Trầm Cẩn muốn đi đương nhiên Liên Mạn Nhi sẽ tới đưa tiễn. Liên Mạn Nhi ngồi cùng Trầm Cẩn ở trên giường nhìn bọn nha đầu ra ra vào vào thu dọn những vật dụng cuối cùng.
“Tỷ thật không nỡ đi.” Trầm Cẩn nói với Liên Mạn Nhi, nét mặt Trầm Cẩn đủ cho thấy nàng thật không nỡ rời bỏ Niệm Viên này: “Giá như có thể ở lại lâu hơn mấy ngày nữa thì tốt biết mấy.”
Đối với chuyện này, Liên Mạn Nhi cũng không tìm ra được cách an ủi nào phù hợp để khuyên nhủ Trầm Cẩn. Trầm Cẩn ở Niệm Viên thật sự rất vui vẻ thoải mái nhưng nguyên nhân chính thực sự khiến Trầm Cẩn không rời bỏ được Niệm Viên là do nàng tràn ngập lo lắng đối với tương lai mờ mịt phía trước.
Mà chuyện này thì Liên Mạn Nhi không cách nào giúp đỡ được.
Trầm Cẩn sao có thể tiếp tục lưu lại Niệm Viên. Có thể ở lại nhiều thêm mấy ngày đã vượt quá khỏi kế hoạch ban đầu rồi. Đây là do Trầm Cẩn gửi thư về phủ thành cầu xin vất vả mới được. Hiện tại đã đến lúc nàng ấy phải đi, Trầm Cẩn phải trở về phủ thành chuẩn bị việc tiến cung.
Mà Trầm Cẩn đi lần này chỉ sợ cả đời không còn cơ hội trở lại. Trầm Cẩn cũng biết điều này nên thực sự không nỡ.
Ngay cả vài lời an ủi Liên Mạn Nhi cũng không thể nói với Trầm Cẩn, không thể nói sau này nàng ấy còn có cơ hội trở lại đây gì gì đó được, bởi nữ nhân gả vào trong thâm cung cơ hội có thể xuất cung không nhiều, chứ càng đừng nói chi tới chuyện rời xa kinh thành. Nếu như sau này Trầm Cẩn thật sự có thể quay lại Niệm Viên thì đó chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Mạn Nhi, muội theo tỷ ra sau vườn tản bộ một lát đi.” Trầm Cẩn đứng dậy khỏi giường cầm tay Liên Mạn Nhi nói.
“Được.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng cùng Trầm Cẩn đi ra ngoài.
Trầm Lục đã tới, đang nghỉ ngơi ở Thường Thanh Viên. Hắn chỉ cho người đến thu dọn đồ đạc giúp Trầm Cẩn, cũng không thúc giục Trầm Cẩn nhanh chóng, hiển nhiên là hiểu rõ tâm tình Trầm Cẩn, cố gắng tận dụng hết mọi khả năng trong phạm vi mình có thể để dung túng cho người muội muội này.
Liên Mạn Nhi cùng Trầm Cẩn rời khỏi Hà Hiên chậm rãi men theo đường đá xanh đi lại. Trầm Cẩn ngắm nhìn lại một lần nữa cảnh sắc Niệm Viên, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Niệm Viên tuy đẹp nhưng chắc chắn so với ngự hoa viên trong kinh thành không thể so sánh được. Trầm Cẩn cũng không phải không rõ sau này phú quý có thể nhìn thấy nhiều mỹ cảnh đặc sắc hơn. Nhưng nàng vẫn quyến luyến Niệm Viên, vẫn thấy cảnh sắc Niệm Viên trong mắt mình là đẹp nhất, không nỡ rời bỏ. Đây là nơi gắn bó với tuổi trẻ của nàng, nơi nàng được sống những ngày tháng không buồn không lo, những ngày tháng vô cùng đáng quý trọng. Trầm Cẩn biết, những ngày tháng như vậy sẽ không bao giờ còn nữa.
Liên Mạn Nhi phụng bồi Trầm Cẩn đi hết một đoạn. Cuối cùng Trầm Cẩn có chút mệt mỏi, hai người liền ngồi nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát gần đó.
