Chương 689: Lạnh tâm

Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

Liên lão gia tử nhìn thoáng qua đám con cháu đang đứng dưới đất, thấy đứa nào cũng mang bộ dạng nơm nớp lo sợ không khỏi âm thầm sâu xa thở dài.

Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín: “Lão tứ, cha biết con đau lòng cha. Nhưng chuyện hôm nay có trách thì cứ trách cha đi. Tính tình cha như vậy cũng không phải mới một ngày hai ngày. Trước giờ các con cũng biết cha là người tham công tiếc việc mà. Nhìn xe hoa màu lún mãi trong đất không kéo ra được, lòng cha thấy sốt ruột. Cha vừa sốt ruột lại nóng giận, nên…”

Liên Thủ Tín cắt đứt lời nói của Liên lão gia tử: “Cha. Trong nhà còn được mấy mẫu ruộng phải thu hoạch chứ? Ở đây lại có bao nhiêu người lao động? Thế nào lại đến mức không kéo nổi một xe hoa màu ra khỏi vũng bùn? Trong thôn không phải không có nhà nhiều đất hơn chúng ta, nhà người ta cũng ít người hơn, họ làm việc thế nào? Cha! Ban đầu cha nói như thế nào? Cha quên rồi sao? Cha nói muốn gây dựng lại gia phong thế nào đây?”

Liên lão gia tử bị Liên Thủ Tín chất vấn như vậy, mặt cũng có chút nóng lên. Cũng may mặt ông vốn đang đỏ nên cũng không lộ rõ lắm.

Liên lão gia tử ho khan hai tiếng, không dấu vết vòng vo chuyển ý: “Cha nhớ chứ. Chỉ là…cha nóng lòng quá. Chuyện hôm nay là do cha không biết lượng sức, chủ quan cho rằng mình vẫn còn trẻ khỏe.”

Liên lão gia tử nói đến đây tự giễu cười: “Lão tứ à. Con cứ yên tâm. Lý lang trung không phải đã khám qua cho cha rồi sao. Không có việc gì đâu. Sau này cha sẽ chỉ ngồi nhà, không ra ngoài, việc ngoài đồng giao cho bọn chúng quản hết.”

Liên lão gia tử nhìn đám con cháu dưới đất.

“Cha không quản nữa. Lương thực chúng nó có thể thu hoạch thì tự thu hoạch, không thể thu hoạch cũng coi như xong, đến lúc đó ai chịu đói, ai đông lạnh cha cũng không quản bọn nó làm khỉ gió gì.”

Những câu cuối cùng của Liên lão gia tử có thể chỉ là vài câu nói nhảm nhưng cũng mơ hồ hàm chứa uy hiếp.

Liên Thủ Nhân vội nói: “Cha. Tất nhiên là không để cha phải động tay động chân nữa. Vài mẫu còn lại chúng con sẽ từ từ thu hoạch xong mà.”

Liên Thủ Nghĩa vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng đó cha. Cha. Người lớn tuổi rồi cũng không thể mệt nhọc nữa. Việc ngoài đồng cứ giao cho chúng con. Khẳng định không kém so với cha làm.”

Nhìn Liên lão gia tử thực không có việc gì, hơn nữa lại tận lực che chở cho đám người ở nhà cũ, cả nhà Liên Mạn Nhi cũng không còn cách nào khác, đành ngồi lại hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ ra về.

Chờ nhà Liên Mạn Nhi vừa đi, mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa mới thở phào nhẹ nhõm, không còn câu nệ như vừa rồi, mỗi người một chỗ tự động ngồi xuống.

Liên lão gia tử ngồi trên giường gạch đem biến hóa này lưu trong mắt, trong lòng dâng lên không biết tư vị gì.

Liên Thủ Nghĩa oang oang nói: “Cha à. Người làm chúng con sợ muốn chết. Nếu hôm nay thực có gì không may xảy ra, nhìn bộ dạng của lão tứ kìa, thật có thể xé xác chúng con ra.”

