Chương 700: Hương rượu cũng sợ ngõ sâu

Edit: Gà

Beta: Nora

Đi một ngày đường, tất cả mọi người đều mệt mỏi, vì vậy tạm an bài mọi chuyện sơ qua rồi ai nấy tự trở về phòng mình nghỉ ngơi. Tuy đây là tòa nhà của mình nhưng bởi vì lần đầu tiên tới phủ thành, lần đầu tiên đến ngôi nhà này, hoàn cảnh xa lạ, vì vậy Liên Mạn Nhi còn thao thức nằm trên kháng mà chưa thể đi vào giấc ngủ ngay được.

Lúc này đã vào cuối thu, ban đêm trời trở nên lạnh lẽo hơn. Khí hậu ở Trầm thành so với Tam Thập Lý Doanh Tử không mấy khác biệt, dù gì khoảng cách giữa hai nơi cũng không quá hai trăm dặm. Liên Mạn Nhi quấn chiếc chăn bông mới đã được phơi qua nắng, suy nghĩ một chút chuyện nhà cửa ở Tam Thập Lý Doanh Tử, sau đó lại nghĩ đến việc phát triển ở phủ thành.

Đợi đến khi suy nghĩ rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, Liên Mạn Nhi mới dần dần tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, do mấy năm gần đây Liên Mạn Nhi đã dưỡng thành đồng hồ sinh học nên tới đúng giờ nàng liền tỉnh lại từ rất sớm, mà ở phòng ngoài mấy nha đầu còn dậy sớm hơn nàng. Sau khi mấy nha đầu hầu hạ nàng rửa mặt, thay quần áo xong thì Triệu đại nương tới đây thỉnh an, hỏi Liên Mạn Nhi định ăn điểm tâm ở đâu, đến tiền sảnh ăn với mọi người hay dọn riêng một bàn ăn ở hậu viện.

Ở những nhà giàu, nhân khẩu đông đảo, rất nhiều nhà có thói quen tách ra ăn cơm. Nhà Liên Mạn Nhi đã sớm có thể làm như vậy nhưng mọi người trong nhà đều không muốn.

Ăn một mình ở trong viện hay trong phòng của mình thì có vẻ tiện lợi hơn, nhưng bọn họ vẫn thích cả nhà cùng quây quần quanh bàn ăn, thân mật ấm áp cùng nhau ăn cơm.

Sau này, khi Ngũ Lang và Tiểu Thất đều đã thành gia lập thất, sinh một đám hài tử, những hài tử kia lại thành thân sinh con đẻ cái, có lẽ sẽ vì quá nhiều người mà phải tách ra ăn riêng. Tuy nhiên, Liên Mạn Nhi nghĩ đó hẳn là chuyện của rất lâu rất lâu về sau. Trước mắt, cả nhà đều không thể chấp nhận được việc ăn cơm riêng.

“Đến tiền sảnh ăn.” Liên Mạn Nhi nói với Triệu đại nương.

Cả nhà Liên Mạn Nhi, còn có Lỗ tiên sinh đều có thói quen dậy sớm, thậm chí Liên Mạn Nhi còn là người dậy muộn nhất trong mấy người bọn họ. Liên Thủ Tín thì khỏi phải nói, đó là thói quen của người nông dân cần cù. Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng phải dậy sớm đọc sách.

Liên Mạn Nhi đứng dậy đi đến tiền sảnh, lúc đến thấy mấy người hầu đang bày điểm tâm lên bàn, sau đó Liên Thủ Tín, Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng lần lượt nhanh chóng đi tới. Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi mới ngồi xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi cùng bàn bạc với nhau, trước hết phái người đưa thiệp mời tới Trầm phủ, đồng thời phân phó bên ngoài chuẩn bị xe ngựa, mọi người sẽ đi tới cửa tiệm vịt nướng.

