Chương 685: Cầu xin trợ giúp

Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

Liên Mạn Nhi tựa hồ đã quên mất La gia thôn còn một La Tiểu Yến.

La Tiểu Yến tới đây cùng Nhị lang. Do đoàn người Liên Thủ Tín mới rời trang viện đi lên núi gần đó, hai người La Tiểu Yến và Nhị Lang đã tới muộn một bước. Nhị Lang đành tách ra lên núi tìm Liên Thủ Tín, còn La Tiểu Yến thì ở lại xin vào gặp mặt Trương thị.

Một bà tử vào bẩm báo: “… ôm theo đứa bé, còn mang đến hai con gà ạ.”

Trương thị quay sang hỏi Liên Mạn Nhi: “Người cũng tới rồi, ta có gặp không con?”, Trương thị đang trưng cầu ý kiến Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi đáp: “Cứ gặp đi ạ.” Người đã tới cửa, lại là thân thích, cự tuyệt không gặp thì không phải, hơn nữa cũng không có gì mà không thể gặp.

Một bà tử đi ra ngoài dẫn La Tiểu Yến vào.

La Tiểu Yến vẫn mặc bộ quần áo giống lần đầu tới Tam Thập Lý Doanh Tử, thậm chí đến nếp gấp nối liền trên váy cũng không thay đổi. Nàng ôm Nhị Nữu Nữu trên một tay, tay kia cầm hai con gà mập mạp bị trói cánh tiến vào.

Vừa vào nhà trông thấy Trương thị, La Tiểu Yến liền quỳ gối dập đầu chào.

Trương thị vội vàng luống cuống nói: “Mau đứng dậy, đứng dậy đi. Hôm nay không phải lễ tết gì, không cần phải hành lễ lớn vậy.”

Hai tay La Tiểu Yến đều bận nên động tác cũng chậm chạp, nàng chưa kịp quỳ xuống, La Vương thị đã tiến lại đỡ nàng dậy.

La Tiểu Yến đưa hai con gà mập mạp trong tay lên phía trước nói: “Tứ thẩm, con nghe nói người cùng tứ thúc và mấy đệ đệ, muội muội tới đây, nên vội vàng cùng Nhị Lang tới dập đầu chào tứ thúc, tứ thẩm. Trong nhà cũng không có gì tốt, hai con gà mái này là biếu tứ thúc, tứ thẩm bồi bổ ạ.”

Trong nhà vừa nói chuyện, chợt nghe tiếng một bà tử từ bên ngoài cao giọng nói vọng vào: “Vẫn còn xách hai con gà vào. Ta đã nói để bên ngoài này đi còn không chịu, trong nội viện sạch sẽ không thể mang gà vào nhỡ nó ỉa bậy ra đất bẩn, chủ nhân nhìn thấy sẽ khiển trách. Vậy mà nàng còn không nghe, cứ nhất định phải xách vào. Ta đây bảo để ta xách giúp nàng, nàng còn sợ ta cướp mất, cứ nhất định phải tự mình xách mới được.”

Đó là tiếng nói của bà tử vừa đưa La Tiểu Yến vào nhà, bà ta đang phàn nàn cùng một bà tử nhà nông khác. Người nhà nông bình thường nói chuyện lớn tiếng đã quen, mặc dù hôm nay có chủ nhân tới nhưng bà ta nhất thời cũng quên mất lời dặn dò của vợ chồng trang đầu.

Bà tử kia ở trong sân nói chuyện, trong nhà nghe không rõ lắm nhưng ý tứ đại khái cũng hiểu được. Mặt La Tiểu Yến hơi đỏ lên, nhất thời cảm thấy bỏ hai con gà xuống cũng không phải mà đưa lên cũng không được.

Liên Mạn Nhi liền nói: “Kẻ nào ở bên ngoài nói nhao nhao cái gì đó? Còn có quy củ nữa hay không?”

La Vương thị đã sớm đứng dậy cười nói với Liên Mạn Nhi: “Tiểu thư xin đừng nóng giận. Đó là bà tử làm việc trong ruộng, bình thường đã quen lỗ mãng rồi, không biết sao hôm nay lại chạy tới hậu viện này. Để nô tỳ ra ngoài đuổi bà ta đi, cam đoan bà ta không dám nữa ạ.” La Vương thị nói như vậy rồi định xoay người đi ra ngoài, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía La Tiểu Yến và hai con gà.

Sàn nhà trong này đều được lót gạch xanh, lau chùi bóng loáng sạch sẽ đó nha.

Trương thị chào hỏi La Tiểu Yến: “Vợ Nhị Lang, các cháu đến chơi là được rồi còn mang theo thứ này thứ kia làm gì. Chúng ta cũng không thể nào nhận của các cháu. Nào, lại ngồi cạnh thẩm đi, chúng ta nói chuyện.”

La Tiểu Yến nói: “Tứ thẩm, đây là chút lòng thành chúng cháu hiếu kính tứ thúc, tứ thẩm. Là một mảnh hiếu tâm của chúng cháu.”

