Trong phòng nói chuyện, Liên Diệp Nhi vừa nghe vừa quan sát mấy người nhà Vương gia, đặc biệt là vị cô nương Vương gia này. Tuy mặt của Vương lão gia tử đen đúa nhưng hai vị cô nương của Vương gia da mặt đều rất trắng.
Liên Diệp Nhi tuy ngồi đó không nói gì, nhưng Chu thị sớm đã nhìn nàng không vừa mắt.
“Diệp Nhi, nương cháu đâu, không phải nói là đến giúp làm cơm sao?” Vì có người của Vương gia ở đây, Chu thị phá lệ nể mặt, tuy là trong lòng tức giận, nhưng giọng điệu nói chuyện với Liên Diệp Nhi có thể xem là ôn hòa.
“A, trong nhà có chút chuyện, lát nữa nương cháu đến.” Liên Diệp Nhi thuận miệng nói. Dù sao nàng nói trong nhà có chuyện, đến lúc đó Triệu thị không đến, thì có thể nói là bận không dứt ra mà đi được.
“Có chuyện gì mà còn gấp hơn chuyện này chứ.” Chu thị nhìn qua Liên Thủ Lễ, tuy là không nổi nóng nhưng trong giọng nói mang ý trách móc: “Đã nói trước rồi, nàng ta không để trong lòng hay sao?”
“Không đâu, con nói với nàng rồi, chắc là có chuyện gì đó, lát nữa nàng sẽ đến thôi.” Liên Thủ Lễ sớm biết Triệu thị và Diệp Nhi sẽ không đến giúp, nhưng từ đầu đến cuối ông không dám nói với Chu thị. Bây giờ chỉ có thể thuận theo Liên Diệp Nhi trả lời cho có lệ mà thôi.
“Một lát, đây là mấy cái một lát rồi!” Mặt Chu thị sầm xuống, may mà bà vẫn còn nhớ hôm nay là ngày gì. Làm một người mẹ chồng và bà nội, bà cũng phải để lại cho Vương gia ấn tượng hiền lành, từ ái. Do đó, tuy trong lòng tức giận, nhưng vẫn là cố nhịn những lời mắng chửi sắp tràn ra miệng.
“Lão Tam à, kêu Diệp Nhi đừng ngồi ở đây nữa, đi ra ngoài giúp Nhị bá mẫu và đại tẩu của nó đi.” Chu thị không trực tiếp sai Liên Diệp Nhi mà nói với Liên Thủ Lễ,
“Không thấy Lục Lang và Nha Nhi còn nhỏ hơn nó à, người ta còn đang làm việc kìa, Nhị bá mẫu gọi nó mấy lần rồi. Có lẽ ta làm bà nội không nên nói, nhưng nha đầu này của con đừng tập cho nó thói quen lười biếng quá.”
Chu thị nói vậy, còn dùng khóe mắt liếc Liên Diệp Nhi một cái.
Liên Diệp Nhi có thể mặc kệ lời của Chu thị nhưng lời của Liên Thủ Lễ nàng không thể không nghe.
“Diệp Nhi… đi… giúp làm chút việc đi con.” Liên Thủ Lễ nói với Diệp Nhi.
Diệp Nhi sớm đã có ý định tuyệt đối không giúp, nhưng Chu thị đã nói như vậy, mà Liên Thủ Lễ cũng mở miệng rồi, nàng còn cố ngồi lại đây, đầu tiên là mất mặt Liên Thủ Lễ. Hơn nữa, lại cho Chu thị cơ hội, làm trò trước mặt mọi người gán cho nàng tội danh lười biếng.
Không thể ăn thiệt thòi trước mắt, Liên Diệp Nhi tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất thông minh. Nàng biết không thể kiên trì ở lại đây nữa, dù sao những gì cần nghe cần nhìn nàng đã nghe nhìn không ít rồi, cũng đến lúc rời khỏi.
“Dạ.” Diệp Nhi ngoan ngoãn đáp lời, đi ra ngoài.
Bên ngoài, Hà thị, Tưởng thị, Nha Nhi, Lục Lang đang bận rộn. Hà thị thấy Diệp Nhi đi ra thì a lên một tiếng.
“Ngươi cái đứa trẻ này sao mông nặng như vậy.” Hà thị nói với Diệp Nhi: “Gọi ngươi mấy lần rồi, ngươi cứ ngồi lỳ ở đó, cần lão thái thái nói ngươi, ngươi mới chịu ra. Mẹ ngươi đâu, hay là không đến luôn? … Nhanh đến băm cái này đi, sau đó giúp Lục Lang nhóm lửa, hắn không giỏi nhóm lửa đâu.”
Có lẽ là do người gặp chuyện vui nên giọng nói của Hà thị phá lệ cao, cũng vô cùng lưu loát.
