Chương 736: Cửa Nhà Tràn Đầy Không Khí Vui Mừng

Edit: Mèo Beta: Nora Bước chân Trầm Lục hơi khựng lại, dường như tầm mắt hắn dừng lại trên mặt Liên Mạn Nhi trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại. Hắn dẫn đầu vòng vây đám đông đi vào trạm Thập Lý.

Trong mắt mọi người ở đó động tác mới vừa rồi của Trầm Lục cũng không bất ngờ, chẳng qua chỉ như một cái nhìn quanh rất bình thường. Thế nhưng Liên Mạn Nhi không cách nào nghĩ như vậy được, nàng không thể xem nhẹ nó bởi vì mới vừa rồi ánh mắt Trầm Lục rất nóng bỏng.

Trầm Lục đã nhìn thấy nàng lẫn trong đám đông này, hơn nữa còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy.

Chậm rãi hít sâu hai cái, Liên Mạn Nhi mới từ từ ổn định nhịp tim đang thình thịch thình thịch đập loạn của mình. Nàng cẩn thận nhìn sang bên cạnh, cũng may giờ phút này Trương thị, Liên Chi Nhi và Tiểu Thất đang hoàn toàn kích động và khẩn trương, tất cả các nàng cũng thấy được Trầm Lục nhưng họ mong đợi Ngũ Lang xuất hiện nhiều hơn, vì vậy không ai chú ý tới sự khác thường của nàng lúc này.

Hồi phục tâm tư, Liên Mạn Nhi theo mấy người các nàng hướng tầm mắt nhìn vào đội xe đằng trước.

Người một nhà chưa kịp nhìn thấy Ngũ Lang đã thấy Liên Thủ Tín đang dẫn người vội vội vàng vàng trên đường chạy tới.

“… Ở kia… kia… nhìn xem, Ngũ Lang tới rồi.” Liên Thủ Tín đi tới bên cạnh Trương thị chỉ vào một nơi trong đoàn xe, kích động nói.

Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng ngón tay Liên Thủ Tín chỉ, quả nhiên nhìn thấy Ngũ Lang đi ra từ trong đội xe. Khoảng cách khá xa, nhìn không rõ mặt nhưng chỉ nhìn phong thái giơ tay nhấc chân, người một nhà liền nhận ra Ngũ Lang. Ngũ Lang mặc cẩm y, khoác áo lông chồn màu xanh ngọc có vải lót bằng lông chim, trên đầu cũng đội mũ lông chồn.

Chờ Ngũ Lang tới gần hơn chút nữa đã có thể thấy rõ mặt mũi. Liên Mạn Nhi phát hiện, có lẽ vì gấp rút lên đường nên vẻ mặt Ngũ Lang hơi nhuốm vẻ phong trần, dù vậy đôi mắt hắn vẫn lấp lánh hữu thần. Trầm Khiêm đi ở bên cạnh Ngũ Lang, hắn cũng bận cẩm y lông chồn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Ngũ Lang…” Trương thị kêu một tiếng, hàng mi cũng bắt đầu ươn ướt.

“… Ta vừa gặp Ngũ Lang… đã nói với nó các ngươi ở nơi này rồi. Ở đây đông người không tiện nói chuyện. Ngũ Lang phải theo đoàn xe của Lục gia vào thành, không thể tới đây gặp chúng ta trước được. Thôi thì cứ đứng xa xa nhìn nó một cái đi rồi chúng ta về nhà chờ nó.” Liên Thủ Tín liền nói.

Trương thị gật đầu nói “Ừ”.

Bởi vì Ngũ Lang gặp Liên Thủ Tín trước rồi nên biết người một nhà đã ra khỏi thành, đang đứng trên cạnh dốc thoải đón hắn. Ngũ Lang cố ý đi chầm chậm ở đường dốc thoải, đi gần chút để tất cả mọi người có thể nhìn thấy nhau rõ ràng. Ngũ Lang nhìn tới chỗ người một nhà đang đứng mỉm cười, ánh mắt thiết tha.

Người một nhà đều vui vẻ ra mặt, mặc dù không thể kêu to nhưng cũng hướng Ngũ Lang liều mạng vẫy vẫy tay. Vì đang bị vây trong đám người, không cách nào hành lễ nên Ngũ Lang chỉ vung tay lên hướng về phía mọi người giơ giơ.

