Chương 707: Hôn kỳ

Edit: Gà

Beta: Nora

Ở niên đại này, hoàng đế được coi là Chân Long Thiên Tử. Trong mắt dân chúng, có thể nhìn thấy hoàng đế là vinh dự và may mắn tu luyện mấy đời mới được. Đừng nói là dân chúng bình thường, ngay đến kẻ đã suất sĩ làm quan, cả đời chưa chắc đã được nhìn thấy hoàng đế một lần.

Liên Mạn Nhi hiểu được tâm lý này của mọi người, mặc dù nàng cũng không dám chắc lần này Ngũ Lang vào kinh có thể nhìn thấy hoàng đế thật không nhưng nàng vẫn nói như vậy. Chuyện chẳng quan trọng nhưng có thể làm cho mấy người Trương thị vui mừng.

Có lẽ ý nghĩ này không sâu khắc, không cao quý, không… nhưng có sao đâu, chỉ cần hạnh phúc là được rồi.

Đến trưa, Trương thị đích thân xuống bếp làm mấy món ăn mà Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất thích. Cả nhà quây quần quanh bàn ăn ăn cơm. Liên Mạn Nhi làm bộ khoa trương ăn ngấu nghiến món sườn xào chua ngọt mà Trương thị đặc biệt làm cho nàng.

“Mẹ, vẫn là đồ ăn do mẹ nấu ngon nhất.” Liên Mạn Nhi vừa ăn vừa khen lấy khen để: “Tửu lâu có tiếng trong phủ thành nấu cũng không ngon bằng đồ mẹ làm… Đồ ăn của Trầm gia cũng không bằng.”

“Đúng đó.” Tiểu Thất cũng giống Liên Mạn Nhi: “Mẹ, mấy ngày qua con nhớ mẹ lắm đó. Mẹ xem, con gầy đi rồi nè.”

Trương thị vừa xót xa thương tiếc vừa cao hứng, bị hai đứa con nhỏ trêu chọc vui vẻ đến cười không ngậm miệng được. Bà hưng trí bừng bừng đặt đĩa rau đến trước mặt Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.

“Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút. Nếu các con thích ăn thì bữa sau mẹ làm tiếp cho mấy đứa.” Trương thị cười nói.

So với Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, miệng lưỡi Liên Thủ Tín vụng về hơn nhiều. Tuy vậy, nhìn dáng vẻ ăn cơm như vũ bão của hắn cũng biết, giờ phút này tâm trạng của hắn, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều giống nhau. Trương thị gắp thức ăn cho con trai và con gái nhỏ cũng không quên phần Liên Thủ Tín, mỗi lượt gắp qua đều là những món Liên Thủ Tín thích ăn.

“Miệng đệ ngọt thật đấy, được bôi mật đúng không.” Trương Thải Vân cười hì hì trêu chọc Tiểu Thất.

Tiểu Thất hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn, cố ý làm lơ Trương Thải Vân.

Liên Chi Nhi vẫn cứ cười tủm tỉm. Lý thị bên kia cũng cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

Đến chiều, hai vợ chồng Ngô Ngọc Quý, Ngô Vương thị mang theo Ngô Gia Hưng và Ngô Gia Ngọc tới. Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng xách theo rất nhiều gà vịt, thịt cá. Ngô Gia Ngọc còn mang theo một giỏ táo đỏ chín mọng, nói là hôm nay Ngô Gia Hưng giúp người ta hòa giải chuyện làm ăn nhận được.

“… Mạn Nhi, tỷ ăn thử xem, táo này ngọt lắm, còn ngon hơn táo trong vùng chúng ta nữa đó.” Ngô Gia Ngọc cười nói với Liên Mạn Nhi.

Mỗi lần Liên Mạn Nhi đi xa mang đồ về nhất định sẽ dành một phần cho Ngô Gia Ngọc. Mấy người Ngô gia đều cảm động và ghi nhớ trong lòng. Nghĩ một chút thì hiểu được thôi. Liên Mạn Nhi nhớ đến Ngô Gia Ngọc như vậy, có thể thấy được Liên gia coi trọng và thân thiết đối với Ngô gia cỡ nào.

Mọi người ngồi cùng với nhau nói cười một hồi, Ngô Vương thị liếc mắt ra dấu với Trương thị. Trương thị hiểu ý, lấy cớ bảo Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân và Ngô Gia Ngọc đến Tây phòng chơi.

