Chương 639: Giang Sơn Dễ Đổi Bản Tính Khó Rời

Edit: Quỳnh Mai

Beta: Tiểu Tuyền

Từ lúc làm lễ đập đáy nồi cho Liên Thủ Lễ lúc chuyển nhàvề sau, cũng không biết Chu thị thật sự thương tâm hay bị làm sao, lại rất là yên tĩnh trong một thời gian dài. Cái này gọi là yên tĩnh trước sóng gió, chỉ là thời điểm người một nhà Liên Mạn Nhiđi qua thăm bà cùng Liên lão gia tử hàng tháng, bà từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt hung hăng liếc nhìn Liên Thủ Tín

Đây tuyệt đối là một loại lẽ thẳng khí hùng, cho mình có quyền đương nhiên khiển trách người khác bằng ánh mắt. Dưới loại tình huống này, phàm là người có tinh thần yếu ớt một chút , sẽ chịu không được, thậm chí sẽ xảy ra một loại ảo giác, cảm giác mình thật làm chuyện gì tội ác tày trời, ngỗ nghịchbất hiếu..

Liên Thủ Tín trongquá khứ tuyệt đối chịu không được loại ánh mắt này. Cũng may hôm nay hắn coi như đã trưởng thành lên, trong lòng biết phân biệt đúng sai, không dễ dàng bị nhìn như vậy liền sợ hãi. Mặc dù đối phương là Chu thị.

Nhưng dù vậy, mỗi lần Chu thị nhìn bằng ánh mắt như thế , Liên Thủ Tín không phải là không cảm thấy khó chịu. Mỗi lần từ nhà cũ trở lại, hắn nhất định sẽ thở ra một hơi thật dài, cũng may vợ con tận tình chu đáo, thường thường cố ý mở đầu nói những chuyện khác đem câu chuyện rẽ sang hướng khác. Ngũ Lang không có ở nhà, nên bên ngoài có rất nhiều chuyện cũng là Liên Thủ Tín đích thân xử lý, hắn quả thật không có rảnh rỗi nhiều thời gian để cảm thấy đau buồn.

Hôm nay, người tới truyền lời là Tứ Lang. Tứ Lang nói chuyện rất rõ ràng, là Chu thị sai hắn tới gọi Liên Thủ Tín đi nhà cũ có việc.

Nghe nói Chu thị gọi về, nhất thời sắc mặt của Liên Thủ Tín có chút khó coi.

Đừng xem hắn là một Đại lão gia, trong nhà có vợ có con, bên ngoài được người ta tôn kính, nhưng khi nhìn thấy Chu thị, hắn quả thật cảm thấy sợ hãi.

Liên Thủ Tín vội hỏi Tứ Lang, có biết Chu thị gọi hắn đến là chuyện gì hay không?

Tứ Lang lắc đầu nói không biết.

“Bà nội gọi Tứ thúc có chuyện gì, làm sao có thể nói với cháu?” Tứ Lang ở trong nhà Liên Mạn Nhi không dám làm gì càn rỡ, nhưng cho dù hắn cúi đầu nói chuyện, giọng nói kia cũng có chút chua chát, còn có một chút cà lơ phất phơ.

“Cháu trở về trước đi, ta đang có chút việc, xong xuôi liền đi qua.” Liên Thủ Tín nói với Tứ Lang như vậy, sau đó liền đuổi hắn đi về trước, còn mình vội vàng đi đến hậu viện , cùng Trương thị, còn có mấy người hài tử Liên Mạn Nhi thương lượng.

“Có thể có chuyện gì đây?” Liên Thủ Tín lầm bầm lầu bầu.

Nếu như có thể đoán ra Chu thị gọi hắn qua gặp mặt là nói chuyện gì, thì trong lòng hắn cũng có chút chuẩn bị.

Liên Chi Nhi liền nói: “Hôm qua, không phải là cô cả mới trở về sao?”

Liên Thủ Tín liền cau mày nói: “Là nàng ở trước mặt bà nội các con nói cái gì rồi?”

Trương thị liền gật đầu nói: “Đoán chừng là có chút quan hệ tới nàng.”