Trầm Khiêm ở bên cạnh Ngũ Lang cũng nhìn tới chỗ các nàng rồi tươi cười phất phất tay.

Bất kể là Ngũ Lang hay Trầm Khiêm, trải qua hai tháng lịch lãm này dường như đã trưởng thành không ít.

“Ngũ Lang nói bên ngoài lạnh lắm, bảo chúng ta nên về sớm đi, đừng để bị đông lạnh. Chuyện bên kia vừa xong nó sẽ lập tức về ngay.” Thấy Ngũ Lang và Trầm Khiêm cũng đi vào trạm Thập Lý, Liên Thủ Tín liền truyền đạt lại lời của Ngũ Lang.

Tuy Ngũ Lang còn nhỏ tuổi thế nhưng lại rất biết săn sóc người khác.

Dù Ngũ Lang đã nói như vậy nhưng mọi người cũng không ai muốn rời đi trước. Cho đến khi thấy Trầm Lục, Ngũ Lang, Trầm Khiêm cùng với đoàn người Lục gia tiếp đón, từng người một lên xe lên ngựa, đội ngũ dài dằng dặc hướng trong thành nối đuôi nhau khởi hành trở về, bọn họ mới ngồi lên xe xuống dốc thoải theo đuôi đoàn xe vào thành.

Đám người Liên Mạn Nhi trở về nhà đợi, ước chừng nửa canh giờ sau Ngũ Lang đã về tới.

Người một nhà gặp nhau tất nhiên không thể thiếu thân mật hỏi han một phen.

“Sao con về sớm thế, lúc nãy còn nói có khi phải đợi đến tối mới có thể trở về mà.” Liên Thủ Tín thấy Ngũ Lang về sớm như vậy thì vừa mừng vừa lo.

“Biết trong nhà mong đợi con nên Lục gia cho con trở về trước. Tối nay còn có bữa tiệc, đến lúc đó con lại đi qua là được.” Ngũ Lang cười nói.

“… Không ốm, hình như con lại cao lớn thêm rồi.” Trương thị nắm tay Ngũ Lang không nỡ buông, bà nhìn từ trên xuống dưới một lượt, sợ Ngũ Lang ăn khổ, chịu tội trên đường đi.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng tiến đến vây quanh Ngũ Lang ríu rít đùa giỡn không ngừng. Liên Chi Nhi e thẹn ngồi bên cạnh, khóe miệng mỉm cười nhưng vành mắt đã ẩm ướt.

Ngũ Lang nói chuyện với Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất một hồi xong, hắn đặc biệt tách ra đi đến trước mặt Liên Chi Nhi thân mật gọi một tiếng tỷ. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất còn nhỏ tuổi, sau này mọi người vẫn có thể ở chung một chỗ với nhau. Mà Liên Chi Nhi lại sắp phải xuất giá rồi.

Đợi mọi người thân thiết tiếp đón nhiệt liệt một phen, sau đó ai nấy đều ngồi vây quanh Ngũ Lang hỏi thăm chuyện dọc đường, nhất là tình hình ở kinh thành.

“Ca ca, ca gặp được hoàng đế không ạ?” Tiểu Thất trước hết hỏi vấn đề mà mọi người quan tâm nhất.

“Gặp rồi” Ngũ Lang không nhanh không chậm đáp.

Trương thị liền niệm a di đà phật, còn Liên Thủ Tín thì kích động đứng dậy hướng về phía kinh thành bái một bái.

“Hoàng đế trông thế nào, ngài nói gì với con?” Trương thị vội hỏi.

Ở niên đại này, mọi người sùng kính hoàng đế như thần thoại. Thậm chí dân chúng bình thường còn tin rằng hoàng đế là thần tiên ba đầu sáu tay, cho dù không phải ba đầu sáu tay thì cũng không giống với dân chúng bình thường, luôn phải có chỗ xuất chúng khác thường.

Liên Mạn Nhi hé miệng cười trộm. Ngũ Lang cũng nhẹ nhàng cười, chỉ là cảm thấy hạnh phúc thân quen có chút buồn cười, chứ không phải đang chê cười Trương thị.

Ngũ Lang rất hiểu tâm tình Trương thị và Liên Thủ Tín nên cẩn thận kể lại chuyện tình được hoàng đế triệu kiến ở kinh thành.

