Editor: Nora
Có thể nói, Trương thị nói lời này là lời khách khí. Cho dù Nhị Lang và La Tiểu Yến muốn ở lại ăn cơm cũng sẽ trở về nhà cũ của cha mẹ ăn, có lẽ nào lại sang ăn cơm trưa ở nhà chú thím.
Nhị Lang và La Tiểu Yến đều lắc đầu từ chối bảo là muốn trưa nay phải về đến La gia thôn bên kia. Hôm nay Nhị Lang sẽ dọn sang La gia nên phải về sớm để còn sắp xếp công việc.
“Vậy sau này lúc rảnh rỗi lại đến nhà thím.” Trương thị liền nói. Đây cũng là lời khách khí người nhà nông hay dùng khi nghênh tiếp đưa tiễn khách khứa.
Cả nhà đều ra ngoài tiễn Nhị Lang, La Tiểu Yến và La Tiểu Ưng. Liên Diệp Nhi kéo Liên Mạn Nhi qua một bên nhỏ giọng hỏi.
“Mạn Nhi tỷ, nhà tỷ đưa lễ, một hồi bọn họ qua nhà muội dập đầu, nhà muội có phải có nên đưa lễ vật gì không?”
“Việc này nhà muội không cần phải làm theo nhà tỷ đâu!” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nhìn Liên Diệp Nhi nói, “Nhà muội chắc cha mẹ muội đã có an bài. Đúng rồi, bên chỗ ông nội còn cha mẹ Nha Nhi nữa, có ai đưa lễ gì không?”
“Gì cũng không cho.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Nhà cũ Liên gia cho tới nay luôn có thói quen sẽ không cho tiền mừng tuổi bọn nhỏ, tân nương mới vào cửa dập đầu ra mắt cũng sẽ không cho gì cả.
Liên Mạn Nhi không biết phải nói gì nữa.
Nhị Lang, La Tiểu Yến muốn đi nhà Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi cũng từ biệt Liên Mạn Nhi dẫn mấy người Nhị Lang đi về nhà mình.
Sắp tới buổi trưa, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang từ bên ngoài trở về, Trương thị kể lại chuyện tình hai người Nhị Lang và La Tiểu Yến đến dập đầu ra mắt .
“. . .đệ đệ nàng lại dập đầu lạy ta ba cái, ai.” Trương thị nói cho Liên Thủ Tín nghe, “Ta thương lượng với Mạn Nhi, cho hai đứa hai xấp vải để làm lễ gặp mặt.”
“Lão gia tử bên kia có cho gì không?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Nghe nói là không có.” Trương thị liền nói.
“Vậy sao…” Liên Thủ Tín ậm ừ một tiếng.
“Dù sao chúng ta cũng là chủ hộ,bây giờ ở bên ngoài, hai đứa nó đi thật xa đến đây, ta lại thêm nổi danh là người có tiền của.”
Liên Mạn Nhi liền nói, “Hai xấp vải, không coi là nhiều, cũng không tính là ít, lại là đồ vật bình thường người ta hay sử dụng.”
“Đúng đó.” Ngũ Lang gật đầu nói.
Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang đều có suy nghĩ giống nhau. Điều kiện nhà các nàng bây giờ không còn giống như trước đây, thân phận và địa vị cũng đã có biến hóa. Mọi người đối với bọn họ có thêm nhiều kỳ vọng mới. Cuộc sống của cả nhà, nhất là nhân tình qua lại, càng phải suy tính thêm nhiều chuyện hơn.
Các nàng nguyên bản vốn không phải là người tính toán chi li, bây giờ tiêu xài gì cũng nên phóng khoáng hơn trước mới phải.
Đã đặt chân đến niên đại này thì phải thích ứng sao cho phù hợp với trào lưu tập tục văn hóa nơi đây. Nhà Liên Mạn Nhi bây giờ tiền bạc dư giả, trước mặt sau lưng, người mơ tưởng đến nhà nàng cũng không ít. Các nàng không thể mặc người khác ta cần ta cứ lấy, nhưng cũng không thể quá vắt cổ chày ra nước. Có người nghĩ muốn đến hưởng sái một ít, đôi khi ngươi cũng phải để cho người ta hưởng một ít.
