Chương 626: Nguồn gốc của tai họa

Gần trưa, trong Niệm viên cảnh sắc tươi đẹp, gió thổi hiu hiu. Thế nhưng trong Thường Thanh viên mây đen mịt mù, cả viện tựa như bị một luồng khí lạnh bao phủ, trong viện những người hầu, nha đầu, bà tử và sai vặt, ai nấy đều nín thở im như thóc. Một vài người vội vàng đi tới đi lui nhưng không phát ra tiếng động, dường như sợ chỉ cần dưới chân phát ra tiếng một tí thôi, làm kinh động tới cái gì thì sẽ có tai họa xảy ra.

Đối với mọi người ở trong Thường Thanh viên mà nói, đây quả thực là tai bay vạ gió. Hai ngày nay, Lục gia của bọn họ khó có được những lúc tâm trạng tốt. Tâm trạng của chủ nhân tốt, hạ nhân bọn họ làm việc sẽ thoải mái hơn. Nhưng ai mà ngờ, Lục gia đi ra ngoài không đến một canh giờ, lúc trở về đã khác rồi.

Người hầu trong viện của Lục gia đều biết, Lục gia của bọn họ tính tình cũng không được tốt lắm. Nhưng mà như hôm nay tình hình nghiêm trọng như vậy, cũng rất ít thấy.

Lục gia nổi giận, e rằng không phải chỉ một vài người chịu khổ da thịt là chuyện có thể kết thúc. Vì vậy, người trong Thường Thanh viên nơm nớp lo sợ, sợ bản thân bị liên lụy vào. Đồng thời, trong lòng của bọn họ cũng âm thầm suy đoán.

Thải Tú bị Lục gia đem vào trong thẩm vấn, sẽ ra sao?

Đúng vậy, mặc dù có một số người còn không biết rõ chuyện nhưng mọi người đều biết một chút. Đó chính là, Thải Tú phạm vào kiêng kỵ, sai lầm rất lớn, mà chuyện này không phải chỉ một mình Thải Tú còn dính líu đến người khác nữa.

Thải Tú bị Lục gia đem vào phòng đích thân thẩm vấn, mà mấy người khác, không có tư cách được Lục gia thẩm vấn thì ở bên cạnh viện do thân tín của Lục gia thẩm vấn.

Dưới mái hiên phòng chính của Thường Thanh viên, hai bà tử lắng tai nghe động tĩnh bên trong, lại trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Thải Tú là một trong số đại nha đầu hiếm hoi bên cạnh Lục gia, hơn nữa còn có dung mạo xinh đẹp hàng đầu. Bọn hạ nhân bên trong Trầm phủ, thường lén lút bàn tán, cho là Thải Tú sớm muộn gì cũng trở thành người trong phòng của Lục gia. Người trong phòng này, đương nhiên không phải chỉ là đại nha đầu hầu hạ đơn thuần, mà là chỉ nha đầu thông phòng của Lục gia.

Cũng chính vì lẽ đó mà trong Trầm phủ địa vị của Thải Tú có chút khác biệt, bình thường chủ tử nhìn thấy nàng ta, đều khách khí mấy phần, càng đừng nói đến hạ nhân trong phủ. Cho dù cùng là người hầu bên cạnh Lục gia, cũng có không ít người phải nhìn sắc mặt của Thải Tú, tìm cách nịnh nọt nàng ta.

Hôm nay Thải Tú phạm phải sai lầm, không biết Lục gia của bọn họ có thương hoa tiếc ngọc không.

Vì thân phận như vậy của Thải Tú mà mọi người trong Thường Thanh viên càng thêm chú ý động tĩnh trong phòng chính. Đối với bọn họ, Thải Tú là lên hay xuống, là một bước lên trời hay một chân xuống địa ngục, chính là vào ngày hôm nay.

Thường Thanh viên, trong phòng chính, vì còn chưa tới mùa hè nên trong phòng không đặt bồn băng. Dù vậy bên trong phòng vẫn tràn đầy khí lạnh, còn lạnh hơn so với đặt bồn băng.

Mà nơi phát ra khí lạnh, chính là Trầm Lục ngồi ngay ngắn ở trên kia.

“ … Mấy người bị ngươi mua chuộc, đang được thẩm vấn ở ngoài kia. Ta đã rõ ràng mọi chuyện, không cần ngươi phải nói với ta. Ta chỉ hỏi ngươi, tại sao? ” Trầm Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, lạnh lùng nhìn Thải Tú hỏi.

Thải Tú quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch. Trước mặt nàng là mảnh vải lụa, chính là mảnh mà Liên Mạn Nhi kéo được trên người nàng. Đương nhiên, bây giờ nàng đã thay bộ quần áo khác mà cũng đã sớm nghĩ sẵn lý do.

Nhưng, lời của Trầm Lục, làm cho mọi lý do của nàng đều không thể nói ra. Ở bên cạnh Trầm Lục hầu hạ lâu như vậy, nàng hiểu tính của Trầm Lục. Lúc này mà nàng nói dối với hắn, thì sẽ càng làm hắn giận hơn.

