, mà vấn đề chính vốn muốn đối phó Liên Lan Nhi như thế nào sẽ hoàn toàn bị quên lãng, cuối cùng không giải quyết được gì.

“Đúng, đây là đại sự.” Liên Thủ Nghĩa cũng phụ họa nói, còn có chút đắc ý nhìn Tứ Lang một cái, tự hào Tứ lang thông minh như vậy là do chính mình sinh ra. “Lão Tứ, tiền căn hậu quả này, đệ đều biết rồi. Nên làm sao, đệ cứ nói, chúng ta sẽ ra sức làm!”

Trong lòng Liên Thủ Tín hơi nghiêng về phía Chu thị. Nhưng đối với việc Chu thị càn quấy, hắn lại không muốn dung túng, vì vậy làm như vô tình hay cố ý không để ý Chu thị nữa.

“Cha, cha nói một chút xem, con nghe lời lão nhân người.” Liên Thủ Tín nói với Liên lão gia tử.

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh khẽ gật đầu, nàng cảm thấy Liên Thủ Tín làm như vậy rất đúng, vô cùng lý trí. Chuyện nhà cũ thì quyền quyết sách vẫn phải giao cho Liên lão gia tử. Mà đối với chuyện này, Liên lão gia tử sẽ xử lý thế nào? Theo tính cách cùng thói quen làm việc nhất quán của Liên lão gia tử thì có thể đoán tám, chín phần mười.

“Lão Tứ, chuyện này rốt cuộc có quan trọng không, còn chưa khẳng định.” Chu thị có chút gấp gáp nên không kêu khóc nữa: “Ngày đó ngươi không tới, lúc gặp mặt cả nhà lão Vương kia không nói nhiều, mấy người kia trong mắt đều có tính toán. Vừa nhìn đã thấy không quá nhiệt tình, cô nương kia tầm nhìn lại cao. Ta xem họ không nhìn đến chúng ta đâu, nếu không chuyện này dã có thể quyết định tại chỗ rồi.”

“Đại tỷ ngươi không thể làm chuyện này. Hơn nữa, nếu không phải lão Nhị bọn họ nói xấu danh tiếng Ngân Tỏa nhà người ta, sao có thể xảy ra chuyện sau này.” Chu thị nói đến đây, còn dùng ánh mắt hung hăng trừng Hà thị một cái. “Bất kể nói thế nào, các ngươi đồng bào chung dòng sữa, lúc nào ngươi cũng phải nhớ lấy đều này. Ta và cha ngươi còn ở đây cơ mà.”

“Không phải Liên gia ta không nói đạo lý, ỷ thế hiếp người!”

Thái độ của Chu thị rất rõ ràng, bất kể như thế nào cũng không thể động chạm Liên Lan Nhi.

“Cháu cùng người ta nói tình nghĩa này, người ta có để tâm sao?” Tứ Lang lạnh lùng thốt ra: “Người nhà Liên gia được chỗ tốt gì của người ta mà nghiêng về phía họ nói chuyện. Sau này dưỡng lão ở trên đầu giường đặt gần lò sưởi Liên gia, hay là dưỡng lão ở đầu giường La gia đây?”

Xuất phát từ vấn đề tế nhị nào đó, tâm tính xu cát tị hung (*thích hên tránh xấu), Chu thị vẫn tránh cùng Tứ Lang xung đột trực tiếp. Nhưng Tứ Lang ba phen mấy bận chỉ trích bà, tính tình của bà làm sao có thể nhẫn nhịn nữa đây.

“Ngươi tiểu vương bát con bê, ta không cho ngươi nói. Ta dưỡng lão ở đầu giường đặt gần lò sưởi của chính ta, lúc nào ta cũng không hề trông cậy vào ngươi. Sau này, ta chết trong giếng rồi, chết không ai chôn, ném trong cống lộ thiên cũng không cần đến ngươi!”

