Chương 693: Từ chuyện nhỏ có thể suy ra việc lớn

Edit: phiyenvu

Beta: Nora

Thật là một người không biết giữ mồm giữ miệng.

“Ra riêng cái gì chứ, Tứ Lang và Lục Lang nhà ta còn chưa định hôn. Đám người đại đương gia con cái đều đã lấy vợ, hài tử cũng sanh luôn rồi. Chuyện tốt gì bọn họ cũng chiếm hết… Chút lương thực Nhị Lang cho không nên sung vào kho chung mà đưa cho chúng ta mới phải, chúng ta gom góp lại cũng vừa đủ cho Tứ Lang và Lục Lang sau này định hôn.”

“Lão gia tử và lão thái thái giữ chặt tiền, sau này chắc chắn là cho đám người đại đương gia. Chúng ta đúng là mệnh khổ… nếu mà lão gia tử và lão thái thái bây giờ đem tiền cưới vợ của Tứ Lang và Tiểu Lục đưa cho chúng ta, chúng ta liền dọn ra ngoài ngay.”

“A….Ta không có nói ra riêng, ta…ta chỉ nói vậy thôi chứ ta không nghĩ sẽ ra riêng đâu à.” Hà thị phát hiện mình lỡ miệng nói muốn ra riêng vội vàng sửa lại.

Liên Mạn Nhi cố nín cười, trong lòng nghĩ Hà thị này đúng là hay thật, có chuyện gì không cần ai hỏi đã tự bản thân bà ta đem chuyện nói hết ra.

“Còn nói là không muốn ra riêng, đều nghĩ kỹ muốn chia cái gì khi ra riêng rồi còn nói. Chỉ toàn nghĩ mấy chuyện tốt đẹp cho mình thôi.” Liên Diệp Nhi bỉu môi, nhỏ giọng nói. Liên Mạn Nhi ngồi một lúc, nhìn thấy gần trưa rồi nên cáo từ ra về.

“Mạn Nhi, xưởng dưa chua của nhà cháu có phải sẽ cho Chi Nhi làm đồ cưới không?” Hà thị kéo Liên Mạn Nhi lại hỏi.

Chuyện đem xưởng dưa chua cho Liên Chi Nhi làm đồ cưới, các nàng không đặc biệt tuyên bố, cũng không cố ý giấu giếm. Mấy ngày nay Hà thị đến xưởng dưa chua chắc đã nghe được phong thanh gì rồi.

“Của hồi môn của tỷ tỷ là do cha mẹ cháu lo liệu. Những chuyện này cháu cũng không rõ lắm.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nhà cháu có chuyện gì mà cháu không biết chứ?” Hà thị nhếch miệng cười nói: “Cháu đừng có lừa ta, ai mà không biết trong nhà cháu hơn phân nửa là do cháu định đoạt. Nói cho bá mẫu đi, cái xưởng dưa chua kia thật là đem cho Chi Nhi rồi à?”

“Của hồi môn của tỷ tỷ cháu rất nhiều, nhà các cháu mời thợ mộc làm gia cụ cả năm nay rồi. Mạn Nhi à, bá mẫu nói cho cháu mấy lời tâm huyết nhé. Đồ trong nhà các cháu lúc đầu đều là của lão Liên gia đấy, nhờ nó mà hôm nay mới có thể cho hai tỷ muội các cháu những thứ đồ linh tinh kia. Đồ này đều cho tỷ tỷ cháu, sau này đến lượt cháu thì cái gì cũng không còn.”

“Mạn Nhi, cháu đừng tưởng cháu tinh ranh. Cháu còn nhỏ tuổi không hiểu mấy chuyện này đâu, về sau thể nào cháu cũng thiệt thòi cho coi. Bá mẫu nhắc nhở cháu là vì tốt cho cháu. Ta với nhị bá đều đứng về phía cháu. Cháu về nhà nói chuyện với cha mẹ cháu đi. Nếu cha mẹ cháu không chịu, cháu tìm ta với nhị bá đến, chúng ta sẽ làm chủ cho cháu.”

Hà thị nói mấy lời không đầu không đuôi, không biết chừng mực trước sau làm cho Liên Mạn Nhi dở khóc dở cười.

“Bá mẫu nói vậy là có ý gì?” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt lại: “Đồ đạc của nhà cháu cha mẹ cháu sớm đã nói rồi, đều để cho huynh đệ tỷ muội chúng cháu. Cha mẹ cháu tính toán muốn cho ai cái gì thì cho cái đó, chúng cháu sẽ không đi nói ra nói vào. Người ngoài có ý đồ gì, thèm thuồng đỏ mắt cũng đừng mơ. Chuyện này nếu để cháu biết ai ở bên ngoài nói lung tung thì đừng trách cháu chửi vào mặt nhé.”

“Cây gậy đánh người rất tốt đấy, hay là đã quên đau rồi? Ai muốn nếm thử mùi vị của gậy, cháu sẽ thành toàn cho!”

Hà thị da mặt dày nhưng bị mấy câu không trên không dưới của Liên Mạn Nhi dọa sợ biến sắc.

“Tiểu nha đầu ngươi giỏi thật.” Hà thị lầm bầm.

Liên Mạn Nhi xuống giường mang giày, cùng Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cáo từ ra về.

Triệu thị cũng xuống giường mang giày cùng Liên Diệp Nhi tiễn Liên Mạn Nhi. Hà thị vẫn ngồi trên giường không động đậy.

“Trưa rồi muội nên nấu cơm đi.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói với Liên Diệp Nhi.

“Nhị bá mẫu hình như đến lúc người nên về nhà nấu cơm rồi?” Liên Diệp Nhi nói với Hà thị đang ngồi trên giường.

“Hôm nay không phải phiên của ta.” Hà thị nói.

“Hôm qua người cũng nói như vậy.” Liên Diệp Nhi nói.

“À …” Hà thị mơ hồ lấp liếm: “Hôm qua Nha Nhi nấu cơm. Hôm nay thật sự không phải là phiên của ta.”

“Nhị bá mẫu nó à, tẩu sáng sớm đã chạy đến đây ngồi nửa ngày rồi. Còn không về nhà đi, nếu không lão thái thái sẽ mắng tẩu, không cho tẩu ăn cơm đấy.” Triệu thị nói.

Lời này vô cùng đúng trọng tâm nhưng Hà thị vẫn không nhúc nhích, bà ta luyến tiếc sự ấm áp của cái giường gạch nhà Diệp Nhi.

“Các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi, không cần để ý đến ta, ta ngồi thêm chút nữa, đến lúc tự nhiên sẽ về.” Hà thị nói.

Liên Diệp Nhi với Triệu thị hết cách với Hà thị, đành tiễn Liên Mạn Nhi về trước.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ thấy rồi đó. Mấy ngày nay đều như vậy, lần đầu đến, đến giờ ăn cơm cũng không đi. Chúng ta dọn cơm bà ta liền ngồi vào, còn nói chúng ta ăn cái gì, bà ta ăn cái đó, không kén ăn.” Liên Diệp Nhi bực bội tố khổ với Liên Mạn Nhi: “Cha mẹ muội cũng thấy ngại, nghĩ lỡ rồi, giữ bà ta ở lại ăn cơm lần này thôi. Muội không đồng ý liền đuổi bà ta đi.”

“May mà muội đuổi bà ta, nếu không bà ta ăn được một lần thì chắc chắn mỗi ngày đều đến nhà muội ăn cơm!”