Chương 676: Hương tro

Nếu Liên lão gia tử đã nói như vậy, những người khác ở nhà cũ tất nhiên không ai dám chủ động đi thỉnh lang trung cho Chu thị. Thẳng đến chạng vạng, Liên lão gia tử thấy Chu thị vẫn y nguyên như cũ, ông cũng đoán được lần này Chu thị đến nhà Liên Mạn Nhi không chiếm được lợi gì nên mới phải một mực không đổi như vậy.

Trước kia nếu gặp phải loại tình huống này, phải có người đi dỗ Chu thị. Hơn nữa còn là người có thể cho Chu thị chiếm tiện nghi mới là người dỗ bà hiệu quả nhất. Nhưng tình hình trước mắt, đáng ra đây chính là thời điểm nhân vật quan trọng bận rộn tận sức dỗ dành, sao bây giờ lại dễ dàng làm cho nhân gia cam chịu yếu thế như vậy?

Liên lão gia tử biết rõ tính tình Chu thị, trong lòng ông vừa trách cứ Chu thị không bớt lo, vừa khó tránh khỏi có chút lo lắng cho bà.

Rốt cục Liên lão gia tử vẫn phải hỏi tường tận Liên Lan Nhi và Tưởng thị chuyện các nàng tới nhà Liên Mạn Nhi.

“……Lão thái thái quỳ gối trước tứ thẩm…tứ thẩm và Mạn Nhi nói hôm qua đã phái người đi tìm tứ thúc và Ngũ Lang rồi, bảo chúng ta chờ thư báo về.” Tưởng thị đơn giản nói hai câu, lướt qua không đề cập tới nhiều tình tiết nhỏ.

Liên Lan Nhi ngồi ngơ ngác bên người Chu thị, không nói lời nào.

“Lại dùng chiêu thức cũ của bà, thật không để cho người ta bớt lo.” Liên lão gia tử thở dài nói: “Bà ta cứ như vậy đã trở về?”

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của Liên lão gia tử, ông đoán Chu thị lại dùng chiêu quỳ gối làm khó Trương thị, bức ép Trương thị đáp ứng giúp đỡ Liên Lan Nhi. Chẳng lẽ Chu thị vừa xuất chiêu đã thắng, làm sao lại ỉu xìu trở về như vậy?

“…..tứ thẩm nghĩ lại muốn mang thai em bé, nhưng hai năm qua chưa từng mang bầu, nói là bởi vì….thân thể bị tổn thương quá nặng, rồi nói đến chuyện đánh mất bào thai……nói báo mộng, nhập vào thân thể gì đó…..” Tưởng thị kín đáo nói.

“Nên! Nên!” Liên lão gia tử liền nhận định đây là Chu thị bị dọa.

Không giống với chuyện không có bệnh giả bộ bệnh, bị dọa sợ đúng là việc hệ trọng. Liên lão gia tử và Chu thị mặc dù bình thường thường xuyên cãi nhau, đánh nhau, miệng không buông tha người, từng chiêu từng chiêu đều đã sử dụng qua một lượt. Hai lão nhân từng tuổi này rồi, cần nhất chính là nâng đỡ lẫn nhau, con cháu dù có hiếu thuận nhiều hơn chăng nữa, rất nhiều chuyện cũng không thay thế được phu thê.

Liên lão gia tử thấy Chu thị lúc này an tĩnh, cơn tức cũng từ từ thối lui, liền nhớ lại Chu thị cũng có điểm tốt. Nói thí dụ như khi ông trúng gió, Chu thị thế nào tỉ mỉ hầu hạ ông. Lại ví dụ như khi Liên Thủ Tín và Trương thị đưa vải vóc tới, Chu thị lại thế nào chong đèn tỉ mỉ may quần áo liệm cho ông.

Cái bọc quần áo kia chỉ vừa may xong hai bộ xuân hạ, còn hơn phân nửa vẫn chưa may xong.