Căn tửu lâu mà Ngũ Lang mua lại này nằm trên đường cái Quảng Tụ phồn hoa bậc nhất Trầm thành, là một tòa lầu các ba tầng được xây từ gạch và gỗ, mái cong đấu củng*, hình dáng bên ngoài cũng tương tự như lầu gác ở cửa thành và chòi gác (trên góc thành) của Trầm thành. Không chỉ tửu lâu này có hình dáng như thế, ngày hôm qua khi vào thành, Liên Mạn Nhi liền phát hiện rất nhiều tòa nhà trong Trầm thành cũng có hình dạng như vậy.

*đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Sáng nay trên suốt dọc đường, Liên Mạn Nhi lại phát hiện thêm kiến trúc các tòa nhà ở Trầm thành đại khái cũng tương đối thống nhất, không quá đa dạng. Liên Mạn Nhi nghĩ có thể bởi vì Trầm thành lúc mới xây dựng là một tòa cứ điểm quan trọng, trọng địa quân sự, rất nhiều công trình đều do quan phủ và quân đội xây dựng.

Dường như nhìn ra được nghi vấn của Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang nói cho nàng biết, trong thành này, những tòa nhà có kiến trúc thống nhất như vậy đều mô phỏng theo Phượng Hoàng Lâu của Thẩm gia mà xây nên.

“…đợi khi nào muội tới nhà ngài ấy xem, sẽ biết.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi.

Sau khi tửu lâu được xây dựng xong lại bắt đầu tiến hành tân trang, sửa chữa.

Nhất là mặt tiền cửa hàng, mọi người đếu nhất trí chọn ba màu sáng nhất là đỏ, vàng, lam làm chủ đạo, tượng trưng cho hoan hỉ và phú quý, dù cho cả tòa tửu lâu có tọa lạc giữa phố xá sầm uất cũng khí thế, nổi bật không kém.

Bản vẽ tân trang lại tửu lâu là do Liên Mạn Nhi giúp đỡ vẽ ra. Hôm nay Liên Mạn Nhi thấy được hiệu quả thực tế thì rất hài lòng.

Mấy người xuống xe, Trần chưởng quỹ đã sớm mang theo mấy tiểu nhị đứng ở cửa chờ, mọi người vây quanh đi vào tửu lâu.

Bàn ghế trong tửu lâu đã được bày biện tươm tất, lầu một là tán tòa (có rất nhiều bàn ghế, kiểu như phòng tập thể), lầu hai và lầu ba đều là nhã gian. Sau khi xem xong ba tầng lầu, Liên Mạn Nhi lại đến xem phòng bếp và nhà kho, thấy mọi việc đều đã ổn thỏa thì nội tâm rất hài lòng.

Cuối cùng, mọi người đến ngồi ở phòng thu chi, Trần chưởng quỹ sai hạ nhân bưng trà, mang điểm tâm lên.

“Chuẩn bị xong hết rồi sao, còn thiếu gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trần chưởng quỹ.

“Hồi cô nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Trần chưởng quỹ cười đáp.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nói cách khác, chỉ còn chờ ngày tốt khai trương.

“…bánh bao Liên Ký của chúng ta cũng có một chút danh tiếng. Tửu lâu Liên Ký ở huyện thành là muốn dựa vào danh tiếng này. Khi khai trương bách hóa Liên Ký, chúng ta đã làm những gì, chắc hẳn Trần chưởng quỹ đều đã biết. Cửa tiệm vịt nướng của chúng ta hiện giờ tuy cũng gây được chút ít động tĩnh trong mấy ngày tân trang nhưng vẫn còn kém xa.”

“Luận về kinh doanh chi đạo chắc hẳn Trần chưởng quỹ hiểu rõ hơn chúng ta. Ta muốn hỏi ngươi có nghĩ ra biện pháp hay nào không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trần chưởng quỹ.

Muốn mở cửa tiệm nhất định phải bỏ công sức ra tuyên truyền. Tối qua, Liên Mạn Nhi đi ngủ rất muộn là vì suy nghĩ chuyện này. Trong lòng nàng đã mơ hồ có kế hoạch, tuy nhiên, nàng vẫn muốn nghe Trần chưởng quỹ nói xem thế nào.