“Ngươi đồ chó má chưa đủ lông đủ cánh, ngươi còn dám theo ta gây hấn! Ta có con trai, có ngươi hay không có ngươi, ta cũng không màng! Đừng nói ngươi, cho dù không có cha ngươi, ta còn có ba đứa con trai. Đến lúc đó ta cần cũng không đến phiên ngươi!”

Chu thị chỉ vào Tứ Lang trừng mắt mắng.

“Ngươi có khả năng, ngươi dám động một đầu ngón tay của ta xem? Ta sẽ đánh gãy chân thối của ngươi. Muốn để người ta đi tù ta liền cho ngươi đi tù trước!”

Nói đều nói đến nước này rồi, Chu thị dứt khoát mặc kệ hết.

“Các ngươi đừng xía miệng vào nữa.” Chu thị chỉ vào Liên Thủ Nghĩa và Hà thị: “Các ngươi tự nhìn xem, hiện tại thời gian qua sống được là nhờ ai, chỉ bằng vài người các ngươi, các ngươi giờ đã uống gió tây bắc rồi. Cuộc sống các ngươi hiện tại trôi qua là nhờ ta và cha ngươi ! Các ngươi đắc chí cái gì, nếu chọc ta tức giận, ta cầm gậy đánh đuổi các ngươi đi ra ngoài, các ngươi có đi xin cơm cũng đừng hòng tìm đến cửa nhà này”

Trong phòng lập tức yên lặng như tờ, hai người Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi trao đổi một cái ánh mắt. Những năm này Chu thị có thể gây khó dễ con dâu, con trai ở trong tay, há lại dễ dàng sống chung như vậy.

Chu thị không phải người bình thường, Chu thị là một nhân vật chọc không được.

Dĩ nhiên, đây là đối với cả đám nhà cũ thôi.

Bị buộc nóng nảy nên hôm nay Chu thị vạch trần chân tướng thực của nhà cũ. Liên lão gia tử bên kia liên tục ho khan, lão gia tử làm tương đối hàm súc, so sánh với Chu thị càng thêm khôn khéo. Có một số việc, mọi người đều biết, nhưng lại không tiện mang ra nói.

Nhìn lại mọi người đứng ở dưới đất, bởi vì lời này của Chu thị là nhằm vào Liên Thủ Nghĩa nên mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ cũng không để ý, mà biểu hiện của mấy người Liên Thủ Nghĩa rất thú vị.

Hà thị chẳng hề để ý, tựa hồ căn bản không nghe thấy lời Chu thị nói, hoặc là bà nghe thấy được, nhưng không thèm để ý. Còn trên mặt Liên Thủ Nghĩa đầu tiên là biến sắc, thế nhưng tiếp theo lại khôi phục như thường, mà chân còn cà lơ phất phơ, tựa hồ đối với lời của Chu thị cũng không để ý.

Mà Tứ Lang rất nhanh ngừng nói, nhưng ngay cả Mạn Nhi cũng nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên tức giận cùng hận ý.

“. . . . . . Người a, làm việc không thể chỉ bằng lấy sự oán giận được, phải nghĩ trước nghĩ sau.” Liên lão gia tử rốt cục chậm rãi mở miệng: “Ta không phải bênh vực cho người ngoài. Gì đánh bằng roi, nhốt vào nhà tù, lời này đã quá đáng rồi. Đừng nói người này là đại tỷ của các ngươi, cho dù là người khác, ta cũng không thể làm như vậy.”

“Lão Tứ, con nói xem ta nói đúng không?” Nói xong, Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Tín.

“Cha, lão nhân người nói tiếp đi.” Liên Thủ Tín cực kỳ cung kính đáp.

“Con là người làm đại sự, phải hiểu đạo lý này. Đoán chừng nếu Ngũ lang ở đây cũng phải tán thành câu nói của ta.” Liên lão gia tử gật đầu nói.

“Ông nội, chuyện đó cứ thế thì phải làm sao?” Tứ Lang uốn éo quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng hỏi vặn.