Edit: phiyenvu Beta: Nora Lần trước Liên lão gia tử trúng gió, đi lại có chút khó khăn nên đã bảo Liên Thủ Lễ làm cho ông một cây gậy. Cây gậy đó thẳng thớm, to bằng cánh tay của trẻ sơ sinh. Liên Thủ Lễ đã cẩn thận bào một lớp vỏ đi, sau khi gia công kỹ lưỡng lại đánh một lớp sơn dầu, hình thức cực kỳ đơn giản nhưng vô cùng bền chắc.
Sau khi Liên lão gia tử hoàn toàn khỏi bệnh thì đặt nó trong một góc ở gian ngoài. Mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa đi vào nửa ngày cũng không ai để ý tới cây gậy này đã được đem vào phòng, để ở góc tường cạnh đầu giường gần lò sưởi, trong tầm với của Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử vốn chỉ muốn quơ gậy dọa vài cái, thấy đám người Liên Thủ Nghĩa hơi biến sắc nhưng cũng không có ý muốn đi, Liên lão gia tử dứt khoát hạ quyết tâm hung ác. Ông thẳng tay đánh xuống lưng Liên Thủ Nghĩa.
“Mày còn không đi sao, đồ ngỗ nghịch, bất hiếu! Hôm nay ta phải đánh chết mày, xong ta đền mạng cho mày sau… không thì mày lập tức đánh chết ta đi!” Sắc mặt Liên lão gia tử tối đen, ông vừa đánh vừa mắng.
“Lão Nhị, bọn bây dám đánh cha một cái coi, lão Tứ nhất định không tha cho bọn bây đâu.” Liên Thủ Nhân núp sau lưng Liên lão gia tử nhô đầu ra nói.
Ông ta vừa mới rửa mặt sạch sẽ tươm tất, lại thay đổi một bộ quần áo mới chỉn chu, trong lòng rất sợ đám người hỗn láo Liên Thủ Nghĩa cường ngạnh chồm lên đánh ông. Nỗi khổ da thịt là một chuyện, càng quan trọng hơn là ông ta sợ sẽ ảnh hưởng đến một hồi xem mắt không còn được bảnh bao nữa.
Ở trong phòng, Liên lão gia tử vọng động tay chân, Chu thị ở bên ngoài nghe được tất tưởi chạy vào. Có kinh nghiệm Liên lão gia tử bị đánh một lần rồi nên bà ta rất sợ lúc này ông sẽ lại bị thiệt thòi. Dù sao già cả tay chân cũng suy yếu rồi, sao có thể so bì với bọn thanh niên trai tráng.
“Làm gì… làm gì đây… chúng mày không chọc cha chúng mày tức chết thì không vừa lòng à. Gọi lão Tứ, gọi lão Tứ tới đây cho ta.” Chu thị huy động đôi chân nhỏ chạy đến sau lưng Liên lão gia tử, giương nanh múa vuốt nói: “Chúng mày thử động tới một ngón tay của cha chúng mày coi, ta bảo lão Tứ gô cổ cả đám cho ở tù mọt gông.”
“…. Còn tưởng lão Tứ nghe lời các người sao…” Liên Thủ Nghĩa lèm bèm trong miệng.
Tuy nói như vậy, nhưng Liên Thủ Nghĩa cũng không dám động tay với Liên lão gia tử. Liên lão gia tử ra tay không khoan nhượng. Liên Thủ Nghĩa vừa tránh vừa lui ra ngoài.
Hà thị theo sát sau lưng Liên Thủ Nghĩa cùng lui ra ngoài. Lúc này đây, dưới mắt của mọi người, Tứ Lang cũng không thể âm thầm giở trò đánh lén được, hắn cũng đành theo cha mẹ lui ra.
