Chương 731: Nói Toạc

Edit: Mèo Beta: Nora Trong khoảng thời gian ngắn, Liên lão gia tử chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra. Ông lảo đảo như muốn ngã ngồi về phía sau.

“Cha, cha sao vậy?” Liên Thủ Lễ đang ở bên cạnh Liên lão gia tử, phát hiện thần sắc Liên lão gia tử không đúng, vội vàng đỡ ông.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, tinh thần Liên lão gia tử vẫn luôn căng thẳng cực độ. Hoặc cũng có thể nói, kể từ khi bắt đầu an bài chuyện hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân, lòng ông vẫn luôn căng cứng. Bởi vì cố giữ lấy một chút sức lực, bất kể gặp được thất bại như thế nào, ông đều ráng kiên trì. Nhưng giờ phút này, sức lực toàn thân ông thật giống như thoáng cái đã mất hết. Liên lão gia tử đứng không nổi, mềm nhũn mà tựa vào bả vai Liên Thủ Lễ.

“Cha. . . . . .” Liên Thủ Lễ vội vã kêu một tiếng.

Người già, ở phương diện tinh thần sợ nhất chính là quá vui, quá buồn, nói cách khác là sợ bị kích động quá độ, mà ở khía cạnh thân thể thì sợ nhất là té ngã. Cũng may vừa nãy Liên Thủ Lễ đứng ở bên cạnh, nếu không Liên lão gia tử chắc chắn đã té nằm trên mặt đất.

“Vào nhà… chúng ta vào nhà.” Liên lão gia tử ậm ờ nói mơ hồ trong miệng.

Liên lão gia tử còn cố gắng muốn tự mình đi, thế nhưng rất nhanh ông cũng phát giác việc này rất khó khăn, cuối cùng vẫn để Liên Thủ Lễ giúp ông. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Chu thị cùng với Tưởng thị cũng phát giác Liên lão gia tử có gì đó không đúng, đều bước lên phía trước, vây quanh đỡ Liên lão gia tử vào Tây phòng.

“Lão đầu tử, ông sao vậy? Ông nói chuyện đi? Lại phát bệnh hả?” Đỡ Liên lão gia tử đến ngồi trên giường gạch, Chu thị liền tiến tới trước mặt Liên lão gia tử hỏi han liên tiếp.

Liên lão gia tử đầu nửa cúi thấp, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu, ông không nói tiếng nào.

Chu thị lập tức nóng nảy.

“Có khi nào lại phát bệnh nữa rồi không? Nhanh mời lang trung. Kế Tổ a, lão Tam a, đi mời lang trung nhanh lên.” Chu thị kêu như vậy rồi thân thể cũng mềm nhũn ra, bà bổ nhào vào bên cạnh Liên lão gia tử.

“… Ngươi đó, ngươi luôn cậy mạnh! Ngươi hành hạ cái mạng già của ngươi xong rồi mới chịu yên tĩnh. Ngươi là lão đầu tử không có lương tâm, ngươi vứt ta một mình ở lại thì biết làm sao…” Chu thị kêu khóc.

Liên Thủ Lễ thấy tình huống không tốt, cũng gấp gáp hướng bên ngoài đi ra, muốn chạy đi mời lang trung.

“Lão Tam. Đứng lại.” Đột nhiên Liên lão gia tử mở miệng kêu một tiếng rồi lại cúi đầu quở trách Chu thị: “Bà khóc tang cái gì, ta đây không phải còn sống sờ sờ ra đấy sao. Ngày đang tốt lành bị bà khóc lóc om sòm như vậy cũng thành xui xẻo mất rồi.”

“Không có chuyện gì sao ông lại bày ra bộ dáng này, hù dọa ai chứ?” Chu thị thấy mặc dù sắc mặt Liên lão gia tử vẫn không tốt, nhưng đã có thể nói chuyện rõ ràng, thoáng cái liền buông lỏng một nửa tâm tư. Bà lau khô nước mắt, mắng Liên lão gia tử.

Thế nhưng cũng chỉ mắng được một câu, Chu thị đã ngừng lại.

Hai ngày này, bà đúng là bị sợ hãi không thôi, mấy ngày nay tính tình bà cũng thu liễm rất nhiều, trở nên như Liên lão gia tử thường nói “Hiểu chuyện” rồi.