Liên lão gia tử hừ một tiếng không đáp lại.

Liên Thủ Nhân cũng chậm rãi nói: “Cha. Thời tiết lại khô mát rồi. Mà hoa màu nhà chúng ta còn lại cũng không nhiều lắm. Con thấy đâu cần phải gấp gáp làm gì.”

Liên lão gia tử tức giận nói: “Ngươi nói cái gì không cần gấp? Hoa màu không đợi người. Ngươi để lâu thêm một ngày thì sẽ thu hoạch ít đi một chút. Các ngươi nhìn cả thôn này xem có nhà nào là ngồi chờ trong nhà, có ai là không vội vã ra đồng không?”

Liên Kế Tổ vội vã giảng hòa: “Ông nội nói đúng lắm, phải nhanh lên mới được ạ.”

Liên Thủ Nghĩa đảo mắt vòng vòng nói: “Nhưng đường xá hiện giờ thực sự khó đi. Cha cũng thấy không ít xe sa lầy rồi đó. Người ta có gia súc lớn kéo mới không sợ. Nhà chúng ta… Lão tứ nói thì hay lắm, làm như là thương cha lắm không bằng. Nhà nó chẳng phải có lừa có ngựa kéo xe sao. Cha vì kéo xe mà té ngã, nó nói nó hiếu thuận mà cũng không biết mang hai cỗ xe sang cho cha dùng. Nếu nó thực lòng thương cha thì không cần ai nói đã tự biết mang người mang xe tới, như vậy không phải loáng một cái đã thu thập sạch sẽ rồi sao. Sao còn để cha phải vất vả như thế này.”

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ không lên tiếng mà chỉ trộm liếc nhìn phản ứng của Liên lão gia tử. Hà thị và Tứ Lang thì sáng mắt lên, hiển nhiên là rất đồng ý với lời nói của Liên Thủ Nghĩa.

Tứ Lang lầm bầm nói: “Không phải Tứ thúc cũng nói ổng không sợ người ta chỉ vô mặt chửi ổng nát xương à!”

Liên lão gia tử nổi giận: “Nói năng hỗn láo! Người ta có trăm cỗ xe ngựa cũng là ngựa của người ta. Người ta có cho cái gì cũng là cho hai ông bà già này ăn uống. Các ngươi đủ tay đủ chân, không già không yếu, vì cái gì mà người ta phải làm việc cho các ngươi? Các ngươi nghĩ mình là cha mẹ người ta chắc.”

Liên lão gia tử tức giận ho khan kịch liệt, những người khác cũng không dám nói gì nữa.

Liên lão gia tử nói: “Người ta nói không sợ người ngoài chỉ xương sống chửi là vì còn muốn mặt mũi! Thật nếu có người chỉ sống lưng chửi, cũng hướng tới các ngươi đó. Ta vì ai mà vất vả? Các ngươi còn không biết sao? Các ngươi không biết nhưng người khác cũng đều nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng). Cút…cút…cút ra ngoài hết đi. Việc ngoài ruộng giờ các ngươi có làm nữa không ta cũng mặc xác.”

Liên lão gia tử xua xua tay đuổi đám người Liên Thủ Nhân. Liên Thủ Nghĩa đi. Mấy người tự nhiên là không dám rời đi lúc này.

Liên Thủ Nghĩa nói: “Cha. Cha đừng nóng vội a. Chẳng phải bọn con vừa nói đó sao. Hoa màu còn lại nhất định chúng con sẽ thu hoạch sạch sẽ. Chờ ăn cơm trưa xong, chiều nay chúng con đều ra ruộng hết mà.”

Chờ mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đi ra ngoài, Liên lão gia tử mới thở dài một tiếng, mệt mỏi nhắm hai mặt lại. Chu thị sai Liên Nha Nhi bưng một chậu nước vào, bà ngồi cạnh giường bắt đầu giặt sạch bộ quần áo bẩn của Liên lão gia tử.