Chờ đuổi được ba người bọn họ ra ngoài, Liên lão gia tử liền hổn hà hổn hển thở gấp, tuy nửa năm nay thân thể ông đã yếu đi nhiều, nhưng nội tình cũng không đến nỗi nào. Sở dĩ thở lấy thở để như vậy một nửa là do ông khẩn trương cao độ và một nửa là vì tức giận.
Liên lão gia tử biết tính tình Liên Thủ Nghĩa, tuy bây giờ đã đuổi được ông ta đi, nhưng lát nữa có gây chuyện hay không vẫn rất khó nói.
“Bà mở tủ, lấy tiền ra đây.” Liên lão gia tử ngẫm nghĩ một lát, sau đó quyết đoán nói với Chu thị.
“Giờ này là giờ nào rồi, ông muốn lấy tiền mua thứ gì à, cửa hàng nào cũng đóng cửa hết rồi còn đâu.” Chu thị nói.
“Ta bảo bà lấy thì cứ lấy đi, lấy hai xâu tiền ra đây.” Liên lão gia tử không kiên nhẫn thúc giục bà.
Từ trước đến nay Chu thị đối với đại sự trong nhà, bao gồm cả chuyện tiền nong, luôn theo lão gia tử nói gì thì nghe nấy. Có thể nói, người duy nhất có quyền chi phối tiền bạc ở nhà cũ là Liên lão gia tử. Chu thị chưa bao giờ dám can thiệp vào quyền hạn này của ông.
Dù Chu thị không vui, nhưng vẫn nghe lời Liên lão gia tử lấy ra hai xâu tiền. Liên lão gia tử cầm hai xâu tiền trong tay suy suy ngẫm ngẫm một hồi rồi đi ra, định gọi Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang.
Một nhà ba người Liên Thủ Nghĩa ra khỏi nhà trên nhưng cũng không trở về phòng mà đứng trong sân. Trong sân tối đen như mực, mấy người đứng đó thành một đống đen thùi lùi dọa người chết khiếp.
“Cho các ngươi” Liên lão gia tử kêu Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đến, đưa cho mỗi người một xâu tiền. “Hai cha con bây lúc nào mới làm người ta yên tâm được đây! Các ngươi đừng lao nhao làm rộn nữa, xong chuyện này ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu hôm nay các ngươi không nể mặt ta thì ta cũng không nhận các ngươi nữa, ngày mai các ngươi cút đi cho ta.”
“Đi… đi… trở về phòng hết đi, thành thật đợi ở đó, không gọi các ngươi thì đừng ra.” Liên lão gia tử phất tay đuổi người.
Đây gọi là đánh một bạt tai cho một trái táo ngọt, Liên lão gia tử hạ quyết tâm muốn dùng ân uy tịnh thi* trước trấn an bọn Liên Thủ Nghĩa, miễn cho lát nữa phát sinh sai lầm.
*ân uy tịnh thi: [Ý nghĩa chỉ]: cùng lúc sử dụng ân huệ và uy nghiêm. [xuất xứ]: theo Trần Thọ Tấn trong《Tam quốc chí – Ngô thư – chu phường truyền》: “Thưởng thiện phạt ác, ân uy…song song.”. Có nguyên lý như “cây gậy và củ cà rốt”. tham khảo http://www.baike.com/wiki/%E6%81%A9%E5%A8%81%E5%B9%B6%E6%96%BD
“Cha, cha có thể cho thêm chút nữa không, nhiêu đây đâu có đủ làm gì?” Liên Thủ Nghĩa nhìn tiền trong tay, tí ta tí tửng cười nói.
“Cút, còn đòi nữa ta đánh gãy chân ngươi.” Tay trái Liên lão gia tử cầm tiền đưa nhưng tay phải vẫn cầm gậy giơ lên.
Liên Thủ Nghĩa đối với cây gậy trong tay Liên lão gia tử cũng hơi e ngại, ông ta theo chủ nghĩa hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, cầm tiền trong tay, cà lơ phất phơ chầm chậm về Đông sương phòng.