“Nhất định là muốn bàn chuyện hôn sự của Chi Nhi tỷ, không muốn cho chúng ta nghe.” Đến Tây phòng, Trương Thải Vân cười nói.

Trời sinh tính Liên Chi Nhi hay xấu hổ, hơn nữa trong lòng biết hôn kỳ sắp tới rồi vì vậy phàm là người nào nhắc tới một chút, nàng nhất định sẽ e thẹn đỏ mặt.

“Cũng chưa chắc, có thể nói chuyện hôn sự của Thải Vân tỷ thì sao.” Ngô Gia Ngọc thấy Liên Chi Nhi đỏ mặt, cười nói.

Tính tình Trương Thải Vân phóng khoáng, mạnh mẽ, không dễ bị làm cho thẹn thùng.

“Ôi ôi… tẩu tẩu muội còn chưa vào cửa, cô em chồng như muội đã nóng lòng ra mặt bênh vực rồi sao.” Trương Thải Vân túm lấy Ngô Gia Ngọc đập bộp bộp lên lưng nàng ta: “Còn nói tỷ, sao không nói muội ấy. Muội cho là tỷ không biết hả, muội cũng là người được hứa hôn với nhà chồng rồi còn gì.”

Nhắc đến nhà chồng, Ngô Gia Ngọc cũng thẹn thùng xấu hổ.

Tính tình Ngô Gia Ngọc và Liên Chi Nhi giống nhau, miệng lưỡi so với Liên Chi Nhi cũng chỉ mạnh dạn hơn chút ít. Hai người chị dâu em chồng tương lai này cho dù có hợp lực lại với nhau cũng vẫn không phải đối thủ của Trương Thải Vân.

Nhìn các nàng ầm ĩ thành một đoàn, Liên Mạn Nhi không chút hoang mang đứng ra làm người hoà giải, tách hai người ra, sau đó lại sai Tiểu Hỷ và Tiểu Khánh bưng trà bánh điểm tâm lên, bốn tiểu cô nương ngồi trên giường gạch ấm áp nghe Liên Mạn Nhi kể các chuyện mới mẻ nhìn thấy ở phủ thành.

Lúc này ở Đông phòng, Ngô Vương thị lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp đưa cho Trương thị nhìn.

“… Tỷ đã tìm tiên sinh chọn ra mấy ngày rồi này. Muội xem xem có ngày nào tốt… Có biết khi nào thì Ngũ Lang trở về không, chúng ta sẽ chọn ngày Ngũ Lang có ở nhà.” Ngô Vương thị cười nói với Trương thị.

Đã sớm bàn xong rồi, cuối năm nay sẽ để Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi thành thân, cũng đã đến lúc phải định ra ngày tháng cụ thể. Mà bây giờ Ngũ Lang đã vào kinh, hôn sự này nhất định phải hoãn lại đợi đến khi Ngũ Lang trở về mới có thể tiến hành.

Chuyện này trước kia hai nhà cũng đã ngầm thỏa thuận với nhau. Trương thị cũng giống Ngô Vương thị, không thể nhận biết được toàn bộ chữ ở trên tấm thiếp, nghe Ngô Vương thị nhắc đến ngày tháng thì trong lòng thầm nghĩ muốn đi hỏi Lý thị.

Cuối cùng, Trương thị chọn ngày hai mươi tám tháng mười một làm ngày thành thân của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi.

“Tỷ nghĩ đến lúc đó chắc hẳn Ngũ Lang đã trở về.” Trương thị nói rồi gọi Tiểu Khánh đi vào đem tấm thiệp đưa tới cho Liên Thủ Tín xem.

Qua một lúc, Tiểu Khánh trở lại nói với Trương thị là Liên Thủ Tín cũng đồng ý tổ chức hỉ sự vào ngày hai mươi tám tháng mười một.

Chuyện này đã sớm định rồi, chẳng qua chưa xác định khi nào tiến hành thôi, nếu Trương thị đã định ngày rồi, Liên Thủ Tín dĩ nhiên không có lý do phản đối.

Rốt cục hôn kỳ đã được định ra, tất cả mọi người đều cảm thấy đại sự đã định đoạt xong xuôi, ai ai cũng lộ rõ ý vui mừng chúc tụng lẫn nhau. Tiểu Khánh ra khỏi Đông phòng đi tới Tây phòng, tươi cười hớn hở khẽ báo chuyện này cho Liên Mạn Nhi.

