Chương 767: Lòng Tốt

Edit: Dao Dao Beta: Nora Yêu cầu của La Tiểu Yến nằm trong dự liệu của nhà Liên Mạn Nhi, mấy người liền vây lại một chỗ, thương lượng chuyện này.

“Mẹ, tẩu ấy có nói muốn tìm dạng công việc gì không ạ?” Ngũ Lang hỏi Trương thị.

“Mẹ hỏi đệ đệ nàng giỏi cái gì? Nàng nói với mẹ, đệ đệ nàng làm gì cũng được. Chỉ cần có thể kiếm tiền, công việc gì cũng được.” Trương thị đáp.

“Nếu như vậy thì chuyện này rất dễ xử lí.” Liên Mạn Nhi gật nhẹ đầu. La Tiểu Yến không đòi hỏi gì, điều này khiến độ hảo cảm của Liên Mạn Nhi với nàng càng tăng thêm, cảm thấy đây mới là thật lòng muốn tự lực cánh sinh, có thái độ sống tốt. Kiếp trước Liên Mạn Nhi cũng đã gặp qua một số người đến cầu tình nhờ giúp đỡ tìm việc làm, trong đó có vài người khiến người ta nghẹn họng không nói nổi, không thực tế, lắm đòi hỏi, giống như không phải đến nhờ người tìm việc cho bọn họ đi làm công, mà làm đại lão gia không bằng.

“Đúng vậy, sau đó nàng lại nói với mẹ thêm mấy câu.” Trương thị dừng một chút, rồi nói thêm: “Nói là đệ đệ nàng mới mười mấy tuổi, thân thể không rắn chắc như Nhị Lang, nói đi nói lại hai ba lần, vẻ mặt rất cẩn thận.”

“Đây là đau lòng đệ đệ, muốn tìm công việc nhẹ nhàng.”Liên Thủ Tín lên tiếng: “Lúc tới nhờ tìm việc cho Nhị Lang, nàng không nói như vậy.”

Liên Thủ Tín có vẻ hơi mất hứng, cảm thấy La Tiểu Yến chỉ đau lòng đệ đệ, không đau lòng trượng phu là Nhị Lang.

Làm sao bây giờ, nên giúp chuyện này không?

“Con thấy nên giúp một tay xem thế nào đã.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Họ đã tiếp xúc với La Tiểu Yến mấy lần, cũng có chút hiểu biết với La Tiểu Yến. Mà nhận thức với La Tiểu Ưng thì rất ít, La Tiểu Ưng làm người thế nào, có nên nâng đỡ không, họ không biết được bao nhiêu.

“Đệ đệ nàng, mẹ thấy có chút… yếu nhược. Thân thể dường như không cứng rắn lắm thì phải.” Trương thị nói.

“Ta thấy nó không giỏi như tỷ tỷ nó.” Liên Thủ Tín nói.

“Mẹ, vậy mẹ thấy La Tiểu Tước thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Trương thị. La Tiểu Tước là muội muội của La Tiểu Yến, năm nay mười bốn tuổi, lớn hơn Liên Mạn Nhi một tuổi.

“Mẹ thấy cũng có chút được cưng chiều.” Trương thị nói: “Đều không giỏi giang như tỷ tỷ chúng.”

“Mẹ còn nghe Tiểu Khánh nói, đừng thấy gia cảnh của La gia như thế, ở nhà, La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước đều không phải làm việc nặng. Nói là đôi khi thân thể của cha mẹ chúng tốt hơn một chút liền ra đồng làm việc với La Tiểu Yến, tối đa thì mang theo La Tiểu Ưng, tuyệt không mang Tiểu Tước. Dù La Tiểu Ưng xuống ruộng, cha mẹ nó và La Tiểu Yến cũng không nỡ để nó làm nhiều việc.”