Liên Thủ Tín liền vò đầu bứt tóc.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy thế, trong lòng rất bất đắc dĩ. Chu thị vĩnh viễn là nhược điểm của Liên Thủ Tín, dù vô luận các nàng có cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể một mực làm yếu đi ảnh hưởng của Chu thị đối với Liên Thủ Tín thôi, nhưng lại không thể nào hoàn toàn đem loại ảnh hưởng này thanh trừ. Không có biện pháp, ai bảo Liên Thủ Tín là con trai Chu thị rứt ruột sinh ra, còn một mực lớn lên ở bên cạnh Chu thị kia.

Hoàn cảnh sống chung với Cha mẹ đối với một người trưởng thành mà nói có ảnh hưởng thật lớn, ở bên cạnh một người, bất luận nông sâu ra sao cũng sẽ lưu lại ấn ký của người đó trong nhận thức của bản thân.

“Còn có thể có chuyện gì, chính là ai đó bỗng nhiên muốn mắng người chứ sao?” Liên Thủ Tín quay người một cái, sau đó liền dậm chân đứng lên, “Bất kể mẹ có chuyện gì nói, muốn mắng thì mắng một tiếng ta cũng không kêu.”

Lúc Liên Thủ Tín ra khỏi cửa đi nhà cũ gặp Chu thị, mang một bộ dạng đập nồi đắm thuyền.

Liên Mạn Nhi thấp giọng trêu chọc: “. . Gió thổi sông dịch hàn lạnh ghê. . . . . .”

“. . . Tráng sĩ một đi không trở lại . . . . .” Tiểu Thất thấp giọng đọc câu tiếp theo.

Tỷ đệ cùng nhau trao đổi ánh mắt, liền hé miệng cười rộ lên không có chút đồng tình nào.

“Ta đi thật đây? !” Liên Thủ Tín đi tới cửa, liền quay đầu lại nói, còn cố ý hai mắt nhìn chằm chằm tiểu Thất “Tiểu Thất, con không tiễn đưa cha hay sao?”

Mỗi lần Liên Thủ Tín yếu thế cần trợ giúp, đều đi tìm tiểu Thất.

Trương thị cười khẽ một tiếng sau đó lắc đầu than thở.

Liên Mạn Nhi liền nói: “Mẹ, không phải ngày mai chúng ta phải đi nhà cũ hay sao, vậy dứt khoát bây giờ tất cả đều đi đi, lần này chúng ta theo cha cùng đi, nếu không không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa?”

Chu thị đối với một nhà của LiênThủ Tín, từ trước đến giờ đều phân biệt đối xử. Chỉ có Liên Thủ Tín là con trai bà, còn Trương thị và mấy hài tử Liên Mạn Nhi này là đều là người ngoài. Thời điểm ban đầu không có ở riêng, Chu thị hay hướng cái này mà nói, nói cách khác Liên Thủ Tín ăn ở, tiêu dùng so sánh với vợ con trong nhà thì hơi bị ưu đãi hơn.

Mà bây giờ, Chu thị ngay mặt muốn mắng cũng là mắng Liên Thủ Tín, không có đi mắng Trương thị hay mấy hài tử Liên Mạn Nhi. Về phần sau lưng bà làm như thế nào thì mấy người Liên Mạn Nhi dứt khoát không đi quan tâm.

Chu thị làm như vậy có lý do rất chính đáng. Đó là, “Bà lớn nhất” , Liên Thủ Tín là do bà sinh ra, vất vả nuôi nấng, nhưng Trương thị và mấy người hài tử thì không phải, đều là người ngoài với bà. Dùng lời nói của Chu thị mà nói, thì Liên Thủ Tín vĩnh viễn đều thiếu nợ nàng.

Hôm nay gia cảnh nhà Liên Mạn Nhi đã khác, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ lang và tiểu Thất cũng không phải là Chu thị có thể muốn mắng là mắng, Liên Chi Nhi thì sắp xuất giá cho nên sẽ sớm không còn là người Liên gia, vì vậy, nếu có Trương thị cùng mấy người hài tử ở chung một chỗ, mặc dù Chu thị muốn mắng Liên Thủ Tín, cũng sẽ phải thu liễm chút ít.

Liên Mạn Nhi nói ra muốn cùng đi, đó là muốn giúp đỡ cho Liên Thủ Tín, Trương thị tự nhiên sẽ không có gì dị nghị.

Trương thị liền nói: “Vậy có gì mà không được, cùng nhau đi chứ sao.”

Có Vợ con cùng đi chung, Liên Thủ Tín chính là người vui mừng nhất.