Chu thị vừa vò quần áo vừa độc địa nói: “Đồ chết bầm nhà ông đó, đã biết không có sức mà còn cố. Ông như vậy còn đi kéo xe. Sao không trực tiếp té chết luôn đi.”

Liên lão gia tử nhắm mắt lại, cũng không vì lời nói của Chu thị mà tức giận.Hai người sống cùng nhau cũng đã bao nhiêu năm, ông đã hoàn thoàn thích ứng phương thức biểu đạt đặc thù của Chu thị. Chu thị nói vậy cũng không phải là đang nguyền rủa ông mà là đau lòng ông.

Liên lão gia tử vẫn nhắm mắt như trước nói: “Bà cho là ta thích thế lắm sao? Ngay như sáng nay nếu không phải ta ép buộc, lũ chúng nó đã không chịu ra đồng. Thu hoạch xong lại ngại đường khó đi, một lũ đi theo ta mặc kệ cái xe ở đó. Lúc đó ta thực nóng giận, chúng nó không kéo xe thế thì ta kéo còn không được sao.”

Chu thị căm hận nói: “Ông kéo! Ông kéo giỏi lắm ha! Ông hành hạ bản thân thì cũng thôi đi, lại còn liên lụy đến ta. Ông mà nằm liệt giường ra đấy còn không phải ta đến hầu hạ ông sao.”

Liên lão gia tử bị Chu thị xỏ xiên không còn lời nào để nói đành trầm mặc một hồi rồi thở dài.

“Cũng không phải như một nhà kia. Sau này nếu ta không còn, không biết bọn chúng sẽ làm gì sống đây! Vừa chây lười vừa bộp chộp nông nổi. Nhìn mấy đứa nhỏ nhà lão tứ mà xem. Bọn chúng hiện tại không cần lo ăn lo mặc, không cần làm việc cũng có thể sống tốt, vậy mà người ta vẫn cần mẫn chăm chỉ. Ngũ lang đã là tú tài rồi mà vụ thu hoạch này nó cũng không bỏ việc. Tiểu Thất mới bao nhiêu tuổi, cha nó không cho nó cầm lưỡi hái nó liền ở một bên bẻ bắp ngô… Còn có nha đầu Mạn Nhi kia, thông minh lanh lợi, cũng đi theo làm việc mà không dùng chút mánh lới nào. Ta nghe nói dạo này nhà nó mới nuôi thêm mấy con vịt, đều là một tay nha đầu Mạn Nhi này chăm sóc mỗi ngày…”

“Đứa nhỏ ngoan đến thế là cùng.” Liên lão gia tử chậm rãi mở mắt: “Nhớ lúc trước nhà chúng ta cung cấp cho một phòng nhà lão đại ăn sung mặc sướng, cấp dưỡng riết lại thành ra người sống không thực tế.Điều kiện nhà lão Tứ bây giờ so với nhà lão đại lúc đó còn ưu việt hơn nhiều, nhưng một nhà người ta có ai thay đổi đâu… Đây phải chăng là do bản tính.”

Chu thị lại cao giọng xỉa xói: “Bản tính cái gì, đều lòng lang dạ sói cả đấy. Tới đây thăm ông mà cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Hận ta sao không nhanh chết sớm đi cho rãnh nợ chứ gì, quá hợp tâm ý chúng nó rồi.”

Chu thị tức giận, mạnh mẽ chà xát bộ quần áo làm nước bắn tung tóe ra nền, ướt một mảng lớn giường chiếu, trên người Chu thị cũng bị dính nước nhưng bà không thèm để ý.

Chu thị giũ sạch quần áo, vắt khô rồi quay ra ngoài hô gọi: “Nha Nhi.”

Liên Nha Nhi ở trong viện dạ một tiếng rồi lẹ làng đi vào nhà. Từ lúc Nhị Lang mang theo Nhị Nữu Nữu đi La gia thôn, Liên Nha Nhi liền biến thành tiểu nha đầu sai sử của Chu thị, mỗi ngày bị Chu thị sai khiến xoay vòng vòng.