La Vương thị đang đi ra ngoài nhưng vẫn thấy mấy con gà để trong phòng thật không thích hợp, liền quay lại nói với La Tiểu Yến: “Hay là…đưa mấy con gà này cho ta trước đi, ta mang ra ngoài sai người trong chừng cẩn thận cho.”

La Tiểu Yến đỏ mặt nhanh chóng giải thích: “Con… con chỉ muốn cho tứ thẩm nhìn xem thế nào thôi. Vậy cái này giao cho đại nương. Đợi lát nữa con qua phòng bếp giúp một tay. Tay nghề giết gà của con cũng được lắm.”

Hiển nhiên La Tiểu Yến cũng nghe được lời nói của bà tử ở ngoài sân, nên vội giải thích như vậy là muốn thổ lộ, nàng thật lòng thành ý hiếu kính Liên Thủ Tín và Trương thị đôi gà này, thậm chí nàng còn muốn đích thân làm thịt gà.

Trương thị nói: “Nhà các cháu nuôi hai con gà này cũng không dễ dàng gì. Trong nhà chúng ta cũng không thiếu những thứ này. Đôi gà này cháu vẫn là mang về đi, chúng ta không thể nhận.”

Liên Mạn Nhi vội vàng đưa mắt liếc La Vương thị. La Vương thị hiểu ý liền nhận đôi gà từ trong tay La Tiểu Yến rồi nhanh chóng đi ra ngoài. La Tiểu Yến hiện tại đã vô cùng lúng túng. Nhận hay không nhận đôi gà này để nói sau. Hiện tại thực sự không nên tiếp tục đề tài này.

“Nhị tẩu, mau ngồi xuống nói chuyện a.” Liên Mạn Nhi vừa nói vừa đi qua ôm lấy đứa nhỏ trong tay La Tiểu Yến: “Nhị Nữu Nữu, để cô cô xem có phải cháu béo lên không nào.”

Sắc mặt La Tiểu Yến lúc này mới hòa hoãn xuống, nàng đi tới ngồi khép nép bên cạnh Trương thị.

Liên Mạn Nhi ôm Nhị Nữu Nữu trêu đùa, Liên Chi Nhi cũng túm tụm lại chơi với Nhị Nữu Nữu.

So với lúc còn ở nhà cũ Liên gia, Nhị Nữu Nữu có vẻ mập ra không ít. Liên Mạn Nhi nhìn Nhị Nữu Nữu ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trên người còn mặc một bộ quần áo mới đỏ thẫm thì thập phần hài lòng. Xem ra xấp vải lần trước nàng đưa cho La Tiểu Yến, tối thiểu cũng có một ít được dùng cho Nhị Nữu Nữu.

Trương thị nhìn hai tỷ muội chơi đùa với Nhị Nữu Nữu cười nói: “Ôm lại đây cho mẹ nhìn một chút xem nào.”

Liên Mạn Nhi liền ôm Nhị Nữu Nữu tới cho Trương thị.

Trương thị ôm Nhị Nữu Nữu đánh giá cẩn thận trên dưới một phen, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn. Trương thị nói: “Đứa nhỏ này vẫn nên có mẹ chăm sóc thì tốt hơn. Cực khổ cho cháu rồi, vợ Nhị Lang.”

La Tiểu Yến nói: “Tứ thẩm, cháu thì có cái gì mà cực khổ. Trước khi thành thân cháu đã nói với Nhị Lang rồi. Cháu chắc chắn sẽ coi Nhị Nữu Nữu như con gái ruột mà đối xử, thậm chí so với con gái ruột còn tỉ mỉ yêu thương hơn. Cháu đây tuy là người thô tục, một chữ to cũng không biết, nhưng cháu biết nói chuyện thì phải giữ lời.”

Trương thị nhìn lướt qua ngực La Tiểu Yến nói: “Có đủ sữa không?”

La Tiểu Yến nói: “Dạ, vẫn đủ cho Nhị Nữu Nữu ăn. Nha đầu nhà cháu đã lớn có thể ăn cháo được rồi.”

La Tiểu Yến cũng có một đứa con gái lớn hơn Nhị Nữu Nữu vài tháng. Chính bởi vậy, La Tiểu Yến mới có sữa cho Nhị Nữu Nữu bú.

Trương thị nói: “Cũng đừng để hài tử nhà cháu chịu đói. Nếu sữa không đủ thì để hai đứa nhỏ ăn thêm chút cháo.”

“Không có chuyện gì đâu ạ. Nha đầu kia rất khỏe mạnh. Trước cần bồi bổ cho Nhị Nữu Nữu đã.” La Tiểu Yến khẽ liếc nhanh nhìn Trương thị một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, dường như là không thể tin được Trương thị có thể nói ra lời khiêm tốn thân thiết đến vậy.

Trương thị cũng không tiếp tục đề tài này mà chuyển sang hỏi thăm cuộc sống của Nhị Lang và La Tiểu Yến, mỗi ngày hai người làm gì?

La Tiểu Yến đáp: “Dạ. Cũng không có gì nhiều. Tổng cộng cũng không có bao nhiêu việc trong nhà. Mình cháu gần như là có thể gánh vác hết.”