Mọi người liền nhanh tay thu dọn, Liên Mạn Nhi dùng hộp đựng thức ăn ngon mềm cùng chút ít điểm tâm, liền hướng nhà cũ đi. Trương Thái Vân không muốn một người ở nhà, nên cũng đi theo .

Đi vào cửa thôn, xa xa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Chu thị. “Đây không biết là mắng người nào?” Trương thị liền nhỏ giọng nói.

Liên Thủ Tín cau mày đáp: “Ai biết đâu.”

Thỉnh thoảng có vài người đứng ở cửa thôn, nhìn thấy một nhà Liên Thủ Tín đi tới, liền bận rộn chào hỏi.

“Đi thăm lão gia tử, cùng lão thái thái sao?”

“Đúng vậy a”

“Lão gia tử hiện tại rất ít khi ra cửa, ngày đó xa xa nhìn thấy, thân thể còn rất cường tráng , sống đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Lão thái thái càng không cần phải nói, cái giọng này trung khí mười phần nên không có gì phải bận tâm cả.”.

Đây là người nói chuyện lạnh nổi danh trong thôn

Nói chuyện lạnh, là tiếng nói địa phương của người nông dân sinh sống ở Tam Thập Lý Doanh Tử, là từ để hình dung một người nói chuyện trực tiếp, đánh trúng chỗ yếu hại, dĩ nhiên nói như vậy, đại đa số lời nói ra cũng không mấy xuôi tai.

Đi tới cửa đại môn nhà cũ, Liên Thủ Tín đẩy cửa bước vào, người một nhà cũng đều đi vào theo.

Cũng giống như những viện hoa màu khác, mùa này, trong viện nhà cũ nơi nơi đều xanh ngắt, ở giữa chỉ có một cái đường đi hẹp hẹp tiêu sái, hai bên trồng đủ các loại hoa màu, rau dưa và trái cây. Bên cạnh đó là chuồng heo, bên trong còn đang nuôi ba đầu heo. Heo đã lớn choai choai, nghe thấy tiếng người đến gần, liền thi nhau chạy đến trước cửa chuồng kêu la ụt ịt ngước cổ mong đợi đòi cho ăn

Bên kia chuồng heo, còn lại ít khoảng trống là nơi để một chút vật lẫn lộn, trong đó bắt mắt nhất chính là cái cối xay đá.

Từ lúc Cổ thị chết, Liên lão gia tử đã phát mệnh lệnh, đem cái cối xay đá kia hủy đi, con cháu trong nhà Liên gia ai cũng không cần dùng đến nó để xay nữa.

Liên Nha Nhi ôm nhị Nữu Nữu đang đứng ở trước cửa Đông sương phòng, bên cạnh còn có Hà thị, mà Chu thị đang đứng ở trên bậc thềm cao ngoài cửa phòng, một tay vịn khung cửa, một tay chỉ vào hai người Hà thị cùng Liên Nha Nhi mà mắng chửi.

Chu thị mắng chửi người ngôn ngữ đa dạng chồng chất, bất quá thời điểm mắng con dâu, cùng cháu gái, nhiều nhất cũng chỉ là vài câu đại loại như “Lòng dạ hiểm độc, nát xuống nước, ăn gì gì cũng không đủ, làm gì gì cũng không được. . . . . .”.

Liên Thủ Tín mang theo Trương thị cùng mấy hài tử đi vào trong viện, Chu thị đầu cũng không thèm ngẩng, mắng càng thêm hăng say. Bất quá mắng chửi từ ngữ trong đó xuất hiện chút biến hóa.

“. . . chân ngoài dài hơn chân trong, chỉ nghĩ muốn mang tiền nhà đi cho người ngoài, nuôi sống các ngươi làm gì? Ngươi còn nhớ rõ ngươi họ gì không, ngươi còn nhớ rõ cha ngươi là ai không, có khả năng ngươi ra khỏi cái nhà này, quản ngươi gọi kia họ Trương hay họ Lý làm cha đi… Ngươi đừng mang họ Liên, đừng nhận thức chúng ta này làm cha làm mẹ ngươi nữa, vậy ngươi vui lòng đi theo người nào ngươi liền đi theo người đó. Ngươi không phải là nhìn không được chúng ta ư, vậy ngươi đi a, chân ngoài dài hơn chân trong, thật đẹp mặt. . . . . .”

Chu thị vừa mắng , vừa giơ lên một cái tay tát vào mặt của mình.

