Edit: An An Beta: Nora Liên Mạn Nhi nghe Tiểu Thất nói vậy, mắt không khỏi mở to một chút. Sao Trầm Khiêm có thể oán trách chứ, thật là kỳ quái.
“Ca, ca có biết chuyện gì xảy ra không?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang. Mấy lần tới phủ thành đều không gặp được Trầm Khiêm, nàng rất lo lắng cho Trầm tiểu mập.
“Chuyện này huynh không rõ lắm.” Ngũ Lang lắc đầu: “Chắc có liên quan tới gia sự của Trầm gia. Huynh đã cẩn thận quan sát, hình như người của Trầm gia kiêng kị nhắc đến chuyện của Đại lão gia, Đại phu nhân và Tiểu Cửu. Huynh không tiện hỏi nhiều.”
“Đại phu nhân là mẹ ruột của Tiểu Cửu sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Đúng vậy.” Ngũ Lang gật đầu.
“Trước giờ muội tưởng Tiểu Cửu và Lục gia, Trầm Cẩn cùng một mẹ sinh ra chứ. Lúc họ ở cạnh nhau có tình cảm rất tốt.” Liên Mạn Nhi nhẹ giọng nói: “Lúc nãy gặp Đại phu nhân, muội mới hiểu ra.”
Trước kia nàng vẫn cho rằng mẹ của Trầm tiểu mập mất sớm. Nàng còn nhớ, lần đầu tiên gặp Trầm tiểu mập là ở nhà Thạch thái y. Sau đó hầu như lúc nào Trầm tiểu mập cũng đi theo sau Trầm Lục giống như một cái đuôi nhỏ vậy.
Đại phu nhân Thạch thị là người được cưới sau, dựa theo tuổi tác của Trầm Lục thì đoán rằng tuổi của Thạch thị và Trầm Đại lão gia chênh nhau khá lớn. Mà Trầm Khiêm là con trai ruột của bọn họ, hẳn là đứa con duy nhất của Thạch thị, tuổi nhỏ như vậy nên luôn dẫn theo bên người mới phải chứ.
Quan hệ của Thạch thị và Trầm Khiêm hình như có chút kì quái.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy không chỉ bởi vì mấy nguyên nhân trên. Lúc Trầm Khiêm ở cạnh nàng chưa từng nhắc tới cha mẹ hắn, hắn đem lại cho nàng cảm giác hắn là một đứa nhỏ không có mẹ.
Liên Mạn Nhi nghĩ đủ mọi đường vẫn không hiểu nổi, vì vậy đành tạm thời bỏ qua chuyện này.
Ở thời đại này, trình độ y học và vệ sinh tương đối lạc hậu, các nam nhân còn đỡ, nhưng rất nhiều nữ nhân không thể vượt qua cửa ải sinh sản. Cũng có người vượt qua nhưng lại mắc bệnh khác, vì vậy có rất nhiều người mất sớm khi tuổi còn trẻ. Những người đó thường để lại một người chồng không vợ, còn có cả một hoặc mấy đứa con.
Mà một gia đình dù bình dân hay thế gia vọng tộc đều không thể không có nữ chủ nhân. Vì vậy chuyện tái giá mới trở nên phổ biến. Cho nên thứ tự các thành viên trong nhiều gia đình ở thời đại này phức tạp hơn thời đại kiếp trước của Liên Mạn Nhi nhiều.
Nào là con cái của người trước bỏ lại, kế mẫu… vân vân đều là những danh xưng người đời gọi người trước người sau. Những chuyện này, người ta rất kiêng kị nhắc đến. Bởi vì đứng từ lập trường của người một nhà suy nghĩ, bất kể người này có phải ruột thịt hay không đều phải coi nhau như người một nhà, thân thiết như ruột thịt không hề phân biệt, không thể có lòng ngăn cách, như vậy mới có thể hòa thuận, mới có thể ở cùng một chỗ. Vì vậy chuyện này người ta tránh nhắc đến, cũng rất kị người khác hỏi tới.
Nhà thường dân đã thế, nhà phú quý càng phải như vậy.
Chuyện của Trầm gia chỉ cần hơi thăm dò, loáng thoáng nghe người ta nói bóng gió một chút còn có thể, chứ nếu người ta không chịu nói thì ngàn vạn lần không thể đào sâu tìm hiểu. Liên Mạn Nhi vốn có nhiều kinh nghiệm nên đương nhiên có thể hiểu được đạo lý này.
“Haiz~… Quan hệ mẫu tử nhà giàu đều thế này sao?” Liên Mạn Nhi than thở.
Sinh con xong có một đoàn bà vú, nha đầu, bà tử chăm sóc, làm mẹ mà không tự mình trông nom nên mới có chút xa lạ như thế? Nhưng Thạch thị chỉ có một đứa con trai, chắc sẽ không làm như vậy đâu. Có lẽ nàng bận việc… bận không thể phân tâm được nên lạnh nhạt với Trầm tiểu mập? Nhưng Thạch thị có thể có bao nhiêu chuyện? Hình như chuyện nội bộ của Trầm gia đâu do nàng quản.
