Chương 698: Vào Thành

Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Liên Thủ Tín nghênh ngang bỏ đi, Liên lão gia tử đứng yên tại chỗ một lúc lâu không động đậy. Cho đến khi Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ thấy có gì đó không đúng, đi đến đỡ Liên lão gia tử thì thấy thân thể ông đang cứng ngắc lại nhũn ra xụi lơ xuống.

Liên lão gia tử được Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ dìu vào trong nhà. Lúc này Chu thị vẫn đang ngồi trên giường gạch lau nước mắt, mắng lầm bầm trong miệng.

Hai lão nhân liếc nhìn nhau một cái, không cần nói gì bọn họ cũng hiểu được không chiếm được lợi ích gì từ Liên Thủ Tín.

Liên lão gia tử lên giường ngồi thở dài một tiếng.

“Con cái lớn rồi không còn nghe lời cha mẹ nữa, thôi kệ đi.” Liên lão gia tử thở dài nói.

“Lão Tứ sao có thể thay đổi thành người như vậy chứ” Chu thị vẫn không cam tâm nói: “Ông không nghe nó nói chuyện với ta thế nào đâu. Nếu là trước kia, nó nói chuyện với ta cũng không dám thở mạnh.”

Liên Thủ Nghĩa xen vào nói: “Không phải do người ta phất lên rồi, kiêu căng, không để ai vào mắt sao.”

Liên lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa nói: “Ngậm cái miệng thúi của mày lại đi. Lão Nhị, mày đi ra ngoài nói lung tung chuyện đó sợ người ta không biết sao, vừa nãy ta gặp Vương Lục Tử ở đường phía sau, người ta kể cho ta nghe hết rồi.”

Liên lão gia tử lại nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn một vòng đám tôn tử nói: “Mấy người các ngươi đều ở ở cả đây rồi. Ta cảnh cáo các ngươi, chuyện Trương gia gả khuê nữ thế nào, các ngươi bớt đi ra ngoài nói lung tung đắc tội người ta đi. Hai nhà này là dạng người gì chứ? Người ta đánh đến cửa, đến lúc đó xem các ngươi phải làm sao?”

Trương gia đã từng đánh đến cửa Liên gia một lần rồi. Mà Lục gia cũng rất lợi hại, từ trước đến nay chưa từng chịu thiệt thòi. Liên Thủ Nghĩa đương nhiên biết lợi hại, ỉu xìu cúi đầu.

Nhà mình dù có náo loạn tung trời thì Liên Thủ Tín cũng không nỡ ra tay ác độc với bọn hắn. Nhưng người Trương gia và Lục gia nếu không nể mặt Liên Thủ Tín thì căn bản sẽ không e ngại bọn họ.

Lúc sau Liên lão gia tử nhu giọng chầm chậm nói: “Đều là thân thích, dù sao người ta cũng sẽ nể mặt nhau. Sau này ta mất rồi, cuộc sống của các ngươi sẽ không thiếu những lúc cần nhờ cậy người ta. Cho dù không cần sự giúp đỡ của người ta thì cũng đừng kết thù với ai, để người ta phải hại mình.”

Mấy ngày gần đây Liên lão gia tử nói chuyện thường dùng giọng điệu như vậy, luôn nói sau khi ông mất rồi sẽ làm sao, làm thế nào.

Mọi ngày cũng như vậy, khi Liên lão gia tử nói những lời này không khí trong nhà chợt lặng lẽ dị thường, cho dù là Chu thị cũng không có tinh thần, hai mắt cứ ngơ ngác nhìn về phía trước.

“Tất cả về phòng đi, sáng mai thức dậy sớm cùng ta đi nhặt phân bón. Nhà lão Tứ trồng lúa mì vụ đông hai năm nay đã thành thục rồi, dùng một mẫu đất làm bằng hai mẫu. Không trách được sao người ta lại phát tài, như vậy mà cũng làm được. Các người à, cố mà học hỏi đi.” Liên lão gia tử sắp xếp việc làm sáng mai xong liền phất tay xua mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa về phòng.

Trong phòng còn lại hai lão nhân đối mặt không nói chuyện.

“Lão Tứ thay đổi rồi.” Hồi lâu, Liên lão gia tử thở dài nói.

Chợt Chu thị cất lời: “Chúng ta là người ruột để ngoài da, cái gì cũng lộ ra mặt. Trương gia người ta mưu kế nhiều, lại biết lấy lòng. Ta lúc đó nói với ngươi vợ lão Tứ nhiều tâm tư, không dễ sai xử, ngươi còn mắng ta. Ngươi xem bây giờ, người ta đối với cháu gái người ta ra sao? Đoán chừng đồ cưới là tụi nó mua cho.”

