Chương 705: Cuối thu

Edit: Gà

Beta: Nora

Sau khi nhận lễ vật, mọi người ngồi xuống nói chuyện. Liên Mạn Nhi vẫn ngồi kế bên Trầm Cẩn như cũ, hai người thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói với nhau vài câu.

“… đã xử lý xong?” Trầm Lục ngồi ghế trên hỏi Ngũ Lang.

“Đều đã xử lý xong, chờ Lục gia phân phó nữa thôi ạ.” Ngũ Lang vội đáp.

“Ừ, đến lúc đó ngươi hãy đi theo Lỗ tiên sinh.” Trầm Lục liền nói.

Lần này Lỗ tiên sinh theo Trầm gia vào kinh đoán chừng sẽ nhận được ý chỉ nhậm chức nhanh thôi. Hơn nữa, theo như tình hình phân tích được rất có thể lần này Lỗ tiên sinh sẽ được lưu lại kinh thành, vào Hàn Lâm viện nhậm chức. Lỗ tiên sinh hy vọng sau khi việc nhậm chức của ông được xác định thì có thể mang Ngũ Lang đi theo ông đến nơi công tác đọc sách và rèn luyện.

Đối với việc này, nhà Liên Mạn Nhi vẫn chưa quyết định.

Mà trong mấy ngày này, Trầm Lục cũng nói cho các nàng biết hắn muốn mang theo Ngũ Lang cùng vào kinh.

Bản điều trần mà Ngũ Lang viết về việc gieo trồng lúa mì vụ đông ở phủ Liêu Đông đã được Trầm Lục xem qua. Lại được phụ tá Trầm phủ và Lỗ tiên sinh chỉnh sửa trau chuốt qua một lần nên Trầm Lục muốn lần này vào kinh chúc thọ trình bản tấu chương đó lên.

Bản thân Ngũ Lang đã có công danh tú tài, với tư cách đại diện cho Liên gia hộ tống Trầm Cẩn vào kinh là chuyện hợp tình hợp lý. Đương nhiên, trong đó cũng đã cân nhắc tới công lao mở rộng gieo trồng giống ngô và khoai lang của Liên gia lúc trước.

Hiển nhiên đây là Trầm Lục muốn nâng đỡ Ngũ Lang, nâng đỡ Liên gia.

Mặc dù lần này vào kinh, Ngũ Lang chưa chắc có thể diện kiến hoàng đế nhưng cho dù thế nào, đây vẫn là cơ hội tốt ngàn năm có một. Đối với tiền đồ của Ngũ Lang, đối với tương lai của Liên gia đều có ý nghĩa rất lớn.

Ngũ Lang đi chuyến này ước tính thời gian đi về và ở lại kinh thành hơn một tháng nữa thì sẽ mất khoảng hai tháng.

Trong lòng cả nhà không nỡ xa Ngũ Lang, hơn nữa lại sắp đến ngày Tết, có rất nhiều chuyện phải có Ngũ Lang ở nhà thì mới làm được. Thế nhưng, những việc này so với tiền đồ của Ngũ Lang, tương lai của Liên gia, bên nào nặng bên nào nhẹ, mọi người trong nhà đều hiểu rõ.

Ngũ Lang đương nhiên muốn đi.

“Mạn Nhi, muội không đi với bọn tỷ sao?” Trầm Cẩn cười hỏi Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi chưa từng xa nhà bao giờ, nàng cũng từng tâm sự với Trầm Cẩn nàng rất hi vọng có cơ hội đi ra ngoài, đi thăm thú các nơi. Nhân cơ hội này có đại đội nhân mã của Trầm gia, còn có Ngũ Lang theo đi cùng, Liên Mạn Nhi vừa hay có thể đi đến kinh thành dạo chơi một phen. Mà dọc đường đi, Liên Mạn Nhi còn có thể bầu bạn với Trầm Cẩn. Trầm Cẩn rất hi vọng Liên Mạn Nhi có thể đi cùng vào kinh.

“Muội… ” Liên Mạn Nhi ngập ngừng do dự.

Không chỉ Trầm cẩn, cả Trầm Lục và Trầm Khiêm đều nhìn nàng, mong đợi quyết định của nàng.