Trầm Lục đệ trình điều trần lên trên về việc trồng lúa mì vụ đông ở phủ Liêu Đông, bên trong tấu chương kèm theo có đề cử Ngũ Lang. Dân dĩ thực vi thiên (dân lấy ăn làm đầu), nông canh là căn cơ của Đại Minh triều. Hoàng đế ngày ngày lo trăm việc nhưng ông ta vẫn luôn có ấn tượng với Tam Thập Lý Doanh Tử và Liên gia ở phủ Liêu Đông.

Một dân chúng bình thường mà có thể lập công lớn mở rộng cây ngô và khoai lang, sau khi được hoàng ân ban cho cổng chào khen ngợi lại lần nữa cống hiến phát triển nông canh ở phủ Liêu Đông cho Đại Minh triều. Mà một nhà dân chúng bình dân lại có thể giữ vững tôn chỉ gia truyền sùng bái nhất của Đại Minh triều là vừa làm ruộng vừa học tập. Tuy con trai trưởng được đi học muộn nhưng đã thi đậu tú tài, con trai nhỏ cũng đang hăng say đọc sách, mắt thấy đây sẽ là rường cột vững chãi cho nước nhà.

Nhiều lần lập công, được Trầm Lục đề cử, được Lỗ tiên sinh ban ân làm thầy dạy học, đã có công danh tú tài… những thứ này không thể nghi ngờ đều tăng thêm hảo cảm của hoàng đế đối với Ngũ Lang, vì vậy ông ta phá lệ khai ân, chiêu Ngũ Lang yết kiến.

Ngũ Lang còn kể với cả nhà quy củ bái kiến hoàng đế phức tạp cỡ nào. Lễ bộ còn đặc biệt phái quan viên dạy hắn hành lễ thế nào cho đúng. Sau đó còn phải tắm rửa thay quần áo trước lúc lâm triều. Thời điểm bái kiến hoàng đế, cứ cách mấy bước một lại có truyền báo… vân vân. Người một nhà nghe đến nhập thần, đến cả Liên Mạn Nhi cũng bị cuốn hút vào.

Ngũ Lang mô tả hoàng đế mặt trắng râu nhỏ, rất uy nghi.

Ngũ Lang nói xong đại khái chuyện tình bái kiến, Liên Mạn Nhi liền hỏi đến Lỗ tiên sinh.

“Vậy là ngài ấy được vào viện Hàn Lâm thật sao, nhận chức quan mấy phẩm vậy ca?”

“Vào kinh thành ngày thứ hai, Lỗ tiên sinh đã được tuyên triệu tiến cung. Nhận chức Đại học sĩ viện Hàn Lâm, chức quan ngũ phẩm.” Ngũ Lang liền nói: “Hoàng đế nhìn trúng Lỗ tiên sinh. Nghe nói là hoàng đế cố ý để Lỗ tiên sinh học hỏi kinh nghiệm ở viện Hàn Lâm trước, e là qua vài năm nữa có thể được nhập vào Nội các .”

“Vậy thì tốt quá, muội còn đang phàn nàn sao chỉ có quan ngũ phẩm, thât quá ủy khuất Lỗ tiên sinh đây.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Đại học sĩ viện Hàn Lâm làm sao có thể so sánh với Đại học sĩ ở Nội các. Ở niên đại này có cái gọi là vào Các được bái làm Tướng, vào Nội các cũng tương đương với làm Thừa tướng.

Trương thị và Liên Thủ Tín đối với chức quan triều đình cũng không am hiểu cho lắm, nghe Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi tinh tế phân trần một lần mới rõ ràng, người một nhà đều vì Lỗ tiên sinh mà vui mừng không dứt.

“Lỗ tiên sinh ở lại kinh thành rồi, vậy chuyện kia, có phải Ngũ Lang sẽ phải chạy tới chạy lui hai bên không?” Trương thị làm mẫu thân, chuyện thứ nhất bà nghĩ đến chính là vấn đề này.

“Chuyện này không vội ạ.” Ngũ Lang biết Trương thị không ngừng lo lắng nhưng người một nhà lúc này mới vừa đoàn tụ, hiện tại hắn cũng không muốn thảo luận chuyện này.