“Được rồi, được rồi, có phải bà tận mắt nhìn thấy hay là chỉ nghe nói thôi.” Liên lão gia tử trong lòng cũng rất phiền não, dù sao ông cũng còn lý trí hơn Chu thị. “Lời của vợ lão Nhị có thể tin sao? Trương gia cũng khấm khá, trong tay lại có tiền. Bọn họ gả khuê nữ, lão Tứ cho một hai món thì có thể, cái gì mà mua cho toàn bộ, chuyện này không thể nào.”

Liên lão gia tử nhẹ nhàng thở dài nói: “Lúc lão Tứ ra ở riêng còn nghèo, người ta cũng giúp không ít. Bây giờ lão Tứ khá rồi, báo đáp người ta cũng là nhân chi thường tình.”

“Nhà lão Tứ bây giờ là núi vàng núi bạc, dù mua hết đống đồ đó thì vài lượng bạc đối với nó tính là gì chứ, làm gì có chuyện không thể?” Chu thị không hề đồng ý với cách nghĩ của Liên lão gia tử. “Trương gia giúp lão Tứ thì cũng là giúp khuê nữ của họ. Nếu không vì khuê nữ, người ta có giúp lão Tứ không? Hơn nữa, cho dù là giúp thì người ta có thể giúp được bao nhiêu? Ngày lễ ngày Tết nhà lão Tứ đều tặng qua đó không ít đồ, sớm đã trả hết nợ cho bọn họ.”

Chu thị lại nói: “Trong lòng vợ lão Tứ và mấy đứa nhỏ đều nghiêng về phía bên kia.”

“Chúng ta không giúp gì cho nó nhưng lúc đó chúng ta có năng lực giúp được người khác sao? Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, lão Tứ nếu là vì chuyện đó mà xa cách chúng ta, hận chúng ta, vậy thì hắn không có lương tâm.”

Liên lão gia tử vẫn không lên tiếng. Rất nhiều lúc ông đều nhường Chu thị, không chỉ vì Chu thị là vợ ông, vợ chồng hai người ủng hộ lẫn nhau, mà còn vì nói lý với Chu thị chính là đàn gảy tai trâu, là chuyện phí hoài tinh lực. Nếu mỗi lần ông đều giảng đạo lý cho Chu thị thì cả đời này không còn sức lực để làm chuyện gì nữa.

Chu thị lại nói: “Lúc trước lão Tứ đâu có như vậy, đây không phải là do ở xa bị vợ nó làm hỏng rồi. Cái người đàn bà đó, nó không giải được thù oán với ta, nó hận ta sao không nhanh chết sớm đi. Nó còn giả làm người tốt để được danh hiền lương thục đức. Có chuyện thì nó không ra mặt, ở phía sau xúi giục để con ta đối phó với ta. Không có lương tâm…”

Lần này Chu thị không dám mắng lớn tiếng mà ở trong phòng nhỏ giọng mắng, đến tận đêm khuya ngủ rồi mới bỏ qua. Nửa đêm bà thức dậy đi vệ sinh, sau đó trở về thì ngồi trên giường đốt nến mắng hồi lâu mới ngủ lại.

Liên lão gia tử ngáy khò khò, không biết có bị làm ồn mà thức không.

Liên Thủ Tín về nhà, hắn vừa vào cửa đã được Trương thị kéo vào nhà. Trong phòng vẫn là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận như cũ, thấy Liên Thủ Tín trở về, bọn trẻ đua nhau lôi kéo hắn.

Không ai hỏi về chuyện phát sinh ở nhà cũ, chỉ có Trương thị sai người đem chén canh đường phèn ngân nhĩ cho Liên Thủ Tín, nói là để thanh nhiệt.

Trước khi Liên Thủ Tín về đến nhà, Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đã nghe gã sai vặt kể hết mọi chuyện xảy ra ở nhà cũ rồi. Liên Mạn Nhi lại nói chuyện này cho Ngũ lang, Chi Nhi và Tiểu Thất nghe.

Lần này Liên Thủ Tín có thể thẳng sống lưng, có sức lực để bảo vệ vợ con rồi, cả nhà đặc biệt vui mừng. Các nàng biết chỉ cần Liên Thủ Tín kiên trì, không bị chèn ép nữa thì nhà cũ căn bản sẽ không làm được gì.

“Tam đương gia bên các con thân thiết với nhà cũ lắm sao?” Lý thị tranh thủ thời gian hỏi Trương thị một câu.

“Cha con mà, thân thiết cũng là chuyện thường. Không có việc gì thì lại chạy qua nhà cũ thăm hỏi một chút.” Trương thị nói.