Liên lão gia tử mềm lòng, chợt nảy sinh ý niệm muốn mời lang trung cho Chu thị. Nhưng vừa nghĩ lại thôi cứ để người này chịu chút tội vậy. Còn hơn chuyện không bệnh giả bộ bệnh, thỉnh lang trung mua thuốc ngọt uống, chuyện này là vì hại tính mệnh con dâu và tôn nhi nên bị kinh sợ mà hóa bệnh, phải thỉnh lang trung, càng thêm không đáng coi trọng a.

Nhưng cũng may người nhà nông có phương thuốc dân gian chữa trị loại bệnh này. Trong đó được dùng thường nhất, người ta nói hữu hiệu nhất là uống nước tro hương. Đại đa số người nhà nông như Liên lão gia tử và Chu thị đều có đặt bàn thờ Phật nhỏ trong phòng, bên trên bàn thờ thờ cúng tượng phật, Chu thị thường xuyên thắp hương hết sức ân cần, lư hương nhỏ đã tràn đầy tro hương.

Liên lão gia tử sai Tưởng thị nấu nước, một chén nước cho vào nửa chén tro hương, hòa thành chén nước nồng đậm xám đen.

Liên lão gia tử trông chừng Hà thị và Tưởng thị mạnh mẽ ép buộc rót nước tro hương cho Chu thị.

Nước tro hương đương nhiên là khó nuốt. Chu thị bị cưỡng ép đổ nước tro lập tức kịch liệt ho khan, trên mặt bởi vì kích động cũng từ trắng chuyển hồng.

Nước tro này vậy mà thật sự có tác dụng. Chu thị cũng không nằm xuống nữa, chỉ là khoanh chân ngồi rũ mí mắt, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Liên lão gia tử đoán Chu thị bị nghẹn một bụng oán khí nhưng không phát tác được, nên muốn ngấm ngầm làm một trận cho vơi bớt, cũng liền không để trong lòng nữa.

Không ngờ Chu thị không ầm ĩ, hơn nữa đối với chuyện xảy ra ở nhà Liên Mạn Nhi cũng không tự mình đề cập tới, Liên Lan Nhi âm thầm thở dài một hơi. Vốn nàng vẫn luôn lo lắng nếu bà tỉ mỉ so đo, nàng ở bên này cũng khó ăn nói. Dù sao lúc ở nhà Liên Mạn Nhi, để lấy lòng Liên Mạn Nhi nàng rõ ràng đã ruồng bỏ Chu thị.

Liên Lan Nhi biết xưa nay Chu thị một điểm thua thiệt cũng không chịu nổi, lần này lại ăn thua thiệt lớn như vậy, lại không nói một lời. Liên Lan Nhi suy nghĩ một chút, nàng khẳng định Chu thị không mở miệng được, bởi vì ở nhà Liên Mạn Nhi bà đã đánh mất mặt, rơi xuống hạ phong. Nghĩ như vậy Liên Lan Nhi thở dài một hơi.

Nàng tuyệt đối không nghĩ đến, Chu thị ngậm miệng không nói, không phải bởi vì bà không muốn đề cập đến chuyện nàng ruồng bỏ bà kia, mà tất cả duyên cớ là do bà yêu thương nàng.

lúc này Liên Lan Nhi chỉ mong Liên Thủ Tín và Ngũ Lang trở về sớm một chút. Vì vậy nàng len lén đút mấy đồng tiền cho Lục Lang, để Lục Lang ra cửa thôn trông chừng, một khi Liên Thủ Tín hay Ngũ Lang trở về sẽ lập tức chạy về nói cho nàng biết.

Lại trôi qua một đêm không ngủ được. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng chưa có người nào trở về.

Liên Lan Nhi miễn cưỡng chịu đựng hai mắt đỏ bừng, điểm tâm đều ăn không trôi, quỳ gối trước mặt Liên lão gia tử khóc chết đi sống lại.Thút tha thút thít khóc, cũng có ý tứ kín đáo phê bình. Liên lão gia tử kinh nghi bất định nhưng ông cũng không hốt hoảng.