Hiện tại trong nhà chỉ có mấy cửa tiệm này, các nàng vẫn có thể đích thân lo liệu được, đến sau này quy mô mở rộng hơn, rất nhiều việc vẫn nên giao cho người dưới đi làm, dù sao phát cho nhóm chưởng quỹ tiền lương cao như vậy, lại còn chia hoa hồng, không phải là để bọn họ chỉ biết nghe sai bảo mà làm. Ý tưởng của Liên Mạn Nhi là người trong nhà sẽ không trực tiếp tham dự quản lý nữa.

“Chuyện này tiểu nhân cũng đã nghĩ tới.” Trần chưởng quỹ trầm ngâm một chút rồi nói: “Giá vịt nướng hơi cao, cái này quyết định đến nhóm người tiêu dùng nó. Muốn cửa tiệm vịt nướng làm ăn náo nhiệt thì phải làm cho nhóm quan lại quý nhân trong thành tán thành vịt nướng của Liên Ký.”

“Chỉ tán thành thôi còn chưa đủ, còn phải để cho bọn họ truy phùng (săn đón và tán tụng).” Liên Mạn Nhi cười nói.

Chính là muốn nâng cao giá trị của vịt nướng Liên Ký.

Điều này cần một cơ hội, giống như thời đại Liên Mạn Nhi sống ở kiếp trước, muốn giới thiệu sản phẩm mới thì phải mở buổi họp báo cho hoành tráng.

“Trần chưởng quỹ, ngươi có biết mấy ngày nay trong phủ thành có cơ hội nào như vậy không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trần chưởng quỹ.

Trần chưởng quỹ suy nghĩ một chút rồi tiếc nuối lắc đầu.

Không có sẵn cơ hội, vậy các nàng phải tự tạo ra cơ hội thôi.

Đoàn người sau khi tham quan cửa tiệm vịt nướng xong liền lên xe trở về. Người tới Trầm phủ đưa thiệp mời cũng đã trở lại, Trầm phủ còn phái tới một người, đang chờ ở đó.

Người Trầm phủ phái tới chính là người hầu hạ Trầm Cẩn, La đại nương.

“…Lục gia, Cửu gia và Ngũ cô nương đều đang ở đó. Ngũ cô nương biết cô nương tới đây rồi nên rất vui mừng. Ngũ cô nương còn nói sao cô nương lai học người ta bày đặt đưa thiếp bái phỏng làm gì, cô nương nên trực tiếp đến thăm mới được.” La đại nương cười nói chuyện với Liên Mạn Nhi: “Ngũ cô nương vẫn ngóng trông cô nương đấy, mời cô nương sau buổi trưa qua đó một chuyến ạ.”

Cả nhà đều nói đến chiều Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Liên Thủ Tín và Tiểu Thất sẽ đến Trầm phủ bái kiến Trầm Lục, đồng thời đến thăm Trầm Cửu.

Vì chuyện vào kinh của Trầm Cẩn, La đại nương rất bận rộn. Vì vậy, chỉ nói khách sáo với Liên Mạn Nhi vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Liên Mạn Nhi ra hiệu cho Tiểu Hỷ đem một phong lì xì to thưởng cho La đại nương, rồi đưa La đại nương đi ngoài.

Sau khi tiễn La đại nương ra về, cả nhà lại ngồi xuống thảo luận chuyện khai trương cửa tiệm vịt nướng.

Muốn quảng bá cho việc khai trương của cửa tiệm, tổ chức mấy buổi họp báo linh tinh ở niên đại này là không thực tế. Tuy nhiên, cũng có thể tham khảo một chút, đó là hiệu ứng minh tinh. Mà muốn quảng bá ở tỉnh thành tạo ra được hiệu ứng như vậy, không có gia đình nào thích hợp hơn Trầm gia.

Hơn nữa, vừa hay bọn họ với Trầm gia cũng vô cùng thân quen.

Trải qua mấy năm cố gắng, cũng đã một mực ôm lấy bắp đùi của Trầm Lục rồi, muốn hắn làm giúp chút chuyện như vậy hẳn cũng không quá phận. Liên Mạn Nhi nói ý tưởng nhờ Trầm gia giúp tuyên truyền cho vịt nướng Liên Ký ra.

Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Liên Thủ Tín và Tiểu Thất đều gật đầu.

“……..Con nghĩ thế này, chúng ta nhờ ngài ấy giúp đỡ đi, cũng không phải là nhờ suông. Chúng ta sẽ chia cho ngài ấy một phần cổ phần danh nghĩa của tiệm vịt nướng. Tiệm vịt nướng này của chúng ta ở phủ thành sau này còn phải nhờ Trầm gia chiếu cố rất nhiều chuyện.” Liên Mạn Nhi lại nói.

Ngay từ lúc Ngũ Lang bắt đầu xây dựng tửu lâu, Liên Mạn Nhi đã cùng Ngũ Lang mơ hồ bàn bạc qua suy nghĩ này, chỉ là bây giờ càng thêm kiên định.

Muốn mở một mặt tiền cửa hiệu lớn ở phủ thành, sau lưng nhất định phải có chỗ dựa vững chắc. Những cửa hiệu san sát nhau trên phố Quảng Tụ có nhà nào là không có chỗ dựa chứ? Đó không phải là một hiện tượng đặc thù nhất thời của một vùng, mà ở bất kì nơi nào đều cần đến loại liên hợp này.

Ở huyện Cẩm Dương nhà nàng có thể tự thân tự lực được, nhưng ở phủ thành thì tình hình lại khác. Nếu chỉ mở một cửa tiệm có mặt tiền nhỏ thì vẫn có thể, nhưng kỳ vọng của Liên Mạn Nhi đối với vịt nướng Liên Ký lớn hơn rất nhiều.

Mà ở phủ thành các nàng đã có mối quan hệ tốt đẹp với Trầm gia, tự nhiên sẽ không buông tha cho Trầm gia, pho tượng Phật lớn này, mà bỏ gần cầu xa đi bái tiểu Bồ Tát khác làm gì.

Mọi người trong nhà đều không phản đối, Lỗ tiên sinh kiến thức rộng rãi, biết đây là cách làm phổ biến của các cửa hàng lớn, tất nhiên cũng gật đầu đồng ý. Có được phương hướng rõ ràng rồi, cả nhà lại bàn bạc một hồi lâu, xác định các phần chi tiết.

Đến buổi chiều, Trầm gia phái hai chiếc xe ngựa tới đón Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, Liên Thủ Tín, Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi, đi đến Trầm phủ.

Trầm trạch ở trung tâm Trầm thành, chính là ở giữa trung tâm khối lập phương của chữ Tĩnh lớn. Trong khối vuông này, từ Nam đến Bắc chia thành hai khu, phía bắc đối diện cửa bắc của Trầm thành, là nha môn Tổng binh. Trầm phủ và nha môn Tổng Binh cách nhau một con phố. Xe ngựa mà Liên Mạn Nhi ngồi đi qua sườn đông của nha môn Tổng Binh, khi đi qua con đường nằm phía trước nha môn, Liên Mạn Nhi lén vén một góc rèm xe lên, đưa mắt nhìn về phía cửa nha môn một cái.

Chỉ nhìn lướt qua mặt bên, không thể nhìn thấy toàn cảnh. Nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua này cũng đủ khắc sâu trong trí nhớ của Liên Mạn Nhi. Đó là một bầu không khí uy phong lẫm liệt mà tiêu điều xơ xác.

Đi qua nha môn Tổng Binh, cuối cùng cũng tới trước Trầm phủ. Trầm phủ là phủ đệ quốc công xây theo hoàng mệnh, môn đình lộng lẫy, diện mạo hiên ngang. Ngày thường, cửa chính của Trầm phủ đóng chặt, xe xoay sang đi vào cửa nách ở sườn đông, dừng lại trước cổng của một tòa nhà có bức tường phù điêu (tường xây làm bình phong ở cổng) màu trắng. Sau đó, đoàn người Liên Mạn Nhi lại đổi sang ngồi kiệu nhỏ, cuối cùng đến một tòa nhà ba tầng lầu thì dừng lại.

“Đây chính là Phượng Hoàng Lâu.” Xuống kiệu, Ngũ Lang nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.