Mấy tiểu cô nương đều ngồi cùng một chỗ nên cũng nghe thấy hết những lời Tiểu Khánh nói. Tất nhiên Liên Chi Nhi lại đỏ mặt thẹn thùng, mấy người khác thì cười nói chúc tụng.

Buổi tối mấy người Ngô gia được giữ lại ăn cơm. Mọi người phân thành hai bàn. Bên bàn nam khách, Liên Thủ Tín và Ngô Ngọc Quý đều uống tương đối nhiều, hiển nhiên là rất cao hứng.

Bởi vì Liên Thủ Tín đã say bí tỉ nên khi nhà cũ sai Liên Kế Tổ tới tìm Liên Thủ Tín đã bị quản sự Hàn Trung cản lại. Tiễn Liên Kế Tổ về rồi, Hàn Trung lại đi bẩm báo với Trương thi.

“… Nói là lão gia tử, lão thái thái phái tới tìm lão gia. Nô tài nói với hắn lão gia đang say rượu, hỏi hắn có chuyện gì không. Hắn ấp úng không nói… nô tài liền hỏi lão gia tử, lão thái thái đều khỏe chứ. Hắn nói đều khỏe, rồi nô tài bảo hắn đi về trước.” Hàn Trung bẩm báo như vậy với Trương thị.

“Ta biết rồi, ông làm tốt lắm.” Trương thị gật đầu, bảo Hàn Trung lui xuống.

Chỉ cần không phải hai lão nhân Liên lão gia tử và Chu thị kia có người nào bị bệnh hoặc xảy ra chuyện thì cả nhà Liên Mạn Nhi không cần phải gấp gáp chạy sang bên đó.

“Mẹ, mấy ngày bọn con không có ở nhà, nhà cũ bên kia có an ổn không, có giở trò gì không ạ?” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy được, liền dò hỏi Trương thị.

“Bọn họ ấy à, chỉ có một kiểu đó thôi. Lão gia tử với lão thái thái không ngày nào là không ầm ĩ, có lẽ biết cha với ca ca con không có ở nhà nên không còn tới tìm mẹ nữa. Một phòng Đại đương gia còn thành thật chút chút, không hề ló mặt ra ngoài. Vấn đề là mấy người Nhị đương gia, Nhị đương gia mỗi ngày đều lang thang ở bên ngoài nhưng không dám đến chỗ của chúng ta. Mẹ Nha Nhi thì vẫn vậy, cứ loanh quanh ở xưởng và cổng nhà ta. Nhà ta kín cổng cao tường, bà ta vào không được bèn chạy đến nhà Diệp Nhi.” Trương thị kể cho Liên Mạn Nhi.

“Ngày nào cũng đến nhà Diệp Nhi sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Ngày nào cũng đến, không thiếu ngày nào.” Trương thị than thở lắc đầu: “Nhà bà ta lười đốt giường lò, hơn nữa cũng ít củi. Bà ta tham lam hơi ấm trong nhà Diệp Nhi… Tam bá với Tam bá nương con là người phúc hậu, lời nói ra cũng rất hiền lành.”

Tại người ta không muốn thôi, không muốn nói những lời gay gắt, cay độc làm gì.

“Diệp Nhi không đuổi bà ấy ra ngoài sao?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc nói.

“Sao không đuổi?” Trương thị liền nói: “Mà cũng vô ích thôi. Diệp Nhi có thể đánh bả, có thể mắng bả sao? Cứ cho là đánh mắng đi, Diệp Nhi dù sao cũng là một tiểu cô nương, điều này sẽ có hại… Hôm nay đuổi đi, ngày mai bà ta lại tới. Nhà Diệp Nhi cũng không thể suốt ngày ngồi ngoài cửa canh, nếu không mở cửa cho bả vào, bà ta liền đập cửa rầm rầm. Thật là bó tay… Mấy ngày trước, Tam bá nương con và Diệp Nhi phải trốn sang nhà chúng ta, nghĩ rằng chỉ có mình Tam bá con ở nhà thì dù sao bà ta cũng không thể không biết xấu hổ mà ở lì bên đó.”