“Cả nhà tuy rất hòa thuận nhưng nhiều người ở La gia thôn không thích nhà họ cũng bởi vì không nhìn thuận mắt họ quá nuông chiều La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước. Hai người bọn họ cũng không làm nông được.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Cái này gọi là hàn môn xuất kiều tử*.” Liên Thủ Tín nói.

*Hàn môn xuất kiều tử: nhà bần cùng lại sinh ra con cưng.

Kiều tử này cũng không phải là chỉ các bậc con cưng thiên chi kiêu tử kia, mà là kiều trong nuông chiều. Nhà bần hàn đôi khi quá thương con cái, không chịu để chúng chịu chút xíu khổ sở nào. Có rất ít nhà nông như vậy. Một vài nhà nghèo khó trong thành trấn, loại tình huống này dễ thấy hơn.

Nhà nông dân lấy Liên gia làm ví dụ. Mấy tỷ muội Liên Mạn Nhi đã làm việc từ khi còn rất nhỏ. Mới đầu là bưng trà rót nước, quét nhà, giúp đỡ người lớn làm việc trong nhà, làm chân chạy chuyển lời đơn giản… tiếp đến là theo người lớn đi hái rau dại. Họ đều theo Liên Thủ Tín, Trương thị ra ruộng làm việc từ khi năm sáu tuổi.

Những nhà nông dân khác tình hình có lẽ không giống, nhưng phần lớn cũng là như vậy.

Phần lớn hộ nông dân coi cần cù tài giỏi là đức tính tốt đẹp. Đối với việc La gia đã nghèo lại bệnh tật, vậy mà còn nuông chiều La Tiểu Ưng với La Tiểu Tước thì thật không nhìn nổi.

Sở dĩ toàn bộ gánh nặng của La gia rơi vào người La Tiểu Yến, ngoại trừ việc hai vợ chồng La gia bệnh tật, còn bởi vì La Tiểu Ưng và La Tiểu Tước không làm ruộng được.

“Cái gì gọi là không làm được, có chuyện gì mà không làm được, nói trắng ra là không muốn làm đi.” Liên Thủ Tín sẵn giọng.

Có ví dụ về người khác ở nhà cũ, Liên Mạn Nhi có nhận thức rất sâu sắc về việc này.

“Nhị Lang a… số khổ.” Liên Thủ Tín thở dài một hơi nói.

Hành động này của La gia khiến Liên Thủ Tín không thích. Liên Mạn Nhi cũng ưa thích người thành thật giỏi giang hơn.

“Nhưng, gia đình kia đối xử với Nhị Lang và Nhị Nữu Nữu không tệ lắm. Ta thấy cũng không phải giả vờ.” Trương thị nghĩ nghĩ, nói.

Trên đời này khó có người hay việc gì thập toàn thập mỹ. Liên Mạn Nhi cũng không trông chờ có người có thể sống như khuôn mẫu ưa thích của nàng. Tình hình như thế, nhưng Liên Mạn Nhi vẫn có ý định cho La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng một cơ hội.

“Ca, không phải ca với cha đã nghe ngóng từ sớm sao, vậy thì giúp đỡ lần này đi.”

“Ừ” Ngũ Lang gật đầu.

“Trước đổi lại công việc cho Nhị Lang đã.” Liên Thủ Tín nói: “Nửa năm nay, Nhị Lang làm ở xưởng ép dầu cũng tốt, cha định đổi lại công việc nhẹ nhàng hơn cho nó.”

Với tư cách là thúc thúc (chú), Liên Thủ Tín rất thương cháu trai. Tuy Nhị Lang không thông minh lắm, chưa được đọc qua sách vở gì, lại chỉ nhận biết được mấy mặt chữ đơn giản, nên hạn chế sự phát triển của hắn. Nhưng, ưu điểm của Nhị Lang cũng rất rõ ràng, hắn có sức khỏe, thật thà, làm việc chắc chắn.