Nhưng cho người nào hưởng, hưởng nhiều hưởng ít thế nào, quyền chủ động vẫn phải nắm giữ trong tay của mình. Loại chuyện này làm thế nào cũng phải chú ý mức độ, lại còn phải chú ý phương pháp thực hiện.
Hôm nay La Tiểu Yến đến đây, có nhà cũ làm gương phía trước, nhà Liên Mạn Nhi cũng có thể không cần đưa lễ lộc gì, nhưng các nàng lại cho, là do Liên Mạn Nhi đắn đo suy nghĩ từ nhiều khía cạnh mới đưa ra quyết định như vậy.
“Mạn Nhi, hôm nay muội nhìn thấy nàng rồi thì có suy nghĩ gì không?” Ngũ Lang thấp giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
“Nương cho Yến tẩu hai xấp vải, muội thấy nàng cũng thật cao hứng. Về phần nhân phẩm của nàng, có tâm tư gì khác hay không, hiện tại muội thấy kết luận vẫn còn quá sớm, để xem sau này thế nào hẵng nói.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền đáp. Những lời nói và việc làm ít ỏi của La Tiểu Yến hôm nay cũng rất thú vị, nhưng chỉ mới gặp lần đầu tiên, Liên Mạn Nhi cũng không muốn phán xét bản chất một người quá sớm.
Mặc dù nàng ấy có mơ tưởng lợi ích chút ít, chỉ cần không quá phận, vậy là tốt rồi. Nước quá trong ắt không có cá, Liên Mạn Nhi không có ý định áp đặt hình tượng cá nhân gương mẫu lên bất kì người nào.
“Ừ.” Ngũ Lang gật đầu, hắn hiểu ý tứ của Liên Mạn Nhi.
“La Tiểu Yến kia cùng tuổi với Nhị Lang sao? Sao ta thấy nàng có vẻ già hơn!” Trương thị đang nói chuyện với Liên Thủ Tín, “Nhắc tới dáng dấp, Nhị Lang cưới nàng có điểm thiệt thòi. Nhưng mà ta nghe nàng ấy nói chuyện cũng coi như là người thành thật. Hơn nữa là người mệnh khổ a! Ta còn giữ hai đứa lại ăn cơm, nhưng hai đứa không đồng ý, nói muốn buổi trưa này phải về đến La gia thôn.”
“Con trai của Liên gia, sau này lại ở La gia thôn…!” Trong giọng nói Liên Thủ Tín vô tình để lộ ra tâm tình phức tạp. Hắn nhìn lại đã gần tới buổi trưa, liền phái người đi nhà cũ thỉnh lão La thợ mộc tới dùng cơm.
“Nhân tiện nhìn xem bọn Nhị Lang đã đi chưa?!” Liên Thủ Tín phân phó quản sự Hàn Trung nói.
Rất nhanh Hàn Trung đã mời được lão La thợ mộc đến, lại phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm nước cho hắn. Sau này mỗi bữa cơm trưa hắn sẽ cùng ăn với quản sự Hàn Trung. Đãi ngộ này ở nhà Liên Mạn Nhi coi như là đã cao hơn rất nhiều so với đãi ngộ của hạ nhân rồi. Theo như lời Liên Thủ Tín nói, tiền công cho đủ lại thêm chiêu đãi thức ăn ngon, dù người ta là người có tay nghề cũng sẽ đáp lại phần tâm ý sảng khoái này mà làm việc càng thêm hòan mỹ, so với cái gì khác cũng hiệu quả hơn.
Hàn Trung đã tới bẩm báo lại chuyện Nhị Lang cho Liên Thủ Tín nghe. Nói là Nhị Lang và La Tiểu Yến đã đi rồi, nhà cũ bên kia cũng không giữ người lại dùng cơm. Nhị Lang chỉ mang đi quần áo tùy thân và một túi hành lý. Nhị Nữu Nữu đã được La Tiểu Yến ôm đi. Có người nói La Tiểu Yến ở nhà cũ đã bắt đầu cho Nhị Nữu Nữu uống sữa, sau đó lại dỗ Nhị Nữu Nữu ngủ.