“… Vậy đậu phộng và hạt hướng dương cha hứa cho con đâu?” Hà thị nhìn thấy cảnh này gấp gáp bước tới trước nói.
“Cho nó!” Liên lão gia tử xoay người dặn dò: “Cho nó nhiều chút để đem về phòng ăn.”
Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang có tiền, trong tay Hà thị có đĩa đậu phộng cùng hạt hướng dương vừa rang nóng hổi, cả ba người đi về phòng, đóng cửa lại.
Liên lão gia tử thở phào một hơi, trong lòng biết nguy cơ này tạm thời có thể gác qua.
Ông vừa dàn xếp xong thì huynh đệ Võ gia dẫn người tới. Liên lão gia tử dắt Liên Thủ Nhân đích thân ra đón, tiếp khách vào tận nhà.
Trên đường vào nhà, nghe tiếng cửa Đông sương phòng hé mở ra, Liên lão gia tử lập tức trợn mắt, giơ gậy lên. Chờ khách vào phòng xong, Liên lão gia tử nháy mắt với Liên Kế Tổ khóa trái cửa phòng lại, đề phòng Liên Thủ Nghĩa lại giở trò.
Xem mắt vốn là chuyện vui vẻ hạnh phúc, vậy mà giờ đây lại thành ra khẩn trương, lén lén lút lút như ăn trộm vậy, trong lòng Liên lão gia tử không biết là tư vị gì, nhưng ông mảy may không biểu lộ ra mặt, ngược lại cố gắng ổn định sốc dậy tinh thần.
Đến đây ngoài huynh đệ Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu, cha con Chu gia, còn có vợ Võ Nhị Cẩu đi theo, nàng ta nắm tay cô nương Chu gia rất ân cần, thân thiết.
Liên lão gia tử thấy vậy âm thầm gật đầu, một cô nương lúc này có nữ quyến bên cạnh cũng không quá mức e ngại, sẽ dễ nói chuyện hơn.
Mọi người ngồi xuống, Tưởng thị đi vào dâng trà, đặt đĩa đậu phộng và hạt hướng dương trước mặt hai cha con Chu gia.
“… Cũng chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, đây toàn là đồ ở nhà làm, mời nếm thử, nếm thử đi.” Liên lão gia tử ngồi đối diện Chu lão gia tử nhiệt tình mời mọc.
Chu lão gia tử và Liên lão gia tử xấp xỉ tuổi nhau, chỉ là da ông ta ngăm đen, trên mặt da bọc xương gầy gò toàn nếp nhăn, lưng hơi gù, nhìn rất già, hai bàn tay thô ráp như vỏ cây mà các đốt tay còn trơ cả xương ra.
Liên lão gia tử âm thầm gật đầu, đây quả là người nông dân làm lụng cực khổ, vất vả, cùng người này kết thông gia đối với bọn họ mà nói cũng rất tốt.
Liên lão gia tử vừa nói chuyện với Chu lão gia tử vừa đánh giá cô nương Chu gia. Liên Thủ Nhân ngồi bên cạnh Liên lão gia tử cũng quét mắt mấy lượt nhìn kỹ càng cô nương Chu gia.
Chỉ là không biết vô tình hay cố ý, cô nương Chu gia từ nãy tới giờ luôn ngồi sau lưng Chu lão gia tử, theo sát bên cạnh vợ Võ Nhị Cẩu. Từ lúc vào nhà cho đến giờ, nàng ta luôn cúi thấp đầu, Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân không thấy rõ tướng mạo nàng ta thế nào, chỉ thấy mỗi thân hình cao ráo.
Không nhìn rõ cô nương Chu gia, Liên lão gia tử đành đưa mắt về cẩn thận quan sát tỉ mỉ Chu lão gia tử.