“Lần này muội không đi được. Trong nhà thật sự không thể thiếu người. Chờ sau này, lần sau…” Liên Mạn Nhi rất khó xử, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải lắc đầu.

Chuyện trong nhà, chuyện bên ngoài nhìn thì có vẻ thuận lợi, nhưng tất cả chỉ mới vừa đi vào quỹ đạo. Ngũ Lang đã đi rồi, nếu ngay cả Liên Mạn Nhi cũng đi nốt, một khi có chuyện gì phát sinh, nàng lo trong nhà không thể xử lý ổn thỏa được.

Liên Chi Nhi sắp phải xuất giá rồi, tuy so với tiêu chuẩn của niên đại này thì Liên Chi Nhi đích thật là hiền thê lương mẫu, nhưng đối với những chuyện trong ngoài của Liên gia, Liên Chi Nhi khó có khả năng giải quyết hết được. Tiểu Thất tuy thông minh, đáng tiếc lại còn quá nhỏ tuổi. Còn Liên Thủ Tín và Trương thị…

Tóm lại có rất nhiều nguy cơ tiềm ẩn, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều thấy không yên tâm. Ngũ Lang nhất định phải đi, như vậy Liên Mạn Nhi chỉ có thể ở lại.

Trầm Lục, Trầm Cẩn và Trầm Khiêm cũng biết tình huống của Liên gia và địa vị của Liên Mạn Nhi ở Liên gia, vì vậy mặc dù tiếc nuối đối với lựa chọn của nàng nhưng cũng không mấy bất ngờ.

Liên Mạn Nhi là người biết gánh vác, rất nặng ý thức trách nhiệm gia tộc. Trầm Cẩn rũ mắt, trong lòng nghĩ tới chuyện này. Lại nói ban đầu, Trầm Cẩn thấy rất mâu thuẫn đối với chuyện tiến cung. Đúng lúc đó nàng quen biết Liên Mạn Nhi ở Niệm Viên, nghe Liên Mạn Nhi nói một hồi về chuyện cá nhân, gia đình và gia tộc, tận mắt nhìn thấy tất cả những việc mà Liên Mạn Nhi làm mới khiến cho Trầm Cẩn được sáng tỏ thông suốt.

Những chuyển biến tư tưởng này Trầm Cẩn cũng không dối gạt Trầm Lục. Nàng còn nói với Trầm Lục về cách nhìn của mình đối với Liên Mạn Nhi.

Ba huynh muội Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất này tuy còn nhỏ tuổi nhưng rõ ràng không phải là vật trong ao. Cho dù không có sự kiện Liên Mạn Nhi cứu Trầm Lục, cho dù nàng và Liên Mạn Nhi không hợp ý, cho dù không có Trầm gia nâng đỡ, huynh muội bọn họ cũng sẽ trở thành những nhân vật nổi bật.

Đại gia tộc muốn tồn tại lâu dài vững chắc thì nhân tài là yếu tố quan trọng nhất. Trầm gia biết rõ đạo lý này, cho nên bọn họ mới dốc hết sức bồi dưỡng con cháu trong nhà. Mà đồng thời, bọn họ cũng chú trọng thu hút nhân tài phục vụ cho mình.

Lỗ tiên sinh nhậm chức ở kinh thành sẽ trở thành trợ lực ngoài cung cho Trầm Cẩn, trợ lực ở kinh thành cho Trầm gia. Mà Ngũ Lang chính là Lỗ tiên sinh thứ hai trong tương lai.

“Chúng ta đi kinh thành nhiều nhất cũng không quá hai tháng. Ta lưu lại Chung quản sự trong phủ, nếu nhà các ngươi có chuyện gì thì cứ tới tìm hắn.” đột nhiên Trầm Lục nói.

“Đa tạ Lục gia.” Ngũ Lang vội đứng dậy, ôm quyền thi lễ nói cảm tạ với Trầm Lục.

Trầm Lục ừ một tiếng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi đang trầm ngâm suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt của Trầm Lục tựa hồ đang ám chỉ cái gì, lại như mong đợi thứ gì đó.