”Tỷ đi rồi, không biết sau này còn có thể gặp lại mọi người không nữa.” Trầm Cẩn nói.
Liên Mạn Nhi tính toán một chút rồi gật đầu nói với Trầm Cẩn: “Chờ hết mùa thu muội theo ca ca đi phủ thành. Đến lúc đó có lẽ tỷ vẫn còn ở nhà, muội sẽ qua thăm tỷ.”
Sau khi thu hoạch vụ thu xong, vịt nhà Liên Mạn Nhi nuôi hẳn cũng đã đủ lớn rồi. Hơn nữa khi đó chính là thời điểm thích hợp ăn vịt nướng, Liên Mạn Nhi muốn đi phủ thành mở tửu lâu đệ nhất vịt nướng của nhà nàng.
“Tuyệt quá. Khi đó muội nhớ đến sớm một chút nha.” Trầm Cẩn tươi cười.
“Nhất định sẽ như vậy.” Liên Mạn Nhi nói. Mặc dù Trầm Cẩn đi kinh thành, sau này các nàng cũng không nhất định sẽ không có cơ hội gặp mặt. Chờ mọi chuyện trong nhà ổn định, Liên Mạn Nhi tính toán để Ngũ Lang hoặc Tiểu Thất đưa mình ra ngoài vừa đi chơi, vừa thăm thú một chút. nàng còn muốn mở chi nhánh tửu lâu vịt nướng ở kinh thành nữa.
“Mạn Nhi, muội còn có tính toán như vậy nữa sao!” Trầm Cẩn đối với ý nghĩ của Liên Mạn Nhi có chút giật mình cũng có chút hâm mộ.
“Đúng vậy a.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Ngũ tỷ, tỷ thấy đó, muội cũng không phải được nuôi dưỡng ở khuê phòng từ nhỏ, cũng không chịu nhiều quy củ trói buộc. Tỷ xem, muội ngay cả chân cũng không bó mà.”
Liên Mạn Nhi vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng đá đá ụ đá bên cạnh. Nàng cùng Trầm Cẩn quen thuộc, hai người không cần quá câu nệ lễ nghĩa.
“Nếu như trước đây trong nhà còn nghèo, muội cũng không có biện pháp. Nhưng hiện tại nhà muội đã có điều kiện làm được điều đó. Ca ca muội có thể chống đỡ môn hộ. Tiểu Thất đã trưởng thành. Bọn họ đưa muội ra ngoài đi thăm thú các nơi một chút là chuyện đơn giản.” Liên Mạn Nhi lại nói. Trước đây, khi nghe Ngũ Lang kể lại chuyện trên đường đi theo Lỗ tiên sinh ngao du, Liên Mạn Nhi đã có suy nghĩ này.
Liên Mạn Nhi nói cũng đều là sự thật, Trầm Cẩn không khỏi cười hỏi: “Muội tính toán như vậy cũng không sai nhưng muội không định lấy chồng sao?”
Bọn nha đầu đều bị đuổi đến bờ hồ chơi, hai tiểu cô nương các nàng nói chuyện cũng không cố kỵ.
Liên Mạn Nhi muốn nói sẽ không lấy chồng nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Bởi vì nói như vậy mặc dù thoải mái cởi mở nhưng cũng rất quái đản khác người, hơn nữa lại không có trách nhiệm. Ở cái niên đại này, một cô nương có lấy chồng hay không đã không phải chuyện riêng của người đó nữa rồi. Đó là chuyện của cả gia đình, thậm chí cả gia tộc, chuyện của xã hội.
“Đó… Tóm lại đó là chuyện của mấy năm sau. Thời gian này vẫn là của chính muội.” Liên Mạn Nhi nói.
“Mạn Nhi. Thực ra là muội chưa nghĩ tới chuyện này phải không?” Trầm Cẩn liền hỏi.