Đã muốn thoải mái, lại còn mong kiếm được nhiều tiền, trừ phi là làm ông chủ, còn không thì phải thông minh, cơ trí. Biết tính toán thì càng tốt. Xét tình hình của Nhị Lang, có một số việc hắn không làm được, nhưng Liên Thủ Tín vẫn hi vọng đổi cho Nhị Lang một việc tốt hơn.

“Tiền không khác lắm là được, ít hơn một chút cũng không sao.” Liên Thủ Tín nói tiếp: “Đến lúc đó La Tiểu Ưng cũng đi làm rồi, thêm một phần tiền công, không cần trông cậy toàn bộ vào Nhị Lang.”

“Đúng.” Mọi người đều gật đầu, biết Liên Thủ Tín đang nói chuyện thay cháu trai mình.

Muốn tìm việc cho La Tiểu Ưng cũng không cần Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải ra mặt, Liên Thủ Tín chỉ cần căn dặn xuống, không tới hai ngày, mọi chuyện sẽ xong.

Liên Thủ Tín cho người mang thư tới thôn La gia, rất nhanh, Nhị Lang đã mang theo La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng đến.

Việc Liên Thủ Tín tìm cho Nhị Lang là làm tiểu nhị trong một tiệm xe ngựa Phúc Lai ở trấn Cẩm Dương.

“So với xưởng ép dầu thì công việc có nhẹ nhàng linh hoạt hơn chút, tiền kiếm được không khác lắm.” Liên Thủ Tín nói với Nhị Lang.

Nhị Lang nghe nói tìm cho hắn công việc khác nhẹ nhàng hơn lại kiếm được như trước, dĩ nhiên là đồng ý.

“Tứ thúc, cháu lại làm phiền thúc rồi. Thật ra, công việc ở xưởng ép dầu cháu làm tốt lắm, không sao cả ạ.” Xưa nay, Nhị Lang không giỏi ăn nói, liền quỳ xuống dập đầu với Liên Thủ Tín.

Liên Thủ Tín kéo Nhị Lang lên.

“Nhị Lang à, tìm việc khác cho cháu cũng không chỉ vì công việc trong xưởng ép dầu vất vả. Giờ thúc cũng có chút năng lực, có một số việc có thể giúp được, thúc hi vọng các ngươi có thể sống thật tốt. Tiệm xe ngựa người đến kẻ đi, trời nam đất bắc đều có cả. Cháu thấy nhiều, đi theo chưởng quầy, học hỏi những tiểu nhị khác… có lẽ sao này kiếm được việc tốt hơn nữa.”

Giờ Nhị Lang còn trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng người luôn đến lúc già đi. Hơn nữa, Liên Thủ Tín cũng có tư tâm đau lòng Nhị Lang làm việc vất vả. Liên Thủ Tín hi vọng Nhị Lang có thể rèn luyện nhiều, về sau dễ phát triển, không cần phải bán sức nữa.

Ý trong lời của Liên Thủ Tín còn ám chỉ với Nhị Lang, nếu hắn cố gắng không chịu thua kém (hăng hái tranh giành), Liên Thủ Tín sẽ cho hắn cơ hội tốt hơn nữa.

Nhị Lang tuy không thông minh lắm, nhưng cũng hiểu được ý Liên Thủ Tín. La Tiểu Yến ở bên cạnh dĩ nhiên cũng nghe rõ ràng, nói câu cảm tạ. Cuối cùng La Tiểu Yến khẽ đẩy, Nhị Lang dập đầu với Liên Thủ Tín một cái.

Đối với La Tiểu Yến, chuyện Liên Thủ Tín an bài cho Nhị Lang lần này là một niềm vui ngoài ý muốn. Mà mục đích chủ yếu nàng tới đây hôm nay là vì La Tiểu Ưng. Đợi Nhị Lang dập đầu với Liên Thủ Tín xong, trên mặt La Tiểu Yến cũng có chút lo lắng. Nàng sợ Liên Thủ Tín đổi việc tốt hơn cho Nhị Lang thì bỏ mặc La Tiểu Ưng.