“Cũng có lý.” Lý thị gật đầu: “Nhà cũ bên kia đối với hắn thế nào?”

“ Tốt hơn trước nhiều rồi ạ.” Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.

Có thể không tốt hơn trước được sao? Liên Thủ Lễ tự mình xây nhà, ngày này tự nuôi gia đình mình, không cần nhà cũ giúp đỡ, cho dù là giúp thì cũng là hắn giúp nhà cũ. Mấy người nhà cũ tự nhiên cũng không thể vênh mặt sai khiến, muốn làm gì thì làm được.

“Giống như lúc chúng con ra riêng vậy.” Trương thị lại nói: “Nhà cũ bên kia bao nhiêu người như vậy, lão gia tử, lão thái thái chỉ trông cậy vào bá ấy làm chân chạy. Lần nào có chuyện gì cũng kêu bá ấy đến.”

“Tam đương gia là người tốt.” Lý thị nói.

Chỉ là có chút hồ đồ, có một số chuyện không thể phân biệt rõ ràng. Nhưng những lời này Trương thị không nói với Lý thị.


Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau Liên Mạn Nhi phái một chiếc xe ngựa đưa Trương Vương thị về thôn Thiêu Oa. Lý thị và Thái Vân ở lại thêu đồ cưới với Liên Chi Nhi.

Thời tiết ngày càng trở lạnh, lứa vịt đầu tiên nhà Liên Mạn Nhi nuôi đã thành công, nhóm đầu bếp nhà nàng huấn luyện cũng thành thục rồi. Đám vịt này quay lên mọi người ăn vào ngợi khen không dứt. Lỗ tiên sinh đánh giá rất cao.

Ở đây chuẩn bị xong rồi, Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang lại đi phủ thành dùng hai nghìn lượng mua một cái tửu lâu. Lỗ tiên sinh, Mạn Nhi, Ngũ Lang và Trần chưởng quỹ cùng thương lượng vẽ bản vẽ, mời thợ về xây sửa, tân trang theo bản vẽ, làm thành tửu lâu vịt quay Liên Ký. Trần chưởng quỹ được làm chưởng quầy của tửu lâu vịt quay. Hắn cũng không phụ kỳ vọng của mọi người, hắn đem mọi thứ của người ở Tam Thập Lý Doanh Tử lui tới phủ thành chuẩn bị đâu ra đó.

Vịt quay Liên Ký chọn được ngày tốt dự tính khai trương, đương nhiên Liên Mạn Nhi phải đi.

Dùng xong cơm trưa, bên ngoài đã chuẩn bị ba chiếc xe ngựa, Lỗ tiên sinh, Liên Thủ Tín, Tiểu Thất ngồi một xe. Liên Mạn Nhi cùng hai nha đầu Tiểu Hỷ, Tiểu Khánh ngồi một xe. Xe thứ ba là quản sự trong nhà cùng với mấy gã sai vặt áp tải hành lý của mọi người từ Tam Thập Lý Doanh Tử đi huyện thành Cẩm Dương.

Trương thị và Liên Chi Nhi ở nhà, vừa hay có Lý thị và Thái Vân, mẹ con bốn người bầu bạn. Việc trong viện có Lý thị trông coi giúp nên Trương thị cũng thoải mái một chút. Ngoài ra còn có quản sự Hàn Trung lo lắng việc bên ngoài.

Ba mươi dậm cũng không tính là xa, đoàn người đi đến huyện thành Cẩm Dương thì vào nhà ở ngõ Liễu Thụ Tỉnh. Bởi vì Tam Thập Lý Doanh Tử cách phủ thành khá xa nên bọn họ cũng không vội, có thể nghĩ lại một đêm ở huyện thành Cẩm Dương. Hôm sau dậy sớm đi phủ thành.

Từ huyện thành Cẩm Dương đi đến phủ thành phải đi qua ba huyện. Buổi trưa, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi ở huyện Phủ Viễn trong huyện thành. Sau đó tiếp tục lên đường, gần đến chạng vạng mọi người mới đến được cửa Nam của phủ thành.

Phủ thành của phủ Liêu Đông tên là Trầm Thành. Đây là tòa thành trọng yếu có lịch sử lâu đời trải qua nhiều lần xây dựng thêm. Tuy đã gần tối nhưng người đi đường và các đoàn thương nhân vẫn ra vào không dứt. Liên Mạn Nhi phân phó ra ngoài để xe ngựa chạy chậm lại.

Ánh tà dương làm cho tường thành cao ngất, thành lâu nguy nga như được mạ thêm lớp vàng óng rực rỡ.