“Ngươi thấy Lão gia tử bây giờ thế nào?” Liên Thủ Tín nghe xong cũng không nói gì, chỉ hỏi tình hình của Liên lão gia.
“Hôm nay Lão gia tử đã uống thuốc rồi ạ! Nhìn tinh thần cũng rất tốt! Ông ngồi ở bên ngoài nhìn lão La làm việc cả nửa ngày.” Hàn Trung liền nói.
Nhà có nam đinh, vốn nên thêm người vào cửa, nhưng bây giờ lại thiếu đi một người. Đối với cá tính của Liên lão gia, cho dù ông đã đồng ý chuyện này, nghĩ chuyện đã xong, nhưng trong lòng ông cũng sẽ không thoải mái. Chỉ là tính tình ông rất hướng nội, cho dù có buồn khổ cũng chỉ phiền muộn trong lòng.
“Được rồi, ta đã biết, ngươi đi ăn cơm cùng lão La đi.” Liên Thủ Tín liền hướng Hàn Trung phất tay nói.
Hàn Trung dạ một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Vịt nướng treo lò đã được mua về, cũng đã thu xếp ổn thỏa, củi thích hợp nướng cũng đã mua, chỉ là mấy ngày nay vừa vội vàng giải quyết chuyện làm quan tài cho Liên lão gia, rồi lại ầm ĩ chuyện thành thân của Nhị Lang và La Tiểu Yến, bởi vậy chuyện nướng thử vịt cũng lần lượt bị trì hoãn.
Hiện tại hai chuyện này đều đã tính toán xong, Liên Mạn Nhi liền thương lượng cùng Trương thị nên thử làm vịt quay.
Khi thử làm vịt quay, Liên Mạn Nhi chỉ đạo trên lý thuyết kiêm thêm phụ tá, Trương thị là đầu bếp chính, Liên Thủ Tín cũng đến làm phụ tá trợ giúp một tay. Bây giờ Trương thị làm theo cách thức giết vịt Liên Mạn Nhi nói đã tương đối thuận tay, sau khi đem vịt đã giết chết đến để cạnh chén cho chảy hết máu thì vặt sạch lông, ở vị trí dưới xương sườn của con vịt rạch một đường nhỏ lôi hết nội tạng bên trong ra, lại đem đi rửa sạch một lần nữa.
Tiếp theo nhất định phải đun thật sôi nước đường mạch nha để tạo màu sắc cho da vịt. Kế tiếp, đem vịt đã xơ chế tốt ra chỗ bóng râm thông gió để phơi. Vào mùa này, chỉ cần phơi hai đến ba canh giờ da vịt đã khô ráo có thể tiến hành quay vịt.
Trước khi đưa vịt vào lò phải phết thêm một lớp nước mạch nha, đánh lại một lần màu.
Cùng lúc đó phải đốt củi bên trong lò quay, chờ lò lên đến độ nóng nhất định có thể đem vịt treo vào bếp lò, tiến hành nướng.
Trong thời gian quay vịt, phải chú ý quan sát để kịp thời trở mình vịt. Từ lúc đưa vịt vào lò đến lúc nướng chín, cần thời gian khoảng chừng hai khắc. Chờ khi vịt quay tốt có thể từ bên trong lò lấy ra, sau đó căn cứ vào màu sắc bên trong lớp thịt vịt để phán đoán mức độ nướng chín. Nếu như bên trong vẫn còn hiện lên màu hồng chứng minh độ lửa chưa tới, tối đa chỉ mới chín bảy tám phần. Nếu như bên trong hiện ra màu trắng thì nói lên độ lửa đã vừa đủ, nếu như lộ ra màu trắng đậm đặc thì biểu thị đã quá lửa.
Sau khi lấy vịt ra khỏi lò phải lập tức quét một tầng dầu vừng để da vịt trở nên hấp dẫn hơn, vị cũng sẽ ngon hơn.
Liên Thủ Tín và Trương thị cẩn thận khống chế lửa, Liên Mạn Nhi thì đứng ở bên cạnh cẩn thận ghi chép lại.
Hôm nay lúc chạng vạng, sau khi mọi người bận rộn hơn nửa ngày rốt cục cũng cho ra lò con vịt nướng đầu tiên.