“Hay là mời lang trung xem một chút đi.” Chu thị thấy Liên Thủ Lễ bị Liên lão gia tử gọi dừng lại thì nói thêm.

“Xem gì mà xem, ta không có chuyện gì. Việc này mà đi mời lang trung. Bà ngại mặt mũi ta bị vứt chưa đủ sao. Ta không sao. Ngay cả có chuyện, hôm nay ta có chết đi cũng không thể mời lang trung. Các ngươi ai muốn lén đi thì cút ra khỏi nhà này cho ta. Sau này không còn là người của lão Liên gia ta nữa!” Lời Liên lão gia tử như chém đinh chặt sắt.

Tại sao Liên lão gia tử lại kiêng kỵ chuyện mời lang trung như vậy, lòng dạ mọi người trong nhà đều đã biết rõ. Vì vậy, ai cũng trầm mặc xuống.

Đột nhiên màn cửa bị vén lên từ bên ngoài, Liên Thủ Nghĩa thăm dò đi vào, trái trái phải phải nhìn quanh.

“… Sao không thấy ai tới vậy? Lúc này là lúc nào rồi, sao còn chưa ăn cơm.” Liên Thủ Nghĩa tùy tiện nói: “Mấy người bọn họ không tới thì không tới, ta cũng phải ăn cơm a. Đều đã mua thức ăn cả rồi, đừng lãng phí chứ.”

Nói đến đây, Liên Thủ Nghĩa ha hả cười lên, nhìn nhìn Liên Thủ Nhân.

“Chu Đại Nữu nhao nhao kêu đói bụng, một hồi nếu còn không có cơm ăn, nàng ta lại phát điên, mấy người nhà chúng ta có muốn chặn cũng chặn không nổi a.”

Thật ra Liên Thủ Nghĩa cũng có chút ánh mắt, ông ta thấy thần sắc Liên lão gia tử và Chu thị đều bất thiện nên không dám gọi bọn họ. Nhưng ông ta vẫn cứ tùy tiện giống như trước, không tim không phổi, mặc dù phát hiện tình huống không đúng, ông ta vẫn cứ nhè lửa cháy mà đổ thêm dầu.

“Mày căng mắt ra mà trông rõ một chút! Mày là đồ ngốc không tim không phổi. Còn muốn ăn… cuộc sống sau này cũng sắp không qua nổi rồi đây này!” Chu thị liền quát Liên Thủ Nghĩa.

Liên Thủ Nghĩa đang rót dầu vào lửa, thấy lửa sắp lan đến trên người mình, ông ta liền linh cơ chợt động, cười hề hề lui thân bỏ chạy. Lúc màn cửa còn chưa rơi xuống hết, Tưởng thị đã nhìn thấy Liên Thủ Nghĩa đi về hướng Đông phòng, ông ta vươn tay vào trong một cái chậu, cũng không biết mò lấy cái gì ra, rồi nhanh chóng nhét vào miệng.

Màn cửa rơi xuống hết, Tưởng thị cũng dười ánh mắt về phía khác, tựa hồ mới vừa rồi nàng không thấy gì cả.

“Cha, hiện tại nên làm sao?” Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, một hồi lâu, vẫn là Liên Thủ Nhân cố lấy dũng khí, cẩn thận dò hỏi Liên lão gia tử.

“Còn có thể làm sao, ta ở trong thôn này đã thực sự trở thành người không còn mặt mũi rồi.” Trì hoãn lâu như vậy, Liên lão gia tử thở ra một hơi, đồng thời chỉ cảm thấy toàn thân mỏi mệt nói không ra lời, một lòng toàn là tro bụi, cũng không vực tinh thần dậy nổi.

“Không phải lúc nãy trước khi đi mời người đều nói rất hay sao. Thế nào mà đáo sự lâm đầu, ai cũng không tới?” Liên Thủ Nhân thử thăm dò nói: “Chuyện này, chuyện này không phải là…”

Liên Thủ Nhân nói đến đây, lại lướt ánh mắt qua nhìn những khuôn mặt mấy người trong phòng một lần, ông ta cúi đầu do dự không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Liên lão gia tử trước một bước ngăn Liên Thủ Nhân lại: “Đừng nói gì nữa cả.”