“Một mình cháu có thể làm hết?” Trương thị giật mình nói. Theo Trương thị biết nhà La Tiểu Yến vốn có năm mẫu đất, chồng trước của La Tiểu Yến lại khai khẩn thêm chút đất hoang, đông một mảnh, tây một mảnh cũng thêm được bốn mẫu đất, lại thêm vườn rau xanh tổng cộng cũng gần mười mẫu, một nữ nhân sao có thể làm hết: “Cháu lại còn chăm sóc hai đứa nhỏ nữa.”

Nói đến làm việc, La Tiểu Yến tự tin hẳn lên: “Tứ thẩm. Cháu từ nhỏ đã quen làm lụng. Không phải nói khoác chứ cháu có khi làm việc so với nam nhân còn được việc hơn. Lúc cháu ra ruộng làm thì mẹ và em gái cháu giúp đỡ chăm sóc hài tử, lo việc trong nhà. Giúp đỡ gánh nước tưới tiêu thì đệ đệ cháu cũng có thể làm, đôi khi cha cháu khỏe mạnh cũng có thể giúp một tay. Nhiều thêm vài mẫu nữa cháu cũng có thể làm được.”

La Tiểu Yến có thể lo liệu hết chuyện trong nhà ngoài ruộng vậy Nhị Lang làm gì?

Câu chuyện rất tự nhiên tiếp diễn: “Chàng ấy hiện tại không kiếm được việc nào bên ngoài nên vẫn theo giúp cháu làm ruộng, nhưng việc này một mình cháu cũng có thể làm hết. Cháu…cháu và Nhị Lang đã thương lượng tìm việc khác cho chàng ấy làm.” La Tiểu Yến ôm Nhị Nữu Nữu về lại trong lòng, khẩn trương nói: “Nhị Lang tìm việc làm thêm bên ngoài mỗi tháng có thể kiếm thêm được vài đồng mua lương thực cho cha mẹ chồng bên kia, còn dư lại một chút chúng cháu cũng để lại từ từ tích góp…”

La Tiểu Yến hiện tại không chỉ lo vấn đề ấm no trong nhà. Muội muội La Tiểu Yến phải gả chồng, người nhà nghèo gả khuê nữ cũng không cần chú ý nhiều, cũng không tính là gánh nặng, nhưng đệ đệ La Tiểu Yến còn phải cưới vợ. Vợ chồng lão La gia đôi khi cũng phải mua thuốc, hơn nữa mỗi tháng lại phải cung cấp phụng dưỡng Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị. Chỉ dựa vào trồng trọt mấy mẫu ruộng kia quả thật không đủ.

“Chúng cháu cũng không muốn phiền toái tứ thúc, tứ thẩm nhưng thực sự khó kiếm việc làm. Chúng cháu cũng chẳng biết nhờ ai được. Chỉ có thể đến nhờ tứ thúc, tứ thẩm giúp cho chuyện này. Nhị Lang có sức lực rất khỏe, làm việc rất tốt, tứ thúc tứ thẩm cũng biết rõ, chàng ấy là người làm việc đàng hoàng không dùng mánh lới. Bất kể là việc gì. Chỉ cần đàng hoàng lương thiện kiếm ra tiền là được.”

La Tiểu Yến vừa nói vừa ôm Nhị Nữu Nữu quỳ xuống.

Trương thị vội nói: “Đừng. Cháu cái đứa nhỏ này, động một chút là quỳ. Cháu nhanh đứng lên có gì từ từ nói.”

Hạ nhân đều đã đuổi ra ngoài, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi liền đứng lên đỡ La Tiểu Yến dậy.

Liên Mạn Nhi nói: “Nhị tẩu, tẩu muốn Nhị Lang ca tìm việc làm cũng không cần gấp gáp vậy. Cũng sắp tới ngày thu hoạch rồi. Mùa thu hoạch không thể so với ngày thường, một mình tẩu dù có khỏe mạnh đến đâu cũng không thể gánh vác hết được.”

La Tiểu Yến nghe Liên Mạn Nhi nói vậy cho rằng Liên Mạn Nhi cự tuyệt giúp Nhị Lang tìm việc. Sắc mặt La Tiểu Yến khó mà che dấu chút thần sắc thất vọng, gương mặt phút chốc già đi rất nhiều.

La Tiểu Yến vô thức lặp lại một câu: “Tẩu có thể mà, sao mà không làm hết được. Tẩu còn đệ đệ cũng có thể giúp một tay. Như vậy cũng có thể xong hết được thôi.”

Liên Mạn Nhi nhìn nàng như vậy biết là La Tiểu Yến hiểu lầm ý mình vội nói: “Nhị tẩu, muội cũng không có ý gì khác. Tẩu muốn chúng ta giúp Nhị Lang ca tìm việc, chúng ta cũng chưa nói là không giúp đỡ. Đây là bọn muội đang lo lắng cho tẩu mà thôi.” Liên Mạn Nhi lại cười nói: “Muội thực sự khuyên tẩu đó, đừng quá tham công tiếc việc, đem thân thể phá hư. Đến lúc đó có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không có ý nghĩa.”