Chuyện cho đến bây giờ, nàng đã không thể biện giải. Chuyện xảy ra đã vượt ngoài dự liệu của nàng.

Nàng đã muốn đối phó với Liên Mạn Nhi từ lâu nhưng chuyện hôm nay, là do nhất thời nảy ra ý định này. Mặc dù nàng chỉ phụ trách việc xiêm y của Trầm Lục nhưng do có tư tâm, nên đối với hành tung của Trầm Lục nàng chú ý hơn so với bất cứ ai. Biết Trầm Lục đi thư phòng ở núi giả, nàng cũng lặng lẽ đi theo, lúc đó trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Trầm Lục mà không hề nghĩ gì đến Liên Mạn Nhi.

Nấp ở một bên khá lâu, nàng vẫn không thể lấy can đảm vào trong thư phòng gặp Trầm lục. Người hầu bên cạnh Trầm Lục được phân công rất rõ ràng, nàng biết, dù cho là nàng nhưng vô duyên vô cớ đi vào thư phòng gặp Trầm Lục, sợ cũng là … , nàng sợ không có kết quả tốt, cho nên không dám đi vào, nên nghĩ hay cứ như vậy trông chừng cho Trầm Lục, cũng là có thể gần Trầm Lục hơn.

Trầm Lục dắt người đi rồi, vì biết bọn họ sẽ đi ra ngoài, cho nên Thải Tú không đi theo. Nhìn xung quanh không có người, nàng liền từ chỗ nấp đi ra, đi đến cửa thư phòng.

Nhìn thấy cửa thư phòng núi giả không có khóa, nàng không hề có ý định muốn vào trong. Trầm Lục không có trong phòng, nàng đi vào làm gì? Nàng chỉ là bỗng dưng nghĩ đến Liên Mạn Nhi.

Đây không phải là cơ hội tốt để hại Liên Mạn Nhi sao! Hơn nữa, nếu bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

Liên Mạn Nhi là khách, sẽ không ở lại.

Ở Niệm viên, nàng có rất ít cơ hội có thể hại Liên Mạn Nhi. Hơn nữa, Trầm Lục sẽ không ở Niệm viên lâu, chờ hắn đem chuyện ở đây sắp xếp thỏa đáng thì sẽ rời đi. Lúc đó, nàng cũng sẽ đi theo.

Mỗi lần Trầm Lục ra ngoài rất ít kkhi mang theo nha đầu các nàng. Lần sau cùng ra ngoài với Trầm Lục không biết là năm nào tháng nào, mà lần sau gặp lại Liên Mạn Nhi, thì càng…..

Thải Tú tự nói với mình, không thể bỏ qua cơ hội này, hơn nữa nhất định phải nhân cơ hội này chỉnh chết Liên Mạn Nhi, cho dù không chết thì cũng phải là sống không bằng chết.

Quyết định xong, Thải Tú rất nhanh đi lợi dụng những người của nàng, bày ra một cái bẫy. Mà quan trọng nhất là người dẫn dụ Liên Mạn Nhi vào bẫy, nàng chỉ có thể tự mình làm. Bởi vì các nha đầu, bà tử trong Niệm viên dù có thân thiết với nàng như thế nào đi nữa, cố gắng lấy lòng nàng, cũng đều không dám đến gần thư phòng ở núi giả.

Dù có thể tìm được một người miễn cưỡng dắt Liên Mạn Nhi đến đó, nhưng vì lo sợ, chỉ sợ là sẽ bị phát hiện thôi.

Thải Tú nghĩ ra cái bẫy này là đã tính kỹ rồi, chỉ được thành công, không được thất bại. Mà người có thể đảm bảo cái bẫy này thành công, đương nhiên chỉ có nàng.

Chuyện kế tiếp xảy ra đúng như dự liệu của nàng, tiến hành vô cùng thuận lợi. Ông trời dường như cũng giúp nàng, hai đứa nha đầu của Liên Mạn Nhi và nha đầu của Trầm Cẩn rủ nhau đi chơi, Liên Mạn Nhi muốn đi Tiểu Sơn cư nhưng bên người chỉ đem theo một tiểu nha đầu của Hà hiên.

Dụ tiểu nha đầu kia đi chổ khác, chỉ còn lại một mình Liên Mạn Nhi. Thải Tú lúc này mới tự mình ra trận, vì để Liên Mạn Nhi không nghi ngờ, nàng còn cố ý chạy một đoạn đường, mà Liên Mạn Nhi vừa nghe chuyện quả nhiên là lòng bị loạn, rơi vào bẫy của nàng.

Chuyện duy nhất ngoài dự liệu của nàng chính là Liên Mạn Nhi trong lúc nàng bất cẩn đã túm được nàng, kéo đi một mảnh vạt áo của nàng.

Không tính đến điểm này, thật ra cũng không trách được nàng, vì nàng chỉ thường tiếp xúc với các tiểu cô nương nhỏ tuổi và mảnh mai thôi.