Liên Thủ Nhân thấy Liên lão gia tử như vậy, sắc mặt thoáng cái cũng chán nản.

Liên lão gia tử không để ông ta nói, đương nhiên là bởi vì tự bản thân Liên lão gia tử đã nghĩ được nguyên nhân. Còn có thể có nguyên nhân gì ngoài nguyên nhân bà con hàng xóm trong thôn nể mặt một phòng Liên Thủ Tín nên mới khách khí với bọn họ, đương nhiên, họ cũng sẽ vì duyên cớ đó mà không hề khách khí với bọn họ nữa.

Liên lão gia tử cũng biết, Liên Thủ Tín đối với chuyện ông hỏi vợ cho Liên Thủ Nhân _ chuyện làm cho dư luận xôn xao này, hết sức chán ghét. Liên Thủ Tín từng ám chỉ qua nhưng ông vẫn mặc kệ. Mặc khác ông lại dùng huynh đệ Võ gia_ người mà Liên Thủ Tín thập phần không chào đón, làm người mai mối. Bết bát hơn chính là cuối cùng chuyện lại biến thành bộ dáng này.

Ông đi mời người ở khắp nơi, thế nhưng Liên Thủ Tín vẫn không hề lộ diện. Ông có thể hiểu lần này Liên Thủ Tín thật sự giận dữ thế nào.

“Là muốn nương theo dạy dỗ ta sao!” Liên lão gia tử tự nhủ.

Nhưng ông lại không thể vì vậy mà đi chỉ trích Liên Thủ Tín, ông có thể đi nói: chính vì Liên Thủ Tín ngươi nên không có người đến nhà ta hay sao? Bất kể Liên Thủ Tín bên kia kết thúc chuyện này bằng cách nào, ông cũng không thể nói gì. Người ta hoàn toàn có thể xử lí chặt chẽ đến nỗi một giọt nước cũng không lọt.

Cũng có lẽ, căn bản người ta không cần phải làm gì, nói gì, người trong thôn đã tự sáng mắt sáng lòng, không người nào không nhìn ra sắc mặt người ta?!

Liên lão gia tử chỉ có thể ngậm miệng nuốt máu.

Mọi người trong nhà sầu mi khổ kiểm, chờ Liên lão gia tử ra quyết định.

“Ta có thể hạ chủ ý gì à, vậy thì phải đợi xem người ta muốn chúng ta xử lý thế nào, chúng ta phải xử lý thế đó thôi.” Liên lão gia tử nhắm hai mắt lại, hữu khí vô lực mà nói: “Sao lại phải đi đến một bước này chứ!”

Liên lão gia tử không có chủ ý, những người khác dĩ nhiên lại càng không có chủ ý. Nhưng tất cả những người khác cũng hoàn hảo, bởi vì Liên lão gia tử là người trụ cột còn ở đây. Chỉ có Liên Thủ Nhân đứng ngồi không yên, trong lòng run sợ.

Liên Thủ Nhân sợ hãi.

“Cha à.” Liên Thủ Nhân bất chấp đau đớn trên người, phịch một tiếng quỳ xuống trước Liên lão gia tử: “Cha a. Cầu xin lão nhân người, bất kể như thế nào, ngàn vạn lần không thể lưu nha đầu điên kia lại được. Nếu để nàng lại, con cũng không sống được mấy ngày nữa rồi.”

“Cha, người biết đó. Lão Tứ bọn họ bởi vì chuyện đã qua, trong lòng hận con là một tên đại phiền phức. Vốn nó đã không muốn con cưới thêm vợ, lần này biết chuyện nha đầu điên kia, còn biết nàng ta có thể đánh chết người, nói không chừng… nói không chừng… Nó, bọn nó nghĩ… Để cho nha đầu điên kia hành hạ con đến chết, bọn nó cũng có thể báo được thù rồi.”

Liên Thủ Nhân sợ Liên Thủ Tín lòng mang hận cũ, ỷ có quyền thế liền để ông ta cưới Chu Đại Nữu. Sau đó mượn tay Chu Đại Nữu trị chết ông ta.

Liên lão gia tử suy nghĩ một chút, rồi khoát tay áo bảo Liên Thủ Nhân đứng lên.