“Không phải khẳng định đã phái tất cả người ra ngoài rồi sao, bọn họ cũng không nói là đi chỗ nào nhất định, nên khó tìm là phải. Các người chưa từng đi xa nhà nên không hiểu xuất môn ở bên ngoài có bao nhiêu gian nan.” Liên lão gia tử nói với Liên Lan Nhi: “Con chớ suy nghĩ lung tung. Lão Tứ là dạng người gì, trong lòng cha sáng như gương. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó làm trễ nãi.”

Cái gọi là người có tên cây có bóng, đối với nhân phẩm và tính tình mấy đứa con cháu Liên lão gia tử vẫn luôn hiểu rõ.

“Cha, con cũng tin Lão Tứ và Ngũ Lang. Nhưng bây giờ đứng đầu trong nhà tứ phòng,con thấy thật ra Mạn Nhi và vợ Lão Tứ mới là đương gia.” Liên Lan Nhi liền nói.

“Đó cũng là người của lão Liên gia.” Liên lão gia tử tự nhiên nghe được Liên Lan Nhi nói bóng gió, ông chém đinh chặt sắt nói: “Muốn nói nhân phẩm, người ta từng người từng người một đều tốt hơn các ngươi.”

Liên Lan Nhi lập tức bị nghẹn sặc.

Liên lão gia tử cũng bất mãn Liên Lan Nhi, có điềuđối với khuê nữ đã lập gia đình, trở về nhà thì chính là khách, bất đắc dĩ không tốt thì trực tiếp răn dạy hai câu mà thôi. Phải biết rằng chính Liên Lan Nhi giựt giây mới làm cho Chu thị yêu cầu miên lăng may đồ liệm, làm cho dư luận xôn xao. Lần này, sở dĩ Liên lão gia tử và Chu thị đánh nhau cũng bởi Liên Lan Nhi ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

So với Chu thị trọng khuê nữ, trong mắt Liên lão gia tử càng thiên về nhi tử nhiều hơn. Liên Lan Nhi nói xấu mấy huynh đệ và em dâu trước mặt Chu thị. Vì vậy Chu thị mới nghe theo gây khó dễ nhi tử và con dâu. Nhưng những lời như vậy nếu nói cho Liên lão gia tử nghe, chỉ càng chọc Liên lão gia tử tức giận.

Bình thường Liên Lan Nhi cũng sẽ không phạm lỗi sai như vậy, nhưng hiện tại nàng thật sự rất sốt ruột, hoảng sợ.

Liên lão gia tử bên này, Liên Lan Nhi nói không được, nàng liền quay đầu lại muốn cầu khẩn Chu thị. Chỉ là bất kể nàng nói như thế nào, Chu thị cũng đều là rũ rượi rã rời như vậy.

Một ngày này trong mắt một số người trôi qua vô cùng chậm.

Đến giữa trưa hè, vẫn không có tin tức Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, khóe miệng Liên Lan Nhi đã chảy dài bọt hỏa.

“Cha” lần thứ hai Liên Lan Nhi quỳ gối dưới chân Liên lão gia tử: “…Con đã tận tâm tận lực rồi, cầu người đi qua kia nhìn một chút…”

Lúc này đây Liên Lan Nhi cũng không dám nói nửa câu không tốt.

Liên lão gia tử mang theo Liên Lan Nhi và Liên Kế Tổ đi tới trước cửa nhà Liên Mạn Nhi. Mấy người liền được mời vào ngay tức khắc. Bọn họ được mời đến tiền thính, Liên Mạn Nhi đã chờ sẵnởđó.

Trên giường đất bày một cái kháng bàn, mặt trên bày đủ loại giấy cùng bút mực, Liên Mạn Nhi an vị bên cạnh, tựa hồ đang xử lí sự vụ gì.