“Chắc không phải đâu.” Ngũ Lang nói, đầu cúi xuống suy tư một lúc mới hạ giọng nói nhỏ với Liên Mạn Nhi hai câu.
Liên Mạn Nhi lập tức giật mình trợn to hai mắt.
“Tình cờ nghe thấy vài lời như vậy, huynh cũng không biết đúng không nữa.” Ngũ Lang lại nói: “Sau này qua lại nhiều rồi sẽ biết được thôi.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, lát sau mới hồi phục tinh thần.
Cả nhà ăn điểm tâm xong, thấy đã muộn nên đều đứng dậy đi ngủ. Đương nhiên Tiểu Thất đi cùng Trương thị và Liên Mạn Nhi về hậu viện nghỉ ngơi.
“Ừm… Tiểu Thất à.” đột nhiên Trương thị cản Tiểu Thất: “Tối nay con nghỉ với ca ca ở thư phòng đi. Chẳng… chẳng phải Sở tiên sinh nói con cần học thật chăm sao…”
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều giật mình. Sao hôm nay Trương thị lại đuổi Tiểu Thất đi? Bình thường bà luôn trăm phương ngàn kế dụ dỗ Tiểu Thất ngủ cùng mà.
Dù Tiểu Thất có ngạc nhiên nhưng cũng không quấn lấy Trương thị nữa, rất biết điều đi cùng Ngũ Lang tới thư phòng. Tất nhiên Liên Mạn Nhi cũng không nói gì. Tiểu Thất dần lớn lên, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị có một số việc muốn giấu Tiểu Thất là chuyện thường tình thôi.
Liên Mạn Nhi về phòng, sau khi rửa mặt liền nằm xuống ngủ. Đèn bên phòng nàng vừa tắt thì đèn bên Đông phòng cũng tắt theo.
Trong Đông phòng, Liên Thủ Tín và Trương thị tắt đèn nằm trong chăn, mắt hai người đều mở to, lật người vài lần, cuối cùng hai người mặt đối mặt, cùng nhìn nhau một lát rồi gần như mở miệng cùng một lúc.
“… Đối với chúng ta vẫn luôn không tệ… Đôi khi lại quá tốt. Một con ngựa, còn tặng theo cả hai người nuôi ngựa, đây là một phần đại lễ. Chuyện này làm lòng ta có chút… thế nào ấy…”
“Có lẽ mọi người không phát hiện, ta nhìn ra… ánh mắt nhìn Mạn Nhi nhà chúng ta không bình thường… Trong lòng ta… đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây….”
“Bao nhiêu người tài lại không chọn. Mạn Nhi nhà chúng ta sau này có thể tìm được người như vậy không thì không chắc. Chỉ cần có người được bằng năm, sáu phần đã tốt lắm rồi. Mạn Nhi thông minh, có chính kiến, tìm người trung thực một chút, bình thường một chút, về sau có thể bảo bọc nó, sống cuộc sống an ổn… Người này, thân phận quá cao…”
Sáng sớm hôm sau, Liên Mạn Nhi dậy sớm, nhìn Liên Thủ Tín và Trương thị trên bàn ăn mà không khỏi kinh hãi. Hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị đều có đôi mắt giống hệt gấu trúc.
“Cha, mẹ…” Liên Mạn Nhi định hỏi sao tối qua họ ngủ không ngon nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt vào. Có khi hai vợ chồng người ta đêm qua làm chuyện vận động khỏe mạnh hữu ích cho thân thể và tinh thần nhiều quá thì sao? Nếu bị con gái hỏi tới sẽ không tránh khỏi lúng túng đâu à.
Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi vòng sang chuyện khác.
“Cha, mẹ, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”
Nói đến kế hoạch tất nhiên là có, hơn nữa còn rất nhiều.
Mấy ngày tiếp theo cả nhà bận rộn hẳn lên, mở tiệc chiêu đãi xã giao không ít, trong đó có một chuyện vô cùng quan trọng là Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải chuẩn bị lễ vật đi cùng Sở tiên sinh tới bái phỏng Khúc tiên sinh. Sự tình tiến hành vô cùng thuận lợi, Khúc tiên sinh khen ngợi ý tưởng mở học đường Khai Minh, lại có hai người bạn tốt nhờ vả, ông rất nhanh sảng khoái đồng ý làm thầy dạy cho học đường, nói rằng sau khi thu xếp sẽ tới Tam Thập Lý Doanh Tử.