Cho dù nàng cùng đi theo vào kinh cũng chỉ mất gần hai tháng. Trong lúc đó, nếu Liên gia xảy ra chuyện gì đã có Chung quản sự ra mặt, cho dù không thể giải quyết ổn thỏa cũng hoàn toàn có thể kéo dài đến khi các nàng từ kinh thành trở về để giải quyết tiếp.

“Đa tạ Lục gia.” Liên Mạn Nhi cũng đứng dậy phúc thân thi lễ với Trầm Lục.

Tuy là như vậy nhưng Liên Mạn Nhi vẫn quyết định ở nhà. Muốn ra ngoài dạo chơi một chuyến, muốn đến kinh thành thăm thú một chuyến, những thứ này nàng nhất định sẽ làm nhưng không phải bây giờ. Bây giờ làm như vậy vẫn còn quá sớm. Nàng sẽ đợi, đợi mình lớn hơn chút nữa, đợi trong nhà vững chắc hơn chút nữa.

Liên Mạn Nhi đã tỏ ý như vậy, Trầm Lục tự nhiên hiểu tâm ý của nàng.

Khó được nàng còn nhỏ tuổi thế nhưng có thể cự tuyệt được sức hấp dẫn của sự náo nhiệt, phồn hoa. Ánh mắt Trầm Lục sâu sắc nhìn Liên Mạn Nhi, lần nữa nhận định Liên Mạn Nhi là một nữ hài tử rất có chủ kiến, lại biết suy nghĩ cho gia tộc, biết nguyên tắc, lo cho đại cục.

Trầm Lục có chút buồn bã vô cớ, rồi lại ẩn ẩn có chút vui mừng.

Buổi tối, Trầm Lục như cũ giữ cả nhà ở lại Phượng Hoàng Lâu ăn cơm. Bữa cơm này là cơm tiễn biệt. Tiễn đưa Trầm Cẩn và Lỗ tiên sinh. Tất nhiên cũng có đưa tiễn Trầm Lục, Trầm Khiêm và Ngũ Lang, chẳng qua ba người này hai tháng sau đa có thể trở lại.

Liên Mạn Nhi không thích tiễn biệt nhưng thế sự lại luôn không tránh khỏi biệt ly. Cũng may, ly biệt như vậy mặc dù có sầu bi nhưng cũng có mừng vui. Lỗ tiên sinh sắp được về kinh thành hoàn thành giấc mộng lớn của ông. Ngũ Lang có thể mở ra bức tranh tươi sáng tuyệt vời cho nhân sinh của chính mình, cũng đồng thời đưa cả Liên gia bước vào một khung cảnh huy hoàng hơn. Mà Trầm Cẩn trong mấy ngày này xem ra đã đón nhận vận mệnh vào cung của nàng. Dù sao cũng là đi làm hoàng hậu không phải sao.

Trong bữa tiệc tối tất cả mọi người có uống một chút rượu. Tiệc tối cũng không kéo dài, bởi vì sắp vào kinh, Trầm Lục còn rất nhiều chuyện phải xử lý, có thể dành ra chút thời gian đích thân mở một tiệc tối nho nhỏ như vậy đã là khó lắm rồi.

Mặc dù không nỡ nhưng ngày ly biệt đã đến rất nhanh.

Khi Liên Thủ Tín quay lại từ Tam Thập Lý Doanh Tử có mang cho Ngũ Lang rất nhiều quần áo. Hai tháng sau là bắt đầu mùa đông rồi, vài chiếc áo kép mà Ngũ Lang đang mặc tất nhiên là không đủ. Liên Mạn Nhi lại mua vài tấm vải ở tiệm vải lớn trong phủ thành, mời thợ may đến may cho Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang mấy bộ quần áo.

Buổi tối trước khi lên đường cả nhà đều vào chỗ ngồi rất trễ, Liên Mạn Nhi lại đem hành lý của Ngũ Lang kiểm tra một lần, sau đó gọi mấy tên sai vặt và quản sự đi theo Ngũ Lang đến dặn dò một hồi. Cuối cùng cả nhà cùng ngồi vào một chỗ dặn dò Ngũ Lang phải chú ý thân thể, ăn nhiều cơm, mặc quần áo ấm.

Ngoài ra, mọi người còn bàn luận tới những chuyện khác.