Mặt Chu lão gia tử hình con dao, lông mày chổi, đôi mắt ti hí. Liên lão gia tử nhìn thấy Chu lão gia tử như vậy cũng không ôm hy vọng gì về tướng mạo của cô nương Chu gia.
Nhưng mà cô nương Chu gia còn trẻ, thân thể cũng khỏe mạnh có thể chăm sóc cho Liên Thủ Nhân đến già được.
Liên lão gia tử là người ăn nói khéo léo nhưng dường như Chu lão gia tử không thường giao thiệp với người khác, cũng có thể do nguyên nhân ông ta đến nơi xa lạ cho nên thái độ rất câu nệ. Liên lão gia tử nói ba câu, ông ta không đáp được câu nào, toàn do huynh đệ Võ gia ngồi ở mép giường cười trả lời thay.
Chu thị ngồi trên giường gạch cố ý ***ng ***ng lên người cô nương Chu gia. Tưởng thị xong việc bên ngoài đi vào, đem băng ghế đến ngồi gần cô nương Chu gia.
Cô nương Chu gia dường như rất ngượng ngùng dán đầu sát sao vào ngực vợ Võ Nhị Cẩu.
“Đại Nữu thẹn thùng đấy ạ” Vợ Võ Nhị Cẩu nói: “Ở nhà Đại Nữu không thường tiếp xúc với người lạ. Nghe nói con bé rất nghe lời, là người thật thà, chỉ là hơi nhát gan một chút thôi.”
Làm vợ người ta có nhát gan một chút cũng không phải khuyết điểm gì, nhát gan mới càng dễ dạy bảo.
Trên mặt Chu thị lộ ra nụ cười từ ái nhất mà bà có thể, giơ tay muốn nắm tay Đại Nữu. Đại Nữu rùng mình rụt tay lại, vẫn không hề ngẩng đầu lên.
“Đại Nữu e lệ, thẹn thùng a.” Vợ Võ Nhị Cẩu vội nói: “Đại Nữu à, đừng ngượng, đây là dì cả, sau này sẽ là người một nhà, ở nhà dì cả được ăn no mặc ấm, sống sung sướng lắm đó nha.”
“Mau gọi dì cả đi… dì cả.” Vợ Võ Nhị Cẩu bảo Đại Nữu gọi Chu thị.
“Dì… cả!” Đại Nữu vẫn không ngẩng đầu lên mà gọi một tiếng dì cả, chất giọng lơ đễnh ngây ngô.
Chu thị và Tưởng thị tìm mọi cách nói chuyện với Đại Nữu nhưng nàng ta chỉ cúi đầu không lên tiếng, vợ Võ Nhị Cẩu cười lấy lòng thay nàng ta trả lời.
Chu thị cho Đại Nữu đồ ăn, Chu Đại Nữu vừa khẽ động thân người đã bị vợ Võ Nhị Cẩu âm thầm giữ lại. Chu thị hơi bất mãn Đại Nữu không hiểu chuyện, không biết giao tiếp.
“Vợ Nhị Cẩu, tốt xấu gì cũng phải cho ta nhìn mặt Đại Nữu chứ.” Chu thị nói với vợ Võ Nhị Cẩu.
Lúc đi vào nhà trời rất tối, không nhìn rõ dung mạo nàng ta lắm. Vừa vào phòng Đại Nữu lại cúi đầu, làm cho bất luận là Chu thị hay Tưởng thị đều không nhìn thấy rõ mặt mũi nàng ta.
Vợ Võ Nhị Cẩu lại nịnh nọt cười, đưa một tay nâng mặt Đại Nữu cho Chu thị xem.
“Đại Nữu, cho dì cả xem mặt nhé, sau này dì cả sẽ là nương của con, bà sẽ yêu thương con lắm.”
Dưới ánh đèn Chu thị nhìn rõ mặt Đại Nữu. Vừa nhìn thấy, trong lòng Chu thị thoáng chốc rơi lộp bộp.