“Ừ. Muội vẫn chưa nghĩ tới. Đến lúc đó rồi tính sau.” Liên Mạn Nhi thoải mái nói. Liên Mạn Nhi thật không có tính tới chuyện cái gì mà lấy chồng hay không lấy chồng, càng không tính tới vì sau này phải lập gia đình mà hiện tại phải thế này thế kia. Về phần tình yêu, Liên Mạn Nhi cho đó là một xa xỉ phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Còn chuyện hôn nhân nàng cũng không có gì phải phiền não. Nàng sau này nhất định sẽ có đồ cưới hết sức phong phú, trong nhà đối với hôn sự của nàng cũng sẽ trưng cầu ý kiến, sẽ không tùy tiện định chung thân đại sự của nàng, cũng không dùng hôn sự của nàng leo lên mối quan hệ nào. Nàng còn có hai huynh đệ tiền độ vô lượng, tình cảm thân thiết.
Nàng hẳn là sẽ gả vào một môn hộ giàu có, yên phận một chút. Dòng dõi có thể cao hơn Ngô gia một chút nhưng cũng không muốn quá cao. Như vậy nàng có thể ứng phó với người nhà chồng, không cần lấy lòng ai, đời này an an ổn ổn trôi qua.
“Mạn Nhi, tỷ thật hâm mộ muội.” Trầm Cẩn tròn mắt nhìn Liên Mạn Nhi nói.
“Ngũ tỷ, muội có gì đáng để tỷ hâm mộ đâu. Ngược lại tỷ mới đáng để hâm mộ nha. Trong thiên hạ này có bao nhiêu người muốn được như tỷ, có khi chỉ cần được một phần mười của tỷ đã nằm mộng cũng cười toe toét.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Những thứ đó cũng không phải thứ tỷ muốn. Tỷ tình nguyện là muội.” Trầm Cẩn nói.
Thế nhân vĩnh viễn như vậy, thứ không chiếm được luôn là thứ tốt nhất. Bọn họ đều quên đi phải quý trọng thứ đang có trong tay. Nói như Trầm Cẩn, nàng ấy chỉ biết đến cuộc sống tự tại trong dự tính tương lai của Liên Mạn Nhi mà không biết tới cuộc sống trước kia của Liên Mạn Nhi thế nào.
Cuộc sống tương lai của Liên Mạn Nhi chính là kết quả cố gắng của quá khứ và hiện tại của nàng.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bỗng có giọng nói trầm ***c vang lên, Trầm Lục không biết đã xuất hiện ở ngọn núi giả bên cạnh từ lúc nào.
Liên Mạn Nhi cùng Trầm Cẩn quay lại thấy Trầm Lục đứng ở đó lấy làm kinh hãi. Hai người vội vàng đứng lên.
“Lục ca, sao ca lại tới đây?” Trầm Cẩn liền hỏi.
Trầm Lục từ bên ngoài đình đi vào, khoát tay để hai người ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi đối diện với hai người.
“Ta tùy tiện đi ra ngoài một chút thì gặp được các người.” Trầm Lục nói. Vừa nói Trầm Lục vừa sâu kín đảo mắt trên người Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi bị Trầm Lục nhìn không khỏi khó hiểu, cảm thấy ánh mắt Trầm Lục hàm chứa cảm xúc khác. Liên Mạn Nhi theo bản năng nhìn ra phía ngoài đình. Trầm Lục một mình một người đến đây, sao không có ai theo sau hầu hạ hắn. Trầm Lục từ đâu tới đây? Sao nàng không phát giác ra?
Những lời nàng cùng Trầm Cẩn tâm sự vừa rồi không bị Trầm Lục nghe thấy chứ? Nếu như Trầm Lục đi từ phía sau núi giả tới, vậy hắn có nghe thấy gì không. Nghĩ đến khả năng này, Liên Mạn Nhi có bình tĩnh hơn nữa cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Theo lời nói của Trầm Lục là hắn tùy tiện ra ngoài đi dạo thì ***ng phải các nàng đang nói chuyện, Liên Mạn Nhi tuyệt đối không tin. Trầm Lục nhất định là đặc biệt đến tìm Trầm Cẩn. Hắn biết Trầm Cẩn không nỡ rời đi nhưng cũng không cho người tới thúc giục mà hắn tự mình tới đây, hẳn là có ý định khuyên nhủ Trầm Cẩn.
“Lục ca, phải đi rồi sao?” Trầm Cẩn hỏi Trầm Lục.
“Không vội.” Trầm Lục nói.