Chu thị hướng về phía Liên Nha Nhi sai sử: “Đem chậu nước này đổ đi, rồi mang chậu nước sạch khác vào đây cho ta nhanh lên.”

Liên Nha Nhi dạ một tiếng, vâng lời bê chậu nước ra ngoài, lát sau mang chậu nước sạch khác trở lại.

Chu thị bỏ quần áo vào chậu xong thì xua tay với Liên Nha Nhi: “Đi ra ngoài đi. Đừng có mà đi xa đó.”

Liên Nha Nhi lặng lẽ không tiếng động lui ra ngoài.

“Mặt gì ỉu xìu như đưa đám” Đối với cháu gái sai sử thuận tay Chu thị cũng không thấy vừa mắt: “Có đánh ba gậy cũng không xì được cái rắm. Một bộ đáng bị khinh bỉ…”

Liên lão gia tử nói: “Bà tranh thủ nấu cơm nước đi. Chiều chúng nó còn phải ra đồng.”

Chu thị hỏi: “Ông không đi xem bọn chúng làm sao à?”

Liên lão gia tử lắc đầu: “Không đi. Ta già rồi, té một cái dù không ảnh hưởng xương cốt nhưng cũng thấy ê ẩm cả người.” Liên lão gia tử xê dịch thân thể trên giường: “Ta ngã một cái, bọn nó cũng bị dọa sợ, lại thêm có lão tứ tới một chuyến, lúc này hẳn là không cần ta trông chừng bọn nó cũng ngoan ngoãn làm việc.”

Chu thị không nói gì cúi đầu giặt quần áo, ánh mắt ảm đạm. Lời nói của hai vợ chồng lão nhân họ ở nhà cũ này đã không còn giá trị như trước nữa rồi.

Vì sao bà cứ một mực sai sử Liên Nha Nhi? Đương nhiên là do những người khác bà không còn sai khiến được nữa.

Từ nhà cũ trở về, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Liên Thủ Tín và Tiểu Thất không ra ruộng nữa mà quay về nhà.

Về đến nhà, Liên Thủ Tín vừa rửa mặt vừa nói chuyện với Trương thị: “Hẳn là bọn họ sợ bẩn không dám giẫm chân xuống bùn, ngại mệt mỏi, lười biếng không muốn kéo xe. Người này đùn đẩy người kia. Lão gia tử nhìn thấy sốt ruột nên mới phải tự mình đẩy.”

Trương thị liền nói: “Vậy mà bọn họ cũng không ai ngăn cản ông sao?”

Liên Thủ Tín đáp: “Chắc là có ngăn nhưng chỉ đứng nói mà không động tay, ngược lại còn mong sao lão gia tử làm xong hết việc cho bọn họ thì có. Bọn họ cũng không ngẫm nghĩ xem, lão gia tử đã bao nhiêu tuổi rồi, có thể làm nặng giống trước kia sao?”

Liên Mạn Nhi nói: “Ông nội luôn cứ như vậy, cưng chiều bọn họ sinh hư. Nhìn xem ông che chở cho bọn họ như vậy đến mưa gió cũng không lọt.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh lau chùi sạch sẽ bùn đất cho Tiểu Thất, xong bảo nó đi rửa chân: “Đệ đi rửa chân cho sạch đi. Hôm nay đệ cũng để chân trần chạy tới chạy lui không ít đâu.”

Tiểu Thất cười hì hì không đáp lại Liên Mạn Nhi mà trực tiếp ngoan ngoãn cởi giày ra ngoài rửa chân.

Tiểu Thất vừa rửa chân vừa nói: “Tỷ, tỷ có nghe thấy mấy lời kia không. Thật giống như ông muốn chúng ta đem gia súc và xe ngựa cho bọn họ dùng thì đã không xảy ra chuyện vậy.”

Liên Thủ Tín quả quyết nói: “Nằm mơ. Chuyện này không có cửa đâu.”