“Con đừng đoán mò, chuyện này không thể nào.” Cho dù ông hồ đồ chuyện của Liên Thủ Nhân. Nhưng những chuyện tình khác, Liên lão gia tử vẫn còn có chút hiểu biết. Nhiều năm như vậy, người nào trong nhà có tính tình gì, thật ra ông đều biết. Bình tĩnh xem xét lại, một phòng Liên Thủ Tín quả thật không phải loại người nhẫn tâm như vậy.

“Người ta thật muốn chỉnh chết con, cũng không cần chờ tới bây giờ.” Liên lão gia tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, mọi người cũng không nghe rõ.

Không biết qua bao lâu, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Hai huynh đệ Ngô Ngọc Quý và Ngô Ngọc Xương, trong đám hàng xóm còn có cha Xuân Trụ, mọi người tới rồi.

Đón người vào trong nhà, sau một phen hàn huyên, mấy người đều nói có chuyện trì hoãn nên tới chậm, cũng không nói vì sao đến bây giờ mấy người bọn họ mới đến.

Về phần sự tình muốn nói, thời điểm đi mời người Liên lão gia tử và Liên Thủ Lễ cũng đã nói, lúc này không cần nói nữa. Không cần Liên lão gia tử bố trí, bốn người tự động phân công.

Ngô Ngọc Quý cùng Lý Chính đi Đông phòng, chịu trách nhiệm thuyết phục cha con Chu gia, mà cha Xuân Trụ cùng với Ngô Ngọc Xương thì ở lại Tây phòng, cùng Liên lão gia tử gấp rút bàn bạc.

“Chuyện nhà ông, ta cũng biết đại khái.” Hàng xóm mấy mươi năm, giao tình của cha Xuân Trụ cùng với Liên lão gia tử cũng không tệ: “Lão ca ca, ta làm người phải biết tích phúc a. Một chén nước thường thường không nói nhưng cũng phải biết giữ mức độ vừa phải, đừng làm rơi vãi nước trong chén ra ngoài, nếu làm không tốt sẽ làm vỡ chén, vậy không phải hỏng bét rồi sao.”

“Hài tử khóc lóc, có kẹo ngọt ăn sẽ không khóc nữa. Hài tử hiểu chuyện thì ta cũng không nên thiệt thòi nó.”

“Lão ca ca, chúng ta quan hệ không tệ, ta không lừa dối ngươi. Một phòng Tứ nhi tử của ngươi đối đãi với hai lão nhân các người thế nào, tất cả mọi người đều thấy trong mắt. Huynh trưởng bọn nó lúc này có khó khăn trắc trở, tất cả mọi người cũng thấy. Tứ nhi tử của ngươi đối với các ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”

“Lão ca ca, ngươi ngẫm lại đi, ngươi đã làm những gì cho mấy người nhà Tứ nhi tử của ngươi, mấy người trong phòng này làm những gì với họ. Chúng ta làm người phải có lương tâm, phải nói đạo lý a.”

“Dượng” Ngô Ngọc Xương cũng đi theo khuyên nhủ Liên lão gia tử: “Cùng là con ruột, những chuyện này làm tổn thương tâm tư quá nặng rồi, có muốn trị cũng trị không hết a.”

“Lão ca ca, ta với ngươi cũng không chênh lệch tuổi tác lắm. Lời ta nói có thể không dễ nghe. Chúng ta còn có thể sống mấy năm nữa đâu. Ngươi bây giờ quả thật thiên vị quá đáng, đây không phải giúp lão Đại hay người nào cả. Ngươi là đang hại chúng. Chờ ngươi đi rồi, lúc đó chúng phải làm sao đây? Để mấy huynh đệ chúng nhìn nhau như kẻ thù sao? Lão ca ca, ngươi phải lưu lại tưởng niệm cho con cháu, không thể làm chuyện quá tuyệt tình a.”

Cha Xuân Trụ cùng với Ngô Ngọc Xương ngươi một lời ta một câu, mỗi câu mỗi từ đều thẳng hướng tới chỗ hiểm. Sau một khoảng thời gian, hai người đã nói cho Liên lão gia tử đổ mồ hôi lạnh dầm dề.