Trầm Lục nói không vội nhưng trong lòng Trầm Cẩn hiểu rõ, dù không nỡ nhưng nàng cũng không thể trì hoãn vô thời hạn ở đây được.
“Lục ca, muội thu thập cũng gần xong rồi, có thể lập tức lên đường.” Trầm Cẩn đứng lên nói.
“Vậy cũng tốt.” Trầm Lục cũng đứng lên.
Liên Mạn Nhi đi cùng Trầm Cẩn, Trầm Lục ra khỏi đình nghỉ mát, đi về Hà Hiên. Dọc theo đường đi, ba người cũng không nói lời nào. Đến cửa Hà Hiên, Trầm Lục đứng lại.
“Ta đi đây.” Trầm Lục nói với Trầm Cẩn. Sau đó lại quay sang Liên Mạn Nhi nói: “Mạn Nhi, ngươi theo Cẩn Nhi đi.”
“Dạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
Nhìn Trầm Lục quay người đi, Liên Mạn Nhi mới cùng Trầm Cẩn vào Hà Hiên. Bọn nha đầu đã sớm thu thập đồ đạc thỏa đáng, đang chuyển từng rương từng rương đồ chất lên xe. Thiếu đi những vật bài biện nho nhỏ, bên trong Hà Hiên lộ vẻ trống vắng kỳ lạ.
Trầm Cẩn do dự, ngập ngừng bước từng bước ra khỏi Hà Hiên nhưng cũng không viện cớ làm trễ nãi.
Liên Mạn Nhi cùng Trầm Cẩn đi ra ngoài, theo sau là bọn nha đầu túm tụm theo đuôi. Vừa ra tới cửa Hà Hiên đã thấy Trầm Khiêm cùng Tiểu Thất bước nhanh tới. Trầm Khiêm là theo Trầm Cẩn cùng tới. Hôm nay Trầm Cẩn phải về phủ thành, Trầm Khiêm đương nhiên cũng phải theo về mặc dù hắn không hề muốn.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất nói các muội vài ngày tới cũng sẽ lên phủ thành?” Vừa đi về phía trước, Trầm Khiêm vừa nói chuyện với Liên Mạn Nhi đang đi bên cạnh: “Đã định thời gian chưa? Hay các muội đi sớm một chút đi, để Tiểu Thất có thể ở phủ thành học tập.”
Chuyện để Tiểu Thất đi học ở phủ thành, Liên Mạn Nhi cũng đã tính tới nhưng lo lắng Trương thị không nỡ xa Tiểu Thất.
“Cũng chưa xác định. Dù sao cũng chờ qua ngày mùa thu hoạch đã.” Liên Mạn Nhi đáp.
Trầm Khiêm thở dài tiếc nuối.
“Tiểu Cửu ca, đến lúc bọn đệ muốn đi, nhất định sẽ ở lại phủ thành nhiều thêm mấy ngày mà.” Tiểu Thất nói.
Trầm Khiêm vừa xụ mặt xuống ngay lập tức khóe miệng đã cong lên.
Mọi người đi ra phía trước, Trầm Lục đã sớm chờ ở ngoài. Trầm Cẩn bị vây quanh đỡ lên xe ngựa, chỉ còn Trầm Khiêm đang đứng nói chuyện cùng Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất.
Trầm Lục đi tới, trợn mắt nhìn Trầm Khiêm bảo hắn lên xe, rồi quay đầu sang nói với Liên Mạn Nhi: “Mấy hôm trước ta có gặp ca ca của các ngươi, hắn đang có bài thi nhỏ, nói thi xong sẽ trở về, dặn các ngươi không cần lo lắng.”
Nghe nói Ngũ Lang sắp trở về nhà, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều cao hứng.
“Đa tạ Lục gia.” Liên Mạn Nhi vội vén áo thi lễ nói cảm ơn Trầm Lục.
Trầm Lục liếc nhìn Liên Mạn Nhi một cái rồi dời ánh mắt sang Tiểu Thất. Trầm Lục giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất nói: “Lại cao lớn thêm không ít. Không tệ, không lâu sau có thể che chở tỷ tỷ ngươi đi du ngoạn các nơi được rồi.”
Liên Mạn Nhi nhất thời hóa đá.