“Ai biết được, người ta căn bản không cần mặt mũi, cứ nghênh ngang cởi giày trèo lên giường ngồi, còn đòi Tam bá con cho đồ ăn thức uống.” Trương thị lại nói tiếp: “Người gì mà không biết xấu hổ (nguyên văn: không mặt không da), cũng hết cách với bả.”

“Hả?!” Liên Mạn Nhi há mồm trợn mắt hết cách 囧

Chuyện như vậy, người ngoài nhìn vào thì xem như trò vui, bản thân Liên Mạn Nhi cũng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười nhưng ngẫm nghĩ lại, đương sự, cũng chính là cả nhà Liên Diệp Nhi, chỉ sợ không được thoải mái như vậy.

“Sau đó, Tam bá nương con với Diệp Nhi cũng không dám trốn nữa. Tam bá con là người thành thật, lại hay xấu hổ, vạn nhất có điều tiếng gì, người không chịu nổi là ông ấy.” Trương thị nói tiếp.

“Trời ơi! Chuyện gì thế này!” Liên Mạn Nhi cau mày nói. Chẳng lẽ thật sự có người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch như vậy sao?

“Haiz… ” Trương thị than thở: “Huênh hoang khoác lác lại không biết xấu hổ. Tam bá và Tam bá nương con da mặt mỏng, không dám ló mặt ra ngoài nữa, có khi chưa kịp mở miệng nói người khác không tốt, bọn họ đã xấu mặt trước rồi. Tam bá nương con nói coi như không nhìn thấy bà ta. Hà thị đó, bản thân bà ta thật ra là người không có mưu mẹo sâu xa, chỉ là xấu tính khiến người khác ghét bỏ.”

“Tam bá nương con còn nói, bà ta hay ngồi lê đôi mách bên ngoài, không chuyện gì trong thôn là không biết. Mỗi ngày Hà thị đến cũng tốt, chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong thôn mấy người nhà Tam bá con cũng có thể biết trước.” Trương thị lại nói.

Đây rõ ràng là tự mình an ủi.

“Chắc là Diệp Nhi ấm ức lắm.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Ngày hôm sau, Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi ghé qua (nguyên văn: xuyến môn)* nhà Liên Mạn Nhi. Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín ở lại tiền viện nói chuyện, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi đi tới hậu viện nói chuyện với các nữ quyến.

*Xuyến môn (串门): tức là ghé qua nhà hàng xóm, bằng hữu, thân thích để ngồi chơi, trò chuyện, thăm hỏi. Trong ngày thường, không mang theo lễ vật, đi đến nhà hàng xóm, bạn bè, thân thích ngồi chơi, tán chuyện, được gọi là xuyến môn. Nếu mang lễ vật đến nhà người khác, nhất định sẽ được chủ nhà giữ lại mời cơm, như vậy gọi là đi làm khách; không nhất thiết phải mang theo lễ vật, chỉ đến nhà người khác uống chén trà, tán gẫu với nhau, mục đích là xúc tiến mọi người tăng cường hiểu biết lẫn nhau, sự hòa thuận vui vẻ giữa những người đồng hương, đây chính là xuyến môn.

(Trích: )

“… Hôm qua đã định qua đây chào tỷ rồi, nhưng muội phải giúp cha đưa chiếc bàn mới đóng xong cho người ta, lúc về thì đã trễ, sợ Tứ thúc mới đi xa về còn mệt mỏi nên không tới.” Liên Diệp Nhi vô cùng thân thiết nhìn Liên Mạn Nhi, cười giải thích với nàng.

“Tỷ còn nói sao hôm qua muội lại không tới, hóa ra là có chuyện như vậy.” Liên Mạn Nhi liền cười nói: “Tỷ có mang về cho muội mấy món đồ, đi, chúng ta đến phòng bên nói chuyện đi.”

“Dạ” Liên Diệp Nhi thoải mái đáp ứng, mấy tiểu cô nương liền cùng nhau đi tới Tây phòng.

Liên Mạn Nhi lấy lễ vật tặng cho Liên Diệp Nhi ra cho nàng xem.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ cứ mua đồ cho muội… ” Liên Diệp Nhi có chút ngượng ngùng.

“Cầm lấy đi.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Không riêng một mình muội đâu, Chi Nhi tỷ, Thái Vân tỷ và Gia Ngọc, ba người đó cũng có rồi, giống nhau hết đó.”