Làm sao đây, Diệp Nhi không hưởng ứng bà ta.
“Bà nói ai mông nặng, nếu nói mông nặng, người ở khắp thôn Tam Thập Lý Doanh Tử này, bà nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.” Diệp Nhi không khách khí nói với Hà thị.
“Nếu bà có làm, chút chuyện nhỏ này còn cần người giúp. Nếu là nương của ta, một người cũng làm xong rồi.”
Diệp Nhi vừa nói vừa không dừng chân mà đi thẳng ra ngoài.
“Bà đừng có hy vọng dựa dẫm người khác, tự mình rèn luyện đi, đừng có cái gì cũng không biết, mơ tưởng có con dâu để bà không cần làm gì hết để cho nàng hầu hạ mình.”
Giọng Liên Diệp Nhi không cao không thấp, nói xong nàng đã ra khỏi cửa rồi.
Hà thị bị lời của Liên Diệp Nhi làm cho bất ngờ, bà ta còn chưa thức thời, cảm thấy bị nha đầu Diệp Nhi này gây hấn, muốn đuổi theo Liên Diệp Nhi để lý luận. May mà Tưởng thị cơ trí, biết hôm nay Liên Diệp Nhi chắc chắn là sẽ không vì Tứ Lang xem mắt mà nể mặt đám người Hà thị, nếu Hà thị đuổi theo tranh luận, Liên Diệp Nhi nói ra cái gì, bọn họ hai người cãi nhau sẽ làm cho người ta chê cười, ngoài ra còn sợ ảnh hưởng đến thái độ của Vương gia.
“Nhị thẩm, thôi đi, trong phòng còn có người đấy.” Tưởng thị kéo Hà thị nói nhỏ.
“Người đừng tranh hơn với con nít, để người ta chê cười. Chắc là nhà Diệp Nhi có chuyện thật, lát nữa cháu làm thêm việc là được mà …:”
Tuy trong miệng vẫn còn làu bàu nhưng Hà thị cũng không đuổi theo nữa.
Mấy người Liên Mạn Nhi đang ngồi may và thì thấy Liên Diệp Nhi trở về.
“Lúc nãy chúng ta còn nói sao cháu đi nửa ngày rồi còn chưa trở về. Diệp Nhi, lên đây ngồi cho ấm đi, uống ngụm nước.” Ngô Vương thị thấy Liên Diệp Nhi đi vào nhiệt tình chào hỏi nàng.
Mọi người đều cười, Ngô Vương thị lúc nãy nói Diệp Nhi hảo tín nhi ( đã có giải thích bên trên) , thật ra lòng hiếu kỳ của bà cũng không kém gì Diệp Nhi, nhất là với những chuyện như vậy.
“Sao rồi, người đến chưa?” Đợi Diệp Nhi ngồi xuống Trương thị hỏi.
“Đến rồi, lúc cháu qua đó, người ta cũng vừa đến.” Diệp Nhi uống ngụm nước, thở một hơi sau đó cười nói.
“Bên nhà gái có những ai đến?”
“Vị cô nương kia nhìn thế nào?”
“Hai bên nói được hay không, xem có thể thành không?”
Mọi người mỗi người một câu.
“Nhà gái đến bốn người, là đại tỷ và tỷ phu của cô nương kia đánh xe lừa đưa nàng ấy đến, cha cô nương ấy cũng đến.” Liên Diệp Nhi nói: “Bộ dáng cô nương đó à, không cao lắm, da rất trắng, mắt to.”
Thẩm mỹ của hộ nông dân nơi đây tương đối đơn giản, da trắng, mắt to, đối với họ mà nói đã rất xinh rồi.
“Da trắng, mắt còn to nữa, vậy nhất định là không tệ rồi.” Trương thị nói: “Lúc đầu nói như vậy ta còn tưởng cô nương kia có thiếu sót gì, không nghĩ đến người ta cũng không tệ, cuộc hôn nhân này đích thực là rất tốt.”
“Cuộc sống của các nàng ở bên đó rất khó khăn, đương nhiên sẽ vui vẻ mà gả sang bên này rồi.” Ngô Vương thị nói: “Vậy đám Tứ Lang vừa ý không?”
“Cháu thấy bọn họ đều rất vui mừng, chắc là vừa ý người ta rồi.” Diệp Nhi nói.
“Vậy cô nương kia thì sao, vừa lòng không?”
“Cháu không nhìn ra.” Diệp Nhi nghĩ nghĩ rồi nói. Một nhà Liên Thủ Nghĩa vui mừng ra mặt, còn cả nhà họ Vương thì khá kín đáo. Liên Diệp Nhi dù sao tuổi cũng còn nhỏ, chuyện như vậy nàng cũng không hiểu được bao nhiêu. “Cô nương đó không nói gì, chỉ có cha và tỷ phu của nàng ấy nói chuyện thôi.”