Thấy Liên lão gia tử dẫn người đi vào, Liên Mạn Nhi liền đứng lên vấn an Liên lão gia tử, thỉnh Liên lão gia tử ngồi xuống, rồi xoay người sai hạ nhân đem nước trà và điểm tâm lên.

Liên Lan Nhi không khỏi liếc mắt lén nhìn Liên Mạn Nhi. Hôm qua không có chiêu đãi như vậy, hơn nữa bữa nay Liên Mạn Nhi cũng không giống như hôm qua, nó cực kỳ cung kính Liên lão gia tử.

Mọi người vừa ngồi xuống, không đợi Liên lão gia tử nói, Liên Mạn Nhi đã mở miệng trước.

“Con vừa định đi nhà cũ xem ông bà nội, thuận tiện nói chút chuyện, không nghĩ tới người đã tới rồi.” Liên Mạn Nhi câu khóe miệng cười nói: “…cha con bị vướng chân bên kia…”

Nghe xong những lời này của Liên Mạn Nhi, mặt Liên Lan Nhi tựa như không còn chút máu, luôn cả Liên lão gia tử cũng hơi lộ vẻ xúc động.

“Là xảy ra chuyện gì?” Liên lão gia tử lập tức hỏi lại: “Đừng thấy ông ở nhà, ông cũng đã nghe người ta nói. Cha con đi chỗ kia có nhiều người tới từ Tây biên lắm. Những người đó và chúng ta không phải cùng một loại, đều là người man rợ a, động một chút là móc đao ra. Các con ở bên kia sáng lập nông trang, ông cũng thấy lo.”

Liên Mạn Nhi cười cười, chuyển mắt đánh giá trên người Liên lão gia tử và Liên Lan Nhi một chút. Nàng thấy hai người đều đổi sắc mặt. Nhưng một người là lo lắng Liên Thủ Tín chưa về, sẽ không ai cứu người nhà mình ra, chỉ sợ đã có lòng nghi ngờ nàng và Trương thị cố ý kéo dài.

Mà trong lòng Liên lão gia tử vẫn có con trai mình, lập tức nghĩ tới an nguy của Liên Thủ Tín.

“Không đến mức phải động tới đao kiếm, chỉ là có chút phiền phức. Cũng may có Trần chưởng quỹ theo. Lần này cha con xuất môn cũng sợ việc này nên mới mang nhiều người như vậy. Tin tức hôm nay truyền về nói cha con không có chuyện gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.” Liên lão gia tử nghe Liên Mạn Nhi giải thích như vậy liền thở dài một hơi. “Sau này a, nếu bên kia lại xảy ra chuyện cũng đừng để cha con đi nữa, cứ để cho thuộc hạ có khả năng như chưởng quỹ, quản sự đi làm là được.”

“Mẹ và chúng con đều đã ngăn cha lại nhưng cha vẫn không nghe. Cha nói không tự mình đi thì không yên lòng. Sau này chúng con nhất định sẽ khuyên nhủ, can ngăn cha nhiều hơn.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Đúng, nên làm như vậy!” Liên lão gia tử gật đầu, ha hả cười nói: “Cha con nhìn là người dễ nói chuyện, kỳ thực cũng có chút bướng bỉnh.”

Không thể không nói, Liên lão gia tử là người tương đối dễ hòa hợp. Bầu không khí hoà thuận vui vẻ như vậy nếu là Chu thị tuyệt không có khả năng.

Liên Lan Nhi thấy Liên lão gia tử và Liên Mạn Nhi chỉ lo nói chuyện Liên Thủ Tín, nàng bắt đầu nóng nảy. Mặc dù gấp gáp nhưng Liên Lan Nhi đã biết Liên Mạn Nhi lợi hại như thế nào, bởi vậy cũng không dám chen vào nói, chỉ là nhịn không được nháy mắt với Liên lão gia tử.

Đáng tiếc, Liên lão gia tử tựa hồ căn bản không thấy Liên Lan Nhi ra hiệu, một điểm phản ứng cũng không có.