Ngoài ra, cả nhà còn mua một thôn trang nhỏ cách phủ thành mười lăm dặm. Thôn trang này có tổng cộng năm trăm mẫu ruộng thượng đẳng và trung đẳng, một tòa trang viện lớn, ngoài ra còn có đất hoang, rừng cây hỗn tạp. Cả nhà cẩn thận xem xét thôn trang, bàn bạc kế hoạch cơ bản, trừ trồng hoa màu ra còn định làm vườn rau xanh, ao cá, hồ sen, ngoài ra còn có chuồng heo, chuồng vịt, gà.
Chắc chắn sau này nông sản của tiểu thôn trang này trừ cung ứng cho Thuận Đức phường và nhà ở ngõ Tùng Thụ trong nội thành, sẽ còn có rất nhiều lợi nhuận khác nữa.
Sau tết Nguyên Tiêu, Trầm Lục ở lại phủ thành thêm hai ngày, ngày thứ ba liền lên đường về quân doanh ở biên thành. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều đi tiễn. Trương thị và Liên Mạn Nhi ở nhà. Hai ngày sau các nàng sẽ quay về Tam Thập Lý Doanh Tử, hai mẹ con định đi mua vài thứ, sợ đến lúc về lại quên mất, vì vậy sau khi phân công công việc trong nhà, hai người liền sai người cầm giấy bút tới lên danh sách.
Bởi vì không cần vội nên hai mẹ con vừa tán gẫu vừa chậm rãi lên danh sách.
Lúc Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất trở về, Liên Mạn Nhi vừa mới hoàn thành danh sách.
“… Người đã đi rồi? Mọi người theo tiễn ra tận ngoài thành chứ?” Trương thị thấy mấy cha con họ đã trở về liền gọi dâng trà nóng lên.
Liên Thủ Tín gật đầu, há miệng nhưng lại không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái rồi cúi đầu uống trà.
“Lát nữa ta còn có việc, nàng tìm quần áo giúp ta.” Liên Thủ Tín không để ý trà kia có quá nóng hay không, uống vài hớp xong liền đứng lên, bảo Trương thị đi cùng ông về hậu viện.
“Cha sao vậy, sao sắc mặt lại nhợt nhạt thế?” Chờ hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị đi tới cửa hậu viện, Liên Mạn Nhi mới hỏi Ngũ Lang và Tiểu Thất: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì.” Tiểu Thất liền nói: “Nhưng hình như cha có tâm sự gì đó.”
“Không có chuyện gì cả.” Ngũ Lang khẳng định.
“Hai người vẫn luôn ở cùng một chỗ với cha chứ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. Dù làm quan nhưng Liên Thủ Tín là người hiền lành, không giỏi nói năng, lại càng không quen với những hành vi chốn quan trường, Liên Mạn Nhi lo ông ở ngoài chịu thiệt thòi hoặc bị chọc tức.
“Đệ và ca ca luôn ở cạnh cha mà. Trước gặp Lục gia, sau đó tiễn Lục gia ra khỏi thành rồi quay về đây.” Tiểu Thất vừa hồi tưởng vừa kể lại toàn bộ hành trình.
“Á!” Nói được một nửa, dường như Tiểu Thất đột ngột nhớ ra gì đó: “Lục gia gọi cha đi nói chuyện một lúc, không cho đệ và ca ca đi theo.”
Chắc Trầm Lục không thể nào chọc Liên Thủ Tín tức giận chứ, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“Chỉ có chuyện này thôi sao, đệ nghĩ kỹ chút đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Chỉ có chuyện này thôi.” Tiểu Thất sờ sờ đầu, nói.
Liên Mạn Nhi nhìn Ngũ Lang, lúc này Ngũ Lang đang mang bộ dáng trầm tư.
“Ca, sao huynh không nói lời nào?”
“À” Ngũ Lang phục hồi tinh thần: “Chỉ có chuyện này thôi, Tiểu Thất nói không sai.”
“Nhưng vẻ mặt của cha có gì đó không đúng.” Liên Mạn Nhi không thoải mái.
“Chắc là không có chuyện gì đâu.” Ngũ Lang suy nghĩ một chút rồi nói: “Mạn Nhi, muội đừng đa nghi. Nếu có chuyện gì thì cũng là chuyện riêng của cha mẹ.”
Trương thị có lén khám lang trung, còn lén sắc thuốc uống. Về phần làm vậy vì cái gì thì không nói cũng hiểu. Không biết Liên Thủ Tín và Trương thị nghĩ thế nào mà nhất quyết giấu mấy đứa nhỏ chuyện này.
Mấy người Liên Mạn Nhi đều thầm hiểu chuyện này nhưng ra vẻ không biết.
Ngũ Lang nói vậy, tất nhiên Liên Mạn Nhi liền nghĩ tới chuyện này, cảm thấy có lẽ Ngũ Lang nói cũng đúng, vì vậy không hỏi nữa.
Lúc Liên Thủ Tín và Trương thị quay lại từ hậu viện, sắc mặt của Liên Thủ Tín đã khôi phục như thường.