Cái động tác này người bình thường thấy hổ thẹn mới làm, nhưng Chu thị lại như vậy giơ tay lên nhẹ nhàng rơi xuống, rõ ràng người hổ thẹn chính là người khác.

Từ ngữ mắng chửi người của bà so với mới lúc vừa vào cửa đã khác đi hoàn toàn, không phải là đang chửi Hà thị hoặc là Liên Nha Nhi, mà là đang mắng mấy người đang đi vào tới cửa này.

“Lần nào cũng đều như vậy.” Trương thị đi ở bên cạnh Liên Thủ tín, cước bộ hơi chậm lại, thấp giọng nói. Mỗi lần tới đến của nhà cũ, nghênh đón các nàng luôn là từ ngữ mắng chửi của Chu thị.

Chu thị không dám ở ngay mặt mắng đám người Trương thị, Liên Mạn Nhi, mỗi lần làm như vậy là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

“Bà nội muôi đang mắng người nào kia?” Trương Thái Vân từ trong tiếng mắng chói tai của Chu thị tìm ra kẽ hở, liền cao giọng hỏi. Tính tình nàng giống Trương Vương thị, cực kỳ lợi hại, trong đôi mắt nàng không dung nổi một hạt cát.

“Thái Vân tỷ, tỷ nhìn còn không hiểu sao.” Liên Mạn Nhi lập tức tiếp đón lời nói, ánh mắt liền nhìn hướng trên người Hà thị và Liên Nha Nhi, “Bà nội đang mắng Nhị bá mẫu, còn có Nha Nhi, hẳn là không có chuyện gì liên quan đến Nhị Nữu Nữu, Nhị Nữu Nữu vẫn còn là tiểu hài tử phải ôm trong ngực kia.”

“Nhị bá mẫu, Nha Nhi, hai ngươi làm sao, làm sai chuyện gì, chọc cho bà nội tức giận lớn như vậy?” Người một nhà đi tới trước cửa phòng, Liên Mạn Nhi liền quay qua hỏi Hà thị và Liên Nha Nhi.

“. . . là do ta không trông chừng cẩn thận để gà chạy vào trong vườn. . . . . .” Liên Nha Nhi liền nhút nhát đáp.

Chu thị buổi sáng nhổ cỏ để trồng lên mấy cây dưa ương, giao cho Liên Nha Nhi trông coi, không làm cho gà đi vào trong vườn, kết quả nhân lúc Liên Nha Nhi không có nhìn thấy, liền có con gà chạy vào trong vườn, nhưng vẫn không có phá hoại dưa ương kia thì đã bị phát hiện, sau đó bị đuổi ra.

Một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy, đã khiến Chu thị có thể không ngừng nghỉ mắng chửi người cả nửa canh giờ. Người không biết , còn tưởng rằng là xảy ra chuyện gì mang tội ác tày trời kia.

“Là chuyện này a, nếu chỉ có như vậy thôi cũng đáng bị mắng.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Bà nội, bà mắng rất đúng.”

Liên Mạn Nhi đi ra phía trước, cười nhẹ nhàng nhìn Chu thị nói.

“Nhưng mà sau này mắng người cũng phải lựa lời mà mắng. Nhị bá mẫu và Nha Nhi dù có làm sai chuyện gì, thì bà nội liền mắng chuyện đó, mọi người nghe được sẽ nói bà nội mắng rất phải. Nhưng bà nội không nên động một chút liền nói Nha Nhi không phải người nhà họ Liên, còn bảo nàng đi kêu người họ Trương họ Lý làm cha, bà nội làm thế là ý gì a, để cho hàng xóm nghe sẽ nghĩ thế nào?”

Tiếp theo Liên Mạn Nhi vừa cười ha hả vừa nói: ” Hài tử nhà mình, đáng đánh nên đánh, thì không có gì để nói. Nhưng cốt nhục tình thâm, không có chuyện gì mà nói những lời kia, người xung quanh biết, liền nói lão thái thái tâm nhãn tốt nhất, mềm nhất, nhưng vạn nhất người ta không biết mà nghe thấy được, sẽ nghĩ về lão thái thái như thế nào a. Bà nội đã lớn tuổi như vậy, ý tốt, thiện tâm như vậy, mà để cho bọn họ sau lưng nghi ngờ nói bậy, bà nội. . . . . chúng ta sẽ bị nói nhiều lời không dễ nghe a.”

Mặt Chu thị thoáng cái liền cứng lại.