“Có phải hơi quá lửa không?!” Khi đem vịt nướng ra khỏi lò, xé mở tầng thịt bên trong để kiểm tra, phát hiện thấy màu sắc đã ngã sang màu trắng ***c, Trương thị nhớ kỹ Liên Mạn Nhi đã từng nói qua với nàng, màu sắc như thế này là biểu thị vịt nướng đã quá tay.
“Nhìn cũng tạm được.” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua con vịt rồi hạ xuống quyển sổ của mình thêm vài nét bút.” Lần đầu tiên như vậy chắc hẳn đã là không tệ. Lần sau lại bỏ ít củi hơn như vậy một chút, khống chế lửa như vậy chắc là sẽ được.”
Trương thị gật đầu, biểu thị nàng đã nhớ kỹ.
Ở phủ Liêu Đông này mọi người hay ăn món ăn chưng cách thủy, mọi món ăn đều có xu hướng làm cho chín nhừ. Kết quả này xuất phát từ thói quen làm việc thường ngày của Trương thị.
Sau khi vịt đã nướng xong lại phết thêm một lớp đầu vừng để tạo màu. Kế tiếp là một màn yêu cầu có kỹ thuật không kém, thái thịt vịt. Việc này sẽ do người có tay nghề dùng dao điêu luyện nhất Liên gia là Liên Thủ Tín phụ trách.
Sau khi quay vịt nướng thành công, ở vị trí lõm xuống phía trước con vịt nhanh tay thái xuống một tầng thịt ra đĩa, chỗ này là phiến thịt tốt nhất cũng là lớp thịt ăn ngon nhất. Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín nàng muốn mỗi miếng thịt đều dính với lớp da, hơn nữa còn phải thái thật mỏng. Không thể không nói, trù nghệ của Liên Thủ Tín rất có thiên phú, chỉ cần điều chỉnh vài lần, phiến thịt thái ra đã tương đối có hình có dạng.
Nhìn Liên Thủ Tín lên tay nghề, Trương thị bên kia sớm đã nhào bột xong rồi, dựa theo lời Liên Mạn Nhi nói mà bắt đầu nướng bánh lá sen trong lò. Trương thị vốn am hiểu làm bánh nướng áp chảo, nghe Liên Mạn Nhi nói yêu cầu, lập tức động tay, bánh lá sen nướng ra hầu như làm cho Liên Mạn Nhi không thể thốt ra lời nói không tốt nào.
Lúc này Liên Mạn Nhi cũng không nhàn rỗi, nàng đã đem tương ngọt trãi ra đĩa trước, lại hái thêm củ cải đỏ, dưa chuột, hành tây cắt thành hình dạng lớn nhỏ thích hợp trãi ra đĩa để trang trí.
Một đĩa thịt vịt lớn, một đĩa bánh lá sen, một đĩa tương ngọt, lại thêm một đĩa lớn rau củ, dưa chuột, lá hẹ làm thành một bàn cơm tối thịnh soạn. Mời Lỗ tiên sinh ngồi ở ghế trên, trước tiên Liên Mạn Nhi mở ra một cái bánh lá sen, quét tương ngọt lên, đặt lên trên hai miếng thịt vịt, thêm chút củ cải, dưa chuột, lá hẹ rồi cuốn lại đưa cho Lỗ tiên sinh.
“Mời tiên sinh nếm thử ạ!.” Liên Mạn Nhi nói.
Trong nhà có mỹ thực, tự nhiên trước tiên phải dâng lên Lỗ tiên sinh ăn thử. Hơn nữa, Lỗ tiên sinh kiến thức rộng rãi, là một nhà ẩm thực, ý kiến của ông hết sức quan trọng.
Rốt cục Lỗ tiên sinh cầm cuốn bánh lá sen, chậm rãi nhấm nháp. Người một nhà đều nhìn Lỗ tiên sinh, Liên Mạn Nhi càng hận không thể đem mọi biểu tình biến hóa của Lỗ tiên sinh đều thu vào tầm mắt.
Nhìn biểu tình Lỗ tiên sinh chuyển từ kinh ngạc sang khoan khái rồi lại hưởng thụ, cuối cùng cũng ăn xong một cuốn bánh lá sen, Lỗ tiên sinh nặng nề thở dài một hơi.