“Mẹ, chúng ta đều có xe ngựa, ca ca ra cửa cũng có người chiếu khán. Cho dù không đi kinh thành, mỗi tháng ca ca cũng phải tới phủ thành mà.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Mẹ xem, bây giờ chúng ta cũng có nhà ở phủ thành rồi, người một nhà chúng ta lúc nào tới ở cũng được… Sau này, chúng ta sẽ mua được nhà ở kinh thành, ca ca đi kinh thành cũng không để cho huynh ấy đi một mình. Mẹ… mẹ cùng đi với ca ca cũng được mà.”

“Đúng đó mẹ.” Ngũ Lang cũng cười nói.

Người một nhà cuối cùng đều cười rộ lên, nói lời Liên Mạn Nhi nói rất hay.

“Tỷ, sau này chúng ta mua nhà ở kinh thành thiệt hả?” Tiểu Thất nhẹ nhàng ***ng ***ng cánh tay Liên Mạn Nhi, chớp chớp đôi mắt to hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi rất chắc chắn gật đầu.

“Không chỉ mua nhà, chúng ta sẽ mua cả đất nữa.” Ngũ Lang cũng nói tiếp.

Nếu như nối dây chuyền tửu lâu vịt nướng đến kinh thành, đương nhiên phải chăn nuôi vịt ngay tại chỗ, muốn thế phải đặt mua Điền Trang.

“Ca, chuyện tửu lâu vịt nướng lần này đi có manh mối nào không?” Liên Mạn Nhi vội hỏi Ngũ Lang. Lần này Ngũ Lang đi thời gian khá dài nhưng thật ra là đi làm việc, lại quá vội vã gấp gáp, vì vậy Liên Mạn Nhi đối với chuyện này cũng không quá mong đợi.

“Ừ.” Thế nhưng Ngũ Lang lại nhanh chóng gật đầu, rồi lấy một hộp gỗ trong túi hành lý mở ra, cầm một quyển khế đất và khế thân đưa cho Liên Mạn Nhi xem.

“… Là một thôn trang nhỏ ở ngoại ô kinh thành. Trang viện đại khái chừng trăm gian, ruộng đồng đất đai ba trăm mẫu, nam nữ lão ấu nhà nông khác nhìn chung hơn hai mươi người.” Ngũ Lang tinh tế nói với Liên Mạn Nhi: “Đất đai phụ cận Kinh thành quý hơn ở đây của chúng ta, điền trang này ta phải tốn gần hai nghìn lượng bạc.”

“… Ta đã lưu lại một quản sự ở điền trang trông coi trước, chờ hoàn thành hôn sự của tỷ tỷ, có thời gian rãnh rỗi chúng ta thương lượng phái người đi qua, rồi sắp xếp chuyện nuôi dưỡng đám vịt trước. Đến lúc đó chuyện chuyển nhượng cửa hiệu, cửa hàng, mở cửa tiệm, có Lỗ tiên sinh giúp đỡ chiếu ứng cũng không sợ có gì không thuận tay… Hoàng quý phi còn nhờ Tiểu Cửu truyền lời cho muội. Mạn Nhi, Hoàng quý phi nói là rất trông chờ tửu lâu vịt nướng của nhà chúng ta khai trương.”

Đương nhiên Hoàng quý phi chính là Trầm Cẩn. Ngũ Lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền nhớ lại lúc ở phủ thành, nàng đã hứa hẹn cho dù Trầm Cẩn có ở kinh thành thì vẫn có thể ăn vịt nướng chính tông nhất.

“Vậy chúng ta nhanh làm đi, đừng để nàng chờ lâu.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

Liên Mạn Nhi xem qua một lượt khế đất và khế thân thì xếp chúng lại trong hộp gỗ.

“Ơ” Liên Mạn Nhi nhìn thấy hai xấp ngân phiếu thật dày dưới đáy hộp gỗ, đó là ngân phiếu lúc đầu đưa cho Ngũ lang đem vào kinh để đổi tiền ở ngân hiệu Đại Thành: “Ca, tiền mua Điền Trang huynh khẳng định đã trả cho nhà người ta rồi sao, sao còn dư lại nhiều tiền thế này?”

“Ta còn một tin tức tốt, một Thiên đại tin tức tốt đây…” Ngũ Lang cười híp mắt nói.