“Tứ thẩm cháu đã nói với ta, các cháu muốn cho nó ra ngoài làm việc, kiếm chút tiền.” Liên Thủ Tín liền nói.

La Tiểu Yến ngồi bên, vụng trộm nhéo Nhị Lang một cái.

“Đúng vậy ạ, tứ thúc, chuyện này lại phải làm phiền người… Tiểu Ưng ra ngoài làm việc, kiếm chút tiền, gánh nặng trong nhà cũng nhẹ bớt. Rồi lại nói, ngày sau cũng tốt hơn.” Nhị Lang vội nói.

“Đứa nhỏ Tiểu Ưng này ta không hiểu rõ lắm, không biết nó giỏi việc gì. Ta đã tìm cho nó hai việc, để hai cháu chọn. Một là, làm cùng chỗ với Nhị Lang, làm tiểu nhị ở Phúc Lai. Người ta bảo làm cái gì thì làm cái đó. Hai là, đi đến cửa hàng làm giấy Đặng Ký, học nghề. Ban đầu không kiếm được nhiều tiền, nhưng có thể học được một nghề. Đây là vì ta nghe tứ thẩm các cháu nói Tiểu Ưng cũng là đứa khéo tay.” Liên Thủ Tín lên tiếng.

“Tự các cháu xem xét, chọn lấy một việc. Hai ngày sau có thể bắt đầu đi làm rồi.”

Vừa nghe có hai lựa chọn, La Tiểu Yến vui mừng nhướn mày, rồi lại bắt đầu do dự, không biết chọn cái nào thì tốt hơn.

“Tứ thúc, hai việc này cháu thấy cái nào cũng tốt. Tứ thúc, ngài xem chọn một cái giúp chúng cháu.” La Tiểu Yến lên tiếng.

“Hai việc này thế nào, ta đều đã nói trắng ra rồi. Chọn cái nào, các cháu phải tự quyết định. Tiểu Ưng có đây, hay để cho nó tự chọn lấy.” Liên Thủ Tín tiếp lời.

La Tiểu Ưng cũng không biết chọn cái nào tốt hơn.

Sau khi ba người Nhị Lang, La Tiểu Yến, La Tiểu Ưng vui mừng, rồi lại buồn rầu. Thậm chí La Tiểu Yến sốt ruột, tay chân không yên.

“Nếu không thì như vầy, nhị ca, mọi người về nhà thương lượng, quyết định, ngày mai báo tin cho chúng ta.” Ngũ Lang ở bên cạnh thấy vậy liền nói.

“Thế thì tốt quá.” La Tiểu Yến không biết còn có thể làm vậy, liền thở dài nói.

“Ra hậu viện thăm tứ thẩm các cháu đi. Vì chuyện này của các cháu, tứ thẩm các cháu còn gấp hơn ta, hai ngày nay thúc giục ta không thôi.” Liên Thủ Tín nói.

Nhị Lang, La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng cùng đi về phía hậu viện. Nhị Lang và La Tiểu Ưng dập đầu với Trương thị xong liền đi ra ngoài. La Tiểu Yến được Trương thị giữ lại nói chuyện. Lát sau, Liên Mạn Nhi từ tây phòng sang.

La Tiểu Yến đang nghiêng người ngồi ghé trên giường nói chuyện với Trương thị, thấy Liên Mạn Nhi tới, vội vàng đứng dậy, hướng về phía Liên Mạn Nhi cười, cũng làm bộ muốn hành lễ.

“Con bé là muội muội cháu, cháu đứng dậy làm gì, cứ ngồi đi.” Trương thị liền cười nói.

Liên Mạn Nhi cũng cười gọi La Tiểu Yến một tiếng nhị tẩu, cũng tiến lên đỡ La Tiểu Yến, cùng ngồi xuống bên người Trương thị.