Thải Tú biết, trong tay Liên Mạn Nhi có mảnh vạt áo của nàng, chính là hậu hoạn. Nhưng việc đã đi đến đây, nàng không hề nghĩ sẽ bỏ dở nửa chừng. Nàng đã nghĩ sẵn cái cớ, nếu Trầm Lục hỏi, thì nói nàng và Liên Mạn Nhi xảy ra tranh chấp, nàng bị Liên Mạn Nhi đánh.

Nàng tin tưởng, ở trong lòng Trầm Lục, một tiểu nha đầu nông thôn bên ngoài, dù có tốt thế nào cũng không thể so với nàng được. Lúc đầu là không thể so, về sau … nàng sẽ không để cho Liên Mạn Nhi cùng Trầm Lục có về sau.

Nàng tự tin nàng ở trong lòng Trầm Lục có phân lượng nặng hơn. Mẫu thân nàng từ nhỏ đã theo hầu mẫu thân của Trầm Lục, mà nàng cũng theo hầu hắn từ nhỏ, tay nghề may vá, thêu thùa của nàng đừng nói là Trầm phủ, hay cả phủ Liêu Đông, thậm chí cả vương triều Đại Minh cũng không ai có thể vượt qua nàng. Trước kia quần áo của Trầm Lục là do hai mẹ con nàng xử lý, sau đó đều là do tự nàng lo liệu.

Không có ai có thể hầu hạ Trầm Lục thỏa đáng hơn nàng , mà nàng cũng không cho phép bất cứ kẻ nào có cơ hội hơn nàng về phương diện này.

Về phần Liên Mạn Nhi, vào thư phòng núi giả, chính là bước một chân vào quan tài. Nàng tin, dựa vào tính cách của Trầm Lục, chắc chắn sẽ không tha cho Liên Mạn Nhi.

Mà nàng, không hề bước vào thư phòng một bước, thậm chí nàng đến cái liếc mắt cũng không dám nhìn vào trong. Nàng biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên làm.

Cho dù là sau này Trầm Lục có hỏi nàng, Trầm Lục cũng sẽ không nghi ngờ nàng. Trầm Lục hiểu lòng trung thành của nàng. Trầm Lục sở dĩ đối với nàng tốt hơn so với các nha đầu khác, nàng trung thành hơn so với người khác, đây là một trong những nguyên nhân. Mà khả năng lớn hơn, Trầm Lục cơ bản sẽ không hỏi tới.

Thải Tú chắc chắn mười phần, cái bẫy này sẽ hại chết Liên Mạn Nhi. Về phần huynh đệ của Liên Mạn Nhi, còn có Liên gia nàng không thèm để ý đến, nàng tin, mấy người đó trong mắt Trầm Lục không có nghĩa lý gì. Mà ảnh hưởng của cái bẫy này đối với nàng rất nhỏ,không đáng kể, có lẽ còn vì vậy mà giúp nàng có cơ hội bày tỏ tình ý của mình với Trầm Lục. Nếu là như vậy, Trầm Lục càng không thể, cũng không có nhẫn tâm trách cứ nàng.

Tuy là nàng sắp đặt kế hoạch có chút vội vàng, nhưng chuyện xảy ra gần như hoàn mỹ.

Nhưng kết quả cuối cùng đã vượt rất xa dự tính của nàng.

Liên Mạn Nhi bị ngăn ở thư phòng núi giả, nhưng một chút cũng không lo lắng, không chột dạ, sợ hãi, như là thư phòng ở núi giả giống như những thư phòng bình thường khác vậy.

Dù nghe được tự ý vào thư phòng sẽ chết, nhưng Liên Mạn Nhi đến chân mày cũng không nhăn một chút. Trầm Lục cũng đã xuất hiện trong dự tính của nàng, nhưng không có hạ lệnh bắt Liên Mạn Nhi mà ngược lại còn bảo gã sai vặt muốn bắt Liên Mạn Nhi dừng tay, cho dù gã nói Liên Mạn Nhi xông vào thư phòng ở núi giả. Còn có Trầm Cửu, sau khi chạy tới cái gì cũng không hỏi, liền tỏ thái độ tin tưởng Liên Mạn Nhi.

Mà bây giờ, Liên Mạn Nhi được Trầm Cẩn tự mình đến đón, đi Hà hiên nghỉ ngơi, an ủi, còn nàng phải quỳ ở đây đối mặt với sự chất vấn của Trầm Lục.

Chuyện không nên xảy ra như vậy, chắc chắn là có sai sót ở đâu rồi. Thải Tú trong lòng la lên, Liên Mạn Nhi chẳng qua chỉ là một nha đầu nhà quê, tại sao nàng lại bị huynh đệ Trầm gia đối đãi như vậy?

“ Hẳn là … , không nên như vậy … ” Thải Tú lẩm bẩm nói.

Trầm Lục ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Thải Tú, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh lùng.

“ Vậy phải như thế nào, Thải Tú? ”