“Cô nương nhà ai sang nhà trai xem mắt mà không xấu hổ chứ.” Ngô Vương thị nói.
Mọi người tiếp tục hỏi Diệp Nhi, Diệp Nhi cũng đem những gì mình nhìn, nghe thấy được kể cho mọi người, còn kể chuyện Tứ Lang trước mặt nhà người ta khoát lác, nói mấy chuyện dao to búa lớn.
“Bệnh khoác lác tái phát rồi đây!” Nghe Tứ Lang nói với Vương gia mình làm quản sự ở huyện thành, qua hai năm lại mua cửa hàng, mọi người trong phòng kinh ngạc. “Hắn khoác lác như vậy, người ta không biết đi hỏi thăm sao? Lại nói, sau này cưới về rồi, chuyện vỡ lỡ, hai người sống với nhau làm sao ăn nói?
“Đứa trẻ Tứ Lang này ngày càng không ra gì, quen thói nói dối.” Trương thị lắc đầu nói.
“Nếu là một đứa trẻ thành thật sao có thể mượn xe, mượn la nhà các ngươi chứ.” Ngô Vương thị nói.
“Nói đến hắn là cháu thấy tức.” Liên Diệp Nhi thở phì phì nói: “Tứ Lang hắn không biết cưỡi la, còn nhất định muốn mượn la, có xe hắn cũng không ngồi, nhất định phải cưỡi la. Tứ thúc cho người đánh xe, người ta bận đánh xe, ai rãnh dắt la cho hắn. Sau cùng hắn bắt cha cháu dắt la cho hắn.”
“Hả?” Liên Mạn Nhi cả kinh nói: “Bọn họ đi đón người nhà họ Vương, Tứ Lang cưỡi la, xe để không, Tam bá dắt la cho hắn?”
“Đúng.” Liên Diệp Nhi gật đầu. Chuyện này lúc nàng rời khỏi nhà cũ, tên sai vặt đánh xe kể với nàng. “Hắn là đại gia hay tổ tông nhà ai chứ? Hắn dựa vào cái gì mà bắt cha muội dắt la cho hắn? Hắn không sợ tổn thọ sao? Cha muội cũng thật là, sao lại dễ dãi như vậy!”
“Trời ơi, với thời tiết lạnh như vậy!” Ngô Vương thị thở dài nói.
“Cha con còn ở bên đó hả?” Mặt của Triệu thị hơi khó coi, hỏi Diệp Nhi.
“Dạ, vẫn còn ngồi ở trong phòng.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Lúc con đến, nương Nha Nhi còn hỏi sao nương không đến, họ còn đang chờ chúng ta đến giúp nấu cơm kìa. Con ngồi trong phòng một lúc mà bà ta kêu đến mấy lần, giống như là không có chúng ta, cơm không chín được, vợ cưới không xong vậy.”
“Lúc con đi ra, bà ta còn muốn sai con làm việc, còn trách mắng con. Con không nhường bà ta, nói bà ta mấy câu luôn.”
Diệp Nhi đem chuyện Chu thị nói nàng, Hà thị mắng nàng, nàng trả lời ra sao, kể cho mọi người nghe.
“Bà ta thích bắt nạt kẻ yếu, cả nhà bọn họ đều giống nhau, thích sai sử người khác. Cháu cãi lại bà ta, bà ta một câu cũng không dám nói.” Cuối cùng Diệp Nhi còn nói: “Lúc đó cháu còn chưa biết Tứ Lang bắt cha cháu dắt la cho hắn, nếu biết cháu sẽ không chỉ nói bấy nhiêu thôi đâu.”
“Nha đầu này, sau này chuyện gánh vác gia đình, các ngươi chỉ cần Diệp Nhi là đủ rồi!” Ngô Vương thị cười nói.
Diệp Nhi nhận được lời khen, trong lòng cao hứng, chỉ là lại nghĩ đến chuyện Liên Thủ Lễ bị Tứ Lang sai sử, nàng lại cao hứng không nổi.
“… Sao lại có chuyện như vậy?” Liên Mạn Nhi biết Liên Diệp Nhi nghĩ cái gì: “Không lớn không nhỏ. Mẹ, chuyện này cũng nhắc nhỡ chúng ta, đợi cha con về, nói với cha sau này đừng dung túng hắn nữa. Bây giờ hắn còn sợ cha một chút, nếu để thành thói quen, tính cha con lại dễ mềm lòng, thể nào cũng bị hắn cưỡi lên đầu.”
“Mẹ, hay là bảo người đem xe và la về.”