“… nếu Lỗ tiên sinh có thể vào Hàn Lâm viện rồi ở lại kinh thành. Vậy sau này chắc hẳn ca có thể chạy qua chạy lại một lượt, có thể trông nom được cả hai bên.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Ngũ Lang.

“Ca cũng hy vọng có thể như vậy.” Ngũ Lang gật đầu nói.

Kinh thành dù sao cũng không phải các phủ phía Nam, không cách phủ Liêu Đông quá xa. Nếu như Lỗ tiên sinh ở lại kinh thành, còn là Hàn Lâm viện, như vậy Ngũ Lang có thể đi theo Lỗ tiên sinh, trong vòng một năm lui tới mấy lần cũng không tính là khó khăn.

Trừ chính sự ra, lần này Ngũ Lang vào kinh còn phụ trách một nhiệm vụ khác nữa.

“… Ca không cần quá gấp gáp, chỉ đi xem trước thôi, nghe ngóng xem, nếu có mặt tiền cửa hiệu tốt nào thì mua lại. Tuy không thể mở tiệm vịt nướng ngay nhưng chúng ta có thể giữ lại để mình dùng hoặc cho thuê đều được hết.” Liên Mạn Nhi lại nói với Ngũ Lang.

Hai ngày trước các nàng đổi một khoản bạc đã gửi ở ngân hiệu Đại Thành thành đại ngạch ngân phiếu cho Ngũ Lang. Lần này vào kinh mặc dù có Trầm Lục chiếu cố nhưng vẫn nên chuẩn bị một chút, ngoài chuẩn bị cho Ngũ Lang, còn cho Lỗ tiên sinh nữa. Liên Mạn Nhi đều đã suy tính đến những chuyện này. Hơn nữa, nếu thời cơ thích hợp còn có thể cầm số tiền này đi mua một vài cửa hiệu mặt tiền nữa.

Tiệm vịt nướng ở Trầm thành hiện giờ đã có chút danh tiếng, Liên Mạn Nhi dự định sẽ mở tiệm vịt nướng thứ hai ở kinh thành.

Ngày hôm sau cả nhà đều dậy rất sớm, trước đưa Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang đến Trầm gia tề tựu, sau đó lại tiễn đoàn xe của Trầm gia ra khỏi thành. Lần này Trầm gia vào kinh chúc thọ cũng là đưa Trầm Cẩn tiến cung, tự nhiên thanh thế rất lớn, chưa kể đến xe của những thân hữu quyền quý đứng chật cứng hai bên đường, mà dân chúng trong thành cơ hồ tất cả cũng đều hò nhau ra vây xem.

Liên Mạn Nhi theo đội ngũ đưa tiễn tới trạm Thập Lý ở phía nam Trầm thành. Người đi tiễn quá nhiều, Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất lẫn trong số đó, trước sau đều là người đi đưa tiễn. Lúc này, đương nhiên không có cách nào đi qua nói chuyện với đám người Ngũ Lang. Cũng may đã sớm dự liệu được tình hình này nên những lời cần nói đã nói hết.

Buổi sáng lúc đến Trầm phủ, Liên Mạn Nhi còn thấy Trầm Cẩn và Trầm Khiêm, nàng cũng nhìn thấy Trầm Lục nhưng chỉ là nhìn thấy ở xa xa, cũng không có cơ hội tiến lên nói chuyện.

Trầm Lục đến trạm Thập Lý thì xuống ngựa, hướng về nhóm người đưa tiễn nói vài câu, lại dặn dò Trầm Tam trực ở đó vài câu. Sau đó Trầm Lục mới lên ngựa. Cuối mùa thu lá vàng rơi rụng phủ kín cổ đạo, cũng phủ đầy nỗi buồn ly biệt. Trầm Lục ngồi trên lưng ngựa ngoảnh lại nhìn về phía đám người đi đưa tiễn, rất nhanh đã tìm được người muốn tìm.

Liên Mạn Nhi đứng ngoài trạm Thập Lý cách đám người Trầm gia một quãng. Nàng thấy Trầm Lục hướng về phía nàng gật đầu, Liên Mạn Nhi cũng tự nhiên mỉm cười đáp lại.

Trong khóe mắt Trầm Lục hàm chứa ý cười, dứt khoát quay đầu đi, dẫn theo